Thân thể Diễm Khanh đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân, bởi vì da thịt nàng đã ửng hồng, hơn nữa chiếc lưỡi nhỏ xinh còn đang muốn đáp trả lại vật xâm lược kia.
Thanh Ngọc mỉm cười, bắt đầu vận động hạ thân. Diễm Khanh như đánh mất lý trí vậy, đưa hai tay lên tóm chặt lấy lưng hắn, mỗi lúc con rắn kia đâm phải nơi sâu nhất trong âm huyệt thầm kín của nữ nhân, nàng lại kêu rên từng tiếng:
- A…Đừng…Dừng lại…a…
Thanh Ngọc nghe tới đây, càng lúc càng hung mãnh hơn. Hương thơm nhè nhẹ trên thân thể mỹ miều này khiến hắn vô cùng điên cuồng.
Hai hông Diễm Khanh bị Thanh Ngọc túm chặt lấy, hắn đẩy từng cái thật hung mãnh vào trong âm huyệt nàng. Một lúc sau, thậm chí mông Diễm Khanh còn phải ưỡn lên một chút mà đón nhận từng đợt thủy triều khoái cảm.
Mép thịt mềm mại nơi u cốc kia bóp chặt lấy mệnh căn, lại thêm thân hình yêu nghiệt của Diễm Khanh cứ cuốn chặt lấy hông hắn, làm hung khí Thanh Ngọc muốn nổ tung.
Lật Diễm Khanh quỳ ngược lại, hắn nhồi vật to lớn của mình vào mông nàng, sau đó thúc từ chậm tới nhanh. Mỗi lần chạm tới tận đáy, trong tâm khảm nữ nhân mỏng manh của Diễm Khanh lại co giật liên hồi. Đây là lần đầu tiên của nàng, nhưng mà phải nói đích thực giờ phút này Diễm Khanh không còn muốn quan tâm đến việc gì nữa.
Sống hay chết thì cũng mặc kệ đi.
Bởi vì đang có một con trăn to lớn ra ra vào vào trong nơi hoa tâm tư mật kia, khiến cho quỳnh tương ngọc dịch nơi đó tràn ra dữ dội. Mỗi một hành động nhỏ nhoi của Thanh Ngọc cũng khiến Diễm Khanh phải oằn mình run rẩy.
- A…a…chết ta mất…a…
Hắn di động càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn. Lúc sau, Thanh Ngọc còn bắt Diễm Khanh đứng dậy, chống tay vào tường để cho hắn tấn công.
Đứng đằng sau bóng lưng mỹ diệu tuyệt trần, Thanh Ngọc muốn điên cuồng gào thét. Một đường rãnh xinh đẹp kéo từ gáy Diễm Khanh xuống, phô ra thân thể nữ nhân chín mọng điệu đà. Cặp mông nàng căng tròn bóng bẩy, mỗi khi hắn thúc vào lại rung lên từng làn sóng gợn trên đó. Thanh Ngọc dâm tính đại phát, thỏa thích đâm tới, không biết mệt mỏi.
- A…a…sâu quá…a…
Diễm Khanh càng ngày càng hét to hơn, cho tới khi chạy nước rút. Thanh Ngọc đẩy ngã nàng xuống giường, banh hai chân Diễm Khanh ra sau đó tiếp tục thúc vào trong. Hắn dập như một cái máy, hai tay vồ lấy hai chú tiểu bạch thỏ đang rung lắc dữ dội kia mà bóp mạnh.
Từng động tác dữ dội mạnh bạo khiến cho Diễm Khanh nằm chịu trận cũng phải oằn người lên mà đón đỡ. Trong tâm thần nàng lúc này đã là một mảng hỗn loạn, không còn biết gì nữa cả, nước mắt cũng đã thôi rơi. Mãi đến khi thân mình Diễm Khanh co giật liên hồi, cảm giác từ sâu bên trong như có cái gì đó muốn phun trào ra dữ dội, nàng mới hét lên:
- A…Ta…Ta chết mất…a…
Hạ thân Diễm Khanh cố ưỡn lên, để đón nhận từng cái dập thật thô bạo của Thanh Ngọc, làm hắn cũng phải đỏ mắt vì điên cuồng.
Bạch…Bạch…
Đến khi Thanh Ngọc phun trào tinh hoa vào hạ thân Diễm Khanh, cũng là lúc nàng quằn quại mà thở dốc. Hai luồng quỳnh tương ngọc dịch hòa lẫn vào nhau, báo hiệu cho một cuộc ân ái đã đi tới cao trào. Thanh Ngọc mãn nguyện, thân hình hắn đổ ập xuống người Diễm Khanh hiện còn đang đê mê trong khoái cảm.
Thanh Ngọc ôm eo nàng, lật người ngược lại, để Diễm Khanh nằm úp mình trên ngực hắn, trong khi nơi hạ thân của hai người vẫn dính lại với nhau.
Thanh Ngọc tóm lấy cái gáy thon trắng ngần, rồi ép nàng nhìn vào mặt mình mà hỏi:
- Ta cho nàng một cơ hội, nói thật ra thì ta sẽ tha nàng khỏi chết.
Diễm Khanh vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, nàng bất giác sợ hãi khi thấy con trăn lớn ở trong thân thể mình vẫn còn đang cứng ngắc.
Nằm úp mặt trong lồng ngực săn chắc của Thanh Ngọc, Diễm Khanh nhẹ nhàng thỏ thẻ kể về thân phận của mình. Không biết có phải vì nàng đã trao tất cả cho người nam nhân này hay không, mà Diễm Khanh đã buông xuống toàn bộ tâm lý phòng ngự.
Để Diễm Khanh vừa kể, Thanh Ngọc vừa vuốt ve tấm lưng trần mỹ diệu kia. Thi thoảng hắn lại còn nhấp thêm vài cái dưới hạ thân, khiến cho nàng đang nói mà cũng phải ưm ưm vài tiếng.
Thanh Ngọc cảm thấy nữ nhân này thật nhạy cảm, hơn nữa còn vô cùng dâm mỵ. Nàng bị hắn hành hạ tới mức mê đảo cả thần trí, nửa tỉnh nửa mơ.
Thanh Ngọc đắc ý trong lòng, nhưng vẫn ôm ấp mỹ nhân mà nghe cố sự.
Hóa ra Diễm Khanh đến từ Chu Tước Vực, là môn chủ Diễm Hương Môn. Nửa năm trước đại trưởng lão môn phái này nổi loạn, sau đó hợp tác cùng ngoại nhân o ép Diễm Khanh, phế đi tu vi của nàng, lại bắt uống độc dược.
Bọn chúng còn nhốt Diễm Hoa, muội muội song sinh của Diễm Khanh lại, rồi dùng nàng làm con tin. Chúng bắt Diễm Khanh phải tới Trung Vực, quyến rũ Thanh Ngọc, sau đó lén lút ở trong Đế Quân Uyển làm nội gián, có tin tức gì thì nhanh chóng báo ra ngoài.
Diễm Khanh vì muội muội, nên đành nhắm mắt mà tới đây, rồi tìm cơ hội quyến rũ hắn. Sự tình về sau thì Thanh Ngọc cũng đã đoán được tám chín phần rồi.
Vừa nói, Diễm Khanh vừa trào ra nước mắt. Thanh Ngọc nằm ôm nàng trên giường, vuốt ve nói:
- May cho nàng là gặp được ta, đừng khóc nữa, ta không hại nàng. Ngốc!
Diễm Khanh bất giác hoảng hốt một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy con trăn lớn ở dưới hạ thân mình đang chuyển động kịch liệt. Nàng dùng tay vỗ vào ngực Thanh Ngọc:
- A…Nhẹ thôi, thiếp đau quá…a…
Thanh Ngọc không nghe, lại tiếp tục thúc. Hắn lại còn tiếp tục dùng tay vỗ mạnh vào cặp mông căng mịn đang nảy lên liên hồi kia, nói:
- Đây là cái tội lúc đầu hỏi không khai! Nói! Đã biết tội chưa?
Diễm Khanh vậy mà lại không nói gì cả, mặc cho Thanh Ngọc hành hạ. Nàng lấy một cánh tay để cho hắn gối đầu lên, sau đó quăng cho Thanh Ngọc một ánh nhìn dâm mỵ:
- Sao chàng lại không giết thiếp?
Thanh Ngọc không đánh nữa, mà xoa xoa mông nàng. Bên dưới, cơ hông mạnh mẽ của hắn vẫn liên tục đẩy lên, dập từng cái mạnh vào hạ thân Diễm Khanh.
- Nữ nhân của ta, ta yêu thương còn không kịp, giết nàng làm gì?
Diễm Khanh nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, sau đó chủ động dâng lên bờ môi đỏ mọng yêu kiều. Lưỡi nhỏ của nàng cuốn lấy vành tai Thanh Ngọc, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Bọn chúng bắt thiếp học rất nhiều thứ để quyến rũ chàng. Bây giờ để thiếp hầu hạ chàng nhé!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Ngọc mở mắt ra, thấy bên cạnh là một yêu mỵ nữ nhân đang gục đầu vào trong lòng mình.
Nàng ôm hắn rất chặt, có vẻ như lưu luyến không muốn buông tay.
Thanh Ngọc bất giác vươn tay ra chạm nhẹ đến gương mặt nhỏ nhắn kia, nhưng Diễm Khanh không biết gì cả. Nàng chỉ còn là phàm nhân mà thôi, bị Thanh Ngọc hành hạ mấy phen nên không dậy được.
Tối qua Thanh Ngọc đã giải độc cho Diễm Khanh rồi, hơn nữa còn rút ra linh hồn bản nguyên của nàng. Hắn định để Diễm Khanh làm thị nữ nội cung của Ngọc Viện này. Nàng đã mất hết tu vi rồi, bây giờ cần phải tự mình tu luyện lại thôi.
Những nữ nhân mới thu lưu gần đây, Thanh Ngọc đều sẽ để các nàng làm từ thân phận thị nữ đi lên. Có như vậy, chúng nữ sẽ hiểu được quy củ của hắn, không vượt qua điểm mấu chốt.
Nữ nhân nào của Thanh Ngọc cũng được đối xử bình đẳng như nhau, nhưng nếu không áp chế các nàng từ đầu, chả mấy lúc Đế Quân Uyển sẽ biến thành cái chợ.
Ngày mai là tứ đại gia tộc họp mặt xem ai là người thống lĩnh liên minh bên kia. Thanh Ngọc rất mong chờ sự kiện này đấy.
Nằm trên giường với Diễm Khanh thêm một lúc, hắn đang tính toán về những việc gấp cần làm trước mắt. Đã lâu lắm rồi không có thời gian dài an ổn tu luyện, Thanh Ngọc dự định sau lần Luận Võ Đại Hội này sẽ bế quan khổ tu.
Việc đầu tiên cần làm là phá hư buổi họp mặt ngày mai, sau đó giải quyết mối rắc rối của Diễm Khanh.
Thanh Ngọc biết được người phái nàng tới đây là lão già Tần Hoằng của Tần gia, trong lòng hắn đã có một vài âm mưu. Cái đáng sợ nhất khi đặt quân cờ ở bên cạnh địch nhân là gì?
Đó chính là quân cờ của mình kia báo về sai tin tức!
Thảm họa khôn lường a!
Thanh Ngọc rời giường, hắn tiến về phía đại chính điện Nguyễn gia. Lão gia tử và các vị trưởng lão đều đang có mặt ở đây nghị sự. Lão gia tử Nguyễn Nhạc thấy Thanh Ngọc đến, cười khà khà:
- Tiểu tử, dạo này nhân sinh có vẻ đặc sắc nhỉ?
Sau khi hành lễ, Thanh Ngọc bất giác nở nụ cười:
- Gia gia! Người cứ đùa con! Được rồi, mọi người làm giúp con vài việc.
Tất cả cao tầng Nguyễn gia bắt đầu chú ý lắng nghe. Không biết tại sao mà thời gian này, Thanh Ngọc hoàn toàn có thể đưa ra các quyết sách quan trọng, mà không có một ai có dị nghị gì cả. Dù sao thì bản lĩnh và khả năng của hắn cũng bày ra đó rồi, dĩ nhiên Thanh Ngọc sẽ không làm chuyện gì hại Nguyễn gia cả.
Thanh Ngọc bắt đầu nói với Đàm Bách Hương:
- Đàm tỷ tỷ, tỷ tìm kiếm thông tin liên quan về một môn phái tên là Diễm Hương Môn ở Chu Tước Vực giúp đệ nhé!
Tiếp tục, hắn lại phân phó Nguyễn Nhật trưởng lão:
- Nguyễn trưởng lão, người nhanh chóng bài bố theo kế hoạch, ngày mai bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ có thể lập tức hành động, lần này nhất định phải gom một nửa Trung Đô về tay! Nhất định phải thật cẩn thận, đừng vì xung đột mà ảnh hưởng tới tán tu và dân chúng.