Chương 190: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc uống cạn một ly rượu, sau đó hỏi nhị nữ:

- Hai người các nàng không biết ghen à?

Cung Hà Trang nhẹ nhàng đáp:

- Ghen chứ, nhưng phận thị nữ như chúng thiếp còn có thể mạnh bạo mà nổi đóa với chàng hay sao?

Thanh Ngọc mỉm cười, lại nói:

- Vậy đêm nay hai nàng cùng nữ nhân kia cùng hầu hạ ta thì thế nào?

Dương Điệp ủ rũ, cúi gằm mặt xuống, không nói gì. Cung Hà Trang nhẹ nhàng vươn qua nắm lấy tay nàng, khẽ vuốt ve an ủi:

- Chúng thiếp không dám làm hỏng nhã hứng của chủ nhân, mong người lượng thứ!

Thanh Ngọc nghe tới đây cười lớn, làm mấy vị công tử thế gia đang hưởng thụ ôn nhu hương ở dưới kia cũng phải bất giác ngó lên một chút.

Phải nói trình độ cầm nghệ của ba nữ nhân trên sân khấu kia cũng không tệ, Thanh Ngọc còn nghe được trong tiếng tỳ bà có niềm buồn thương khắc khoải, vô cùng chán chường.

Trong đầu hắn có một vài suy nghĩ, nhưng cũng không nói ra ở đây làm gì.

Buổi tối, trong Ngọc Viện.

Không hề có điều gì ngoài dự đoán, khi Thanh Ngọc về tới nơi thì đã thấy Diễm Khanh đang ôm cây tỳ bà quỳ ở một góc phòng, mặt cúi xuống đất.

Thanh Ngọc cởi áo bào ra, khoe thân hình rắn chắc khỏe khoắn của nam nhân, hắn chỉ mặc một chiếc quần lụa dài, ngồi xuống giường rồi nói như ra lệnh:

- Tới đây!

Diễm Khanh lúc này trong lòng vô cùng hoảng sợ. Nàng chưa bao giờ phải hầu hạ một ai cả, chứ đừng nói là đi mua vui cho nam nhân như ngày hôm nay.

Trong lòng Diễm Khanh cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nếu không nàng đã tự vẫn cho rồi, chứ không bao giờ nguyện ý đi làm đồ chơi cho người ta.

Tu vi bị phế, bản thân lại còn trúng độc, Diễm Khanh không còn cách nào khác cả. Đặt cây tỳ bà xuống đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng cố làm ra một bộ mặt khêu gợi bước dần về phía giường.

Thanh Ngọc ngồi đó, xuất một trảo kình xé tan tành bộ y phục táo bạo của Diễm Khanh, sau đó kéo nàng lại ngồi trên đùi mình.

Diễm Khanh sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn còn gắng diễn kịch, nở ra một nụ cười dâm mỵ. Nàng nhẹ nhàng nói:

- Công tử, hôm nay để thiếp hầu hạ người có được hay không?

Nhìn vẻ mặt gượng gạo của Diễm Khanh, Thanh Ngọc có chút buồn cười. Hắn còn muốn hành hạ tuyệt sắc giai nhân này thêm một chút đấy.

Thanh Ngọc lấy từ Đế Tinh giới ra một viên Hóa Độc Hoàn Đan, nhét vào trong đôi môi đỏ căng mọng của Diễm Khanh, ra lệnh:

- Nuốt nó xuống!

Diễm Khanh sợ hãi, nhưng không dám làm trái. Bây giờ ở trước mặt Thanh Ngọc nàng cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, người ta phẩy tay lúc nào cũng có thể khiến nàng tan thành tro bụi. Nghe nói nữ nhân ở bên cạnh hắn đều là hạng tuyệt sắc ngàn vạn người mới có một, còn Diễm Khanh nàng thì so được với ai cơ chứ?

Tức thì, Thanh Ngọc còng tay Diễm Khanh lại, sau đó treo nàng lên thanh xà ngang. Hắn vòng qua vòng lại, đánh giá thân thể nữ nhân như hoa như ngọc này.

Loan mi tú mục, phấn diện đào tai, hai con mắt đen nhánh lung linh xinh đẹp, mỗi khi chuyển động, thần quang rạng rỡ, nhưng lại mang theo nét u buồn thương cảm. Mỗi khi nàng cố gượng cười, ưu mỹ như sao đêm, trên người còn tỏa ra hơi thở thanh xuân ngào ngạt.

Nhìn qua thân thể Diễm Khanh có thể khiến cho bất cứ nam nhân trợn mắt há mồm, linh hồn xuất khiếu. Thân hình thanh lệ thoát tục, dáng vẻ vạn phương. Hai bầu vú căng mịn cao ngất, điểm xuyết trên đó là đôi núm hồng tinh mỹ. Hai cánh tay mịn màng bị còng trên cao, khoe ra toàn bộ đường nét của một ngọc thể hoàn hảo.

Eo thon nhỏ nhắn, mông mịn căng mẩy, dưới chân là cặp đùi trắng hồng đang kẹp chặt vào nhau, muốn che giấu đi nơi tư mật thầm kín. Trên cửa âm huyệt kia còn lún phún vài cọng cỏ dại mướt mát.

Diễm Khanh trong lòng hoảng sợ vô cùng, nhưng vẫn cố phải tỏ ra phối hợp. Nàng không biết vừa rồi Thanh Ngọc đã cho mình ăn loại đan dược gì, và tại sao hắn lại treo nàng lên xà nhà.

Sợ hãi, kinh hoảng, trong lòng Diễm Khanh rối như tơ vò.

Thanh Ngọc đi vòng quanh nàng một hồi, rồi dừng lại trước mặt nàng, đưa tay ra bóp lấy một bên mông tròn yểu điệu, gằn giọng hỏi:

- Ai phái nàng tới đây?

Diễm Khanh thực sự run sợ rồi. Nàng nghe xong câu hỏi của Thanh Ngọc mà rùng mình khiếp hãi, quên đi việc ở trên thân thể đang có một bàn tay làm loạn. Diễm Khanh vẫn cố gắng làm ra vẻ mặt ngơ ngác, rồi nói:

- Công tử nói gì thiếp không hiểu, thiếp vốn tới đây để hầu hạ người mà, chẳng phải người đã mua thiếp từ Hồng Hương Viện về hay sao?

Thanh Ngọc đứng đối diện với Diễm Khanh, nở một nụ cười như ác ma hàng thế, gằn giọng nói:

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không?

Diễm Khanh run run, bây giờ bản thân nàng đã là vật trong túi của người ta. Nói cũng là chết, mà không nói cũng là chết. Hoang mang sợ hãi, cuối cùng xem ra số mệnh Diễm Khanh đến đây cũng là hồi kết. Nghe người ta nói Nguyễn gia tiểu thái tử vốn là loại sát nhân máu lạnh, giết người không ghê tay. Nàng rớt một giọt nước mắt u buồn từ khóe mi, im lặng nhắm mắt rồi thì thào nói:

- Hoa Nhi, tỷ xin lỗi, tỷ không cứu được muội rồi. Kiếp sau tỷ sẽ vẫn làm tỷ tỷ của muội, tỷ xin lỗi…

Trong lòng Diễm Khanh đã thất vọng tột cùng. Vốn dĩ hôm nay nhiệm vụ của nàng là tới quyến rũ Nguyễn gia tiểu thái tử, sau đó tìm cách ở lại bên cạnh hắn. Nhưng cuối cùng lại bị người ta phát hiện, bây giờ có lẽ nàng phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa còn bị lăng nhục thậm tệ.

Diễm Khanh mở mắt hoen lệ nhìn Thanh Ngọc nhẹ nhàng cầu xin:

- Xin ngươi giết ta luôn đi có được không?

Thanh Ngọc vẫn cười một nụ cười gian ác, dí sát mặt mình vào tai nàng mà nói:

- Nàng nghĩ bây giờ nàng còn có quyền quyết định sao?

Diễm Khanh khóc như lê hoa đái vũ, âm thầm cảm thương cho số phận hẩm hiu của mình. Nàng đứng im, tay vẫn bị xích lên xà nhà, cam chịu số phận.

Tu vi bị phế, giờ Diễm Khanh chỉ còn là phàm nhân mà thôi, lấy đâu ra sức mà kháng cự?

Thanh Ngọc ôm lấy nàng trong lòng, tay phải đưa ra, vỗ một cái thật kêu vào mông Diễm Khanh:

- Nói! Ai phái nàng tới đây?

Đốp!

Một tiếng kêu giòn giã vang lên trong căn phòng đang ngập tràn hương thơm quyến rũ của nữ nhân. Diễm Khanh cắn răng chịu đựng, quyết không chịu thỏa hiệp. Thanh Ngọc thấy vậy, liên tiếp dùng hai bàn tay vỗ mạnh lên mông nàng, tới khi chúng đỏ hằn toàn dấu tay mới thôi.

Hắn nhìn qua nữ nhân cứng đầu này, thấy nàng vẫn đang nhắm chặt hai mắt, mi tuôn lệ sầu, bờ môi mím chặt. Thanh Ngọc không đánh nữa, mà lại bắt đầu xoa. Hai bàn tay của hắn di chuyển khắp thân thể Diễm Khanh, khiến cho nàng phải rùng mình liên tục.

Cuối cùng, khi một bàn tay thô bạo chạm đến khe hẹp yêu mị giữa hai chân nàng, Diễm Khanh gào lên:

- Không! Đừng! Giết ta đi, cầu xin ngươi, cho ta chết thống khoái đi!

Thanh Ngọc không hề để ý tới nàng, mà càng mạnh bạo hơn. Cả bàn tay hắn bóp lấy nơi tư mật hương diễm của nữ nhân, sau đó vuốt ve liên hồi. Hai mép thịt mềm mại non nớt va chạm với bàn tay, khiến cho Thanh Ngọc sôi trào lên khoái cảm trong lòng.

Bên dưới, vật hung mãnh của nam nhân đã trồi ra một khoảng trên quần lụa, như muốn đòi ăn một món mỹ vị nhân gian.

Diễm Khanh đang bị treo trên xà nhà, toàn thân vô lực, không biết phải làm gì hơn, nàng đang cố chống chọi lại cái cảm giác nhột nhạt khó chịu này. Ngọc thể Diễm Khanh ửng hồng, hơi thở gấp gáp, nhưng không biết phải làm sao. Nàng đã chấp nhận tâm lý chịu chết, nhưng không muốn bị hành hạ nhục nhã như vậy.

- A…Đừng, đừng đưa tay vào đó, ta xin ngươi, xin ngươi, a…

Thanh Ngọc vuốt ve nơi mịn màng kia, thấy nó đã ướt nhẹp, thì mới thả ra, sau đó nâng cằm Diễm Khanh mà đặt lên môi nàng một nụ hôn bá đạo.

Diễm Khanh nhất quyết không chịu khai mở hàm răng trắng bóc ra chút nào, mặt nàng lắc loạn, không muốn để đôi môi đỏ căng mọng kia bị nam nhân xâm chiếm.

Nhưng mà Diễm Khanh tính sai rồi, bởi vì nàng đang bị trói hai tay trên cao. Thanh Ngọc vỗ liên tiếp mấy cái vào mông nàng:

- Đây là tự nàng lựa chọn, đừng trách ta!

Nói xong, Thanh Ngọc mở khóa cho Diễm Khanh, đẩy nàng xuống giường. Thân thể cương mãnh ngập tràn khí tức nam nhân đè lên hình hài liễu yếu đào tơ kia, không cho Diễm Khanh loạn động chút nào. Đến bây giờ, nàng đã nằm im chịu trận, mặc kệ cho hắn xâm chiếm.

Đằng nào cũng phải chết, đúng không?

Lưỡi Thanh Ngọc tách hàm răng Diễm Khanh ra, chui vào mà cuốn lấy con rắn nhỏ ẩm ướt bên trong. Tay phải hắn thì nhào nặn lấy một bầu vú trắng hồng căng mịn, khiến nó phải biến dạng.

Thanh Ngọc hôn một lúc, rồi trực tiếp dùng mệnh căn của mình, húc thẳng vào trong nơi âm huyệt bé nhỏ mê người kia.

- Aaa…

Diễm Khanh gào lên một tiếng đau đớn, hai bàn tay nàng nắm chặt lấy tấm nệm bông, thân mình quằn quại thoi thóp. Hai dòng lệ nhòa vẫn tuôn, không khi nào ngừng lại.

Thanh Ngọc cảm thấy mệnh căn của mình đang ở trong một nơi ẩm ướt chật chội, trong lòng hắn sôi trào khoái cảm. Hắn chờ một lúc cho Diễm Khanh làm quen, trong lúc đó lại cúi xuống tấn công liên tiếp vào môi xinh của nàng.

Diễm Khanh cảm thấy trong thân thể có một con rắn to lớn trơn trượt, chạm tới nơi tận cùng hoa tâm của nàng. Bây giờ trong lòng Diễm Khanh đang vô cùng rối loạn, không biết phải làm sao mới có thể thoát ra được khỏi tình cảnh này.