Chương 192: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Trung Đô.

Trong khuôn viên Trần gia thủ phủ cũ.

Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp, nắng nhẹ từ trên bầu trời cao soi rọi xuống mặt đất, nhưng không hề mang theo dư vị nóng bức của ngày hè.

Lúc này, ở giữa quảng trường phía trước Phú Quý Thương Hội còn đang được xây dựng dở dang, nhân thủ tứ đại gia tộc và mấy vị trưởng lão ẩn môn đã có mặt tại đây.

Nơi này đã được kiến thiết thành một cái bình đài nhỏ, trên đó có bày bảy bộ bàn ghế. Dĩ nhiên là tứ đại gia tộc mỗi nhà có một bộ, còn ba bộ còn lại của Thiên Ma Cung, Nhật Thần Điện và Chân Vũ Cung.

Mấy vị lão tổ tông của các đại gia tộc lập tức đến bàn của mình, ngồi xuống. Cao tầng và đệ tử thì lúc nhúc đứng đằng sau, khoe ra lực lượng hùng hậu của mình. Đám trưởng lão ẩn môn kia cũng nhìn nhau, không biết đang trao đổi điều gì, mà cũng bình tĩnh tới nơi an tọa thưởng trà.

Tất cả đám người này tới đây để thương lượng một vấn đề quan trọng. Nói là thương lượng, nhưng thực chất ra là kêu gọi phe cánh đến lập uy, ngồi lên cái vị trí bá chủ trong liên minh bốn nhà, sau đó thương nghị việc đối phó với Nguyễn gia.

Dĩ nhiên là mấy lão bất tử của các đại gia tộc sẽ không chịu cảnh người khác ngồi lên đầu mình rồi. Hôm qua, Tần Hoằng dựa theo thông tin mà Diễm Khanh gửi tới, đã xác nhận việc ngày hôm nay Nguyễn gia không có bất cứ dị động nào, nên bọn chúng vô cùng an tâm.

Hôm nay tới đây, cả tứ đại gia tộc đều mang theo rất đông tinh anh của mình. Mỗi nhà phải mang theo tới hơn năm trăm tu sĩ, quây kín nơi quảng trường lại, con muỗi cũng không lọt qua nổi.

Triệu Phóng ngồi bịch xuống ghế, vuốt râu kiêu ngạo nói:

- Các vị lão huynh, hôm nay chúng ta tới đây để bàn chính sự. Không cần phải dài dòng nói nhảm làm gì. Có chiêu bài nào cứ quăng hết ra đi!

Tề Khâm Vi hừ lạnh:

- Mới sáng sớm Triệu huynh như vậy có hơi bị gấp gáp quá không?

Hán Lương đứng dậy chắp tay sau lưng:

- Mấy vị lão huynh làm sao mà vội vàng quá vậy? Ha ha, có vẻ nhiều người không chờ được nữa tới nơi rồi!

Một mình lão già Tần Hoằng thì cứ im lìm ngồi uống trà, có vẻ như tình hình xung quanh không ảnh hưởng gì tới mình cả. Lúc này, Tề Khâm Vi đập nhẹ vào bàn, nói:

- Cứ như vậy đi, nắm đấm ai lớn người đó có quyền nói chuyện. Bây giờ chúng ta xem các vị trưởng lão ẩn môn đây ủng hộ gia tộc nào nhiều nhất, dĩ nhiên là nhà đó nắm quyền!

Hán Lương cười khà khà:

- Liên minh còn chưa thành lập, tên còn chưa có mà mấy lão già các huynh vội vã như vậy sao? Cũng được, cứ theo lời Tề huynh nói, các ẩn môn ủng hộ nhà nào nhất thì nhà đó nắm quyền! Xin mời các vị trưởng lão ở đây cho ý kiến!

Ma Ngũ, trưởng lão Thiên Ma Cung ngồi đưa mắt quét quanh toàn trường, sau đó bâng quơ nói:

- Bây giờ ở đây có tứ đại gia tộc, bắt chúng ta phải lựa chọn một, há chẳng phải là muốn chúng ta đối địch lại với ba nhà khác hay sao?

Trương Điệm, trưởng lão Nhật Thần Điện, nhìn qua Tề Khâm Vi một lát cười nhẹ:

- Ma Ngũ huynh nói phải đấy. Nếu cứ cưỡng ép chúng ta hôm nay phải chọn một nhà, thì thà rằng chúng ta không chọn còn hơn!

Phương Hinh, trưởng lão Chân Vũ Cung thì lại lắc la lắc lư cái đầu, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như không quan tâm gì tới tình hình thế sự cho lắm.

Lúc này, lão già Hán Lương mới tỏ vẻ mất kiên nhẫn hô hào lên:

- Nói nhảm làm gì nhiều như vậy! Bây giờ các ngươi có bao nhiêu bản sự, cứ phô trương hết ra đây xem nào. Ai là người nắm đấm mạnh, bọn ta theo người đó cũng có sao!

Lão già Tần Hoằng lúc này mới lên tiếng:

- Nếu Hán huynh đã gấp vậy, thì sao không bày bản sự của mình ra cho chúng ta được chiêm ngưỡng?

Tề Khâm Vi cũng nhanh chóng ăn theo:

- Phải đấy, phải đấy, Hán lão huynh anh hùng cái thế, thần thông quảng đại, xin cứ đưa ra bản sự của mình trước. À, đúng rồi, đừng có nói Hán huynh không có chuẩn bị gì, lời như vậy không ai tin đâu.

Mấy lão già ở đây toàn là cáo đã thành tinh, cứ nhường qua nhường lại nhưng không ai lộ ra chiêu bài của mình trước cả. Lần ở Ty Tràm sâm lâm, mấy lão bất tử này dính đòn của Thanh Ngọc, nên bây giờ toàn là bộ dạng bị rắn cắn sợ dây thừng, ai cũng muốn xuất thủ sau đấy.

Nếu tự dưng bây giờ đưa chiêu bài của mình ra trước, phải chăng là thiệt thòi quá?

Tình hình cứ tiếp diễn như vậy, nửa canh giờ đã trôi qua mà không có một biến chuyển gì. Đám trưởng lão của mấy ẩn môn thì cứ như bị câm, người nào người nấy thưởng trà ngắm hoa, không ai có ý kiến gì.

Thanh Ngọc lúc này đang tiềm hành dưới lòng đất quan sát tình hình, trong bụng cũng cười thầm.

Mẹ nó, mấy lão già này có tặc tâm mà không có tặc đảm, bây giờ lại còn chèn ép nhau xem ai ra chiêu trước nữa. Dĩ nhiên người nào ngả bài sau, người đó có lợi rồi.

Hắn cũng không vội, cứ yên lặng ở dưới mà quan sát kỳ biến thôi.

Giờ khắc này Nguyễn gia bên kia chắc cũng đã đang bắt đầu hành động rồi.

Ma Bát trưởng lão của Thiên Ma Cung làm ra vẻ không bình tĩnh tức giận đập bàn:

- Các vị ở đây đều là hào kiệt uy chấn nhất phương, chẳng lẽ đến mỗi ngả bài cũng không dám hay sao? Nếu không có ai muốn đứng ra thống lĩnh cái liên minh này, vậy thì bỏ đi! Các vị, Thiên Ma Cung chúng ta đi trước một bước!

Vừa nói, Ma Bát nhìn Ma Ngũ, làm ra bộ dạng có vẻ muốn rời đi.

Cả bốn lão già của tứ đại gia tộc lúc này mới nhốn nháo lên. Họ đều được Thiên Ma Cung nhận lời ủng hộ đấy, nếu bây giờ mà để hai tên Ma Ngũ Ma Bát này đi, há chẳng phải hỏng việc hay sao?

Không thể chờ đợi thêm nữa, lão già Tề Khâm Vi hùng hổ đứng dậy đầu tiên:

- Hừ, mấy tên chết nhát. Nhị vị trưởng lão bình tĩnh đã, Tề gia ta tự cảm thấy cũng là có chút thực lực, muốn dẫn đầu cái liên minh tứ đại gia tộc này! Có ai không phục, thì bước ra!

Thanh Ngọc ở dưới lòng đất khóe miệng nhếch lên, xem ra vở kịch đã bắt đầu rồi.

Ma Ngũ và Ma Bát nghe Tề Khâm Vi nói vậy, nhìn nhau một chút, lại ngồi xuống. Mấy lão tổ tông các đại gia tộc khác cũng lâm vào im lặng. Không hiểu sao mà Tề Khâm Vi đứng ra tranh đoạt, đám này lại yên tĩnh dị thường, không có ý kiến.

Thực ra không phải là mấy lão không muốn phản đối, nhưng mà phản đối thì phải lộ ra chiêu bài của mình trước. Đám lão già này tính toán với nhau từng ly từng tý, chả lẽ bây giờ phải chịu thiệt hay sao?

Tần Hoằng thì đang chờ Triệu Phóng, Hán Lương xuất chiêu. Triệu Phóng thì lại chờ Tần Hoằng, Hán Lương xuất chiêu.

Nhưng quanh đi quẩn lại, không có ai xuất chiêu cả!

Tề Khâm Vi thấy điều bất thường, trong lòng cười lạnh nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Không có ai phản đối, vậy thì Tề gia ta…

Chưa để Tề Khâm Vi nói xong, thì bỗng nhiên Hán Lương đứng bật dậy cười lớn:

- Tề huynh nghĩ dễ dàng nuốt trôi được miếng thịt này hay sao?

Tề Khâm Vi ung dung chắp tay:

- Vậy không biết Hán lão huynh có tiếp được chiêu hay không mà thôi?

- Ha ha ha! Có gì không dám, mời Tề huynh thể hiện bản lĩnh?

Tề Khâm Vi phong khinh vân đạm khoát tay:

- Toàn bộ các vị trưởng lão ẩn môn ở đây đều ủng hộ ta, các ngươi tranh được sao?

Một đám lão già xung quanh nghe được câu này thì biến sắc.

Không đúng a!

Rõ ràng là Thiên Ma Cung cùng Chân Vũ Cung ủng hộ gia tộc bọn hắn mà?

Sao bây giờ tên Tề Khâm Vi này dám nói ra câu vô lý ấy?

Chẳng lẽ…

Chưa kịp để mấy lão suy nghĩ xong, thì Hán Lương lại mỉa mai:

- Ngươi nói các vị trưởng lão ẩn môn ủng hộ ngươi? Sao ta lại không nghe thấy các vị trưởng lão ngồi đây có ý kiến gì vậy? Tề huynh, có phải huynh mơ vẫn chưa tỉnh không?

Tề Khâm Vi giận dữ quát:

- Có phải hay không chưa đến lượt lão thối tha như ngươi bình xét!

Sau đó, Tề Khâm Vi lại quay ra chắp tay nói với đám trưởng lão ẩn môn:

- Chư vị trưởng lão, xin nói giúp Tề mỗ đôi câu, Tề mỗ vô cùng cảm tạ!

Đám lão tổ ba gia tộc còn lại nghe thấy mấy từ “vô cùng cảm tạ” này thì quay ra nhìn Tề Khâm Vi bằng ánh mắt khinh bỉ.

Mẹ nó, ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi biết đút lót?

Chúng ta không biết hay sao?

Tham lam!

Ngu dốt!

Phương Hinh Phương trưởng lão của Chân Vũ Cung lúc này mới bưng trà nóng lên cầm nắp ly gạt gạt ngửi ngửi nhẹ nhàng nói:

- Chư vị! Làm sao mà lại nóng nảy như thế! Hòa khí, coi trọng hòa khí!

Trương Điệm ngồi bàn bênh cạnh cũng gật đầu khen phải:

- Đúng vậy, hòa khí! Tề trưởng lão nói đúng đấy, mấy người của ẩn môn chúng ta đây đích xác là có ủng hộ Tề trưởng lão!

Tề Khâm Vi lúc này điệu bộ vênh váo lên, ra oai toàn trường, chỉ tay vào mặt Hán Lương mà gằn giọng:

- Lão già thối tha! Ngươi nghe thấy chưa! Còn gì muốn nói không?

Hán Lương ở bên kia chọc chọc ngón tay vào lỗ tai, làm bộ giả điếc nói:

- Gì? Tề huynh nói gì? Ta nghe chưa rõ?

Sau đó, đến lượt Hán Lương ra oai:

- Ngươi tưởng các vị trưởng lão ở đây nhận lời ngươi là xong sao? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Tề huynh à! Năm vị trưởng lão, xin hỏi các vị chính thức ủng hộ gia tộc nào, xin nói một câu rõ ràng, để chúng ta được biết?