Chương 184: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Mà vấn đề đó bây giờ được Thái Thượng Song Tình Kiếm giải quyết triệt để, hơn nữa lại còn có khả năng miễn nhiễm với hiệu ứng khống chế của đám Nhân Diện Ảnh Thù kia.

Thái Phi thì không phải kiếm tu, nên nàng vẫn phải sử dụng Chân Thân mà tung ra Hồn kỹ. Nhưng chỉ cần để cho Thanh Ngọc sử dụng được kiếm chiêu, thì có lẽ chiến cuộc đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Hơn nữa bây giờ, nếu hắn giết được bao nhiêu địch nhân, thì nàng cũng được chia một nửa Hồn lực!

Thanh Ngọc tả xung hữu đột, trái một kiếm phải một kiếm, liên tiếp bổ đám Nhân Diện Ảnh Thù ra làm nhiều mảnh. Vọng Nguyệt Trảm, Phách Hoa Trảm, Kinh Tuyết Trảm, Vô Phong Trảm tung ra liên tục, kiếm quang ngất trời, hắn đi tới đâu là đám Quỷ Ảnh tộc tiêu thất tới đó.

Đại Ma Chân Thân thì còn kinh khủng hơn nữa, nó lao thẳng vào giữa chiến trường, điên cuồng tung ra Thiên Địa Vô Cực, vô số vòng xoáy Thái Cực Đồ to lớn mang theo cuồng phong chớp giật nổi lên ở phía xa.

Thanh Ngọc vừa chém giết, vừa thi triển Kiếm Phi Kình Thiên, vô số đạo lôi quang từ trên thiên không giáng xuống mặt đất.

Không thể ngăn cản!

Cảm giác như một mình hắn xông pha giữa thiên quân vạn mã, như hổ lạc bầy dê. Liên tục là đám Quỷ Ảnh tộc tiêu thất trong không gian, kinh hãi náo loạn. Quỷ hồn của bọn chúng hầu như đã bị Đại Ma Chân Thân nuốt mất rồi, lấy gì mà đánh?

Kiếm quang loạn lạc bay khắp chiến trường.

Một chiêu Toái Tinh Trảm lại bổ xuống, một con Nhân Diện Ảnh Thù lại bị bổ ra làm đôi.

Sau khi tám con Nhân Diện Ảnh Thù đã chết, thì đám Quỷ Ảnh tộc bắt đầu tháo chạy.

Một tình huống vô cùng khó tin diễn ra, hai con người bé nhỏ đuổi theo vô số bóng trắng và bảy con nhện to lớn đang điên cuồng thoát thân!

Thanh Ngọc trông thì có vẻ hùng hổ là thế, nhưng mà thực ra bây giờ trên người đã tràn ngập máu tươi. Hắn tự hiểu bản thân đã là nỏ mạnh hết đà, chẳng qua cố gắng ra vẻ mạnh mẽ mà thôi. Cả Thái Phi cũng vậy, hai người đã thụ thương quá nhiều rồi.

Sau khi cả đám Quỷ Ảnh tộc kia tháo chạy một lúc, một nam một nữ lại về đến trước hẻm núi, ngồi bệt xuống thở ra một hơi.

Thái Phi bất giác liếc nhìn Thanh Ngọc, thì thấy hắn thở hổn hển nhưng vẫn cố mỉm cười với nàng. Thái Thượng Song Tình Kiếm đã gắn liền số mệnh của hai người lại với nhau, nhân quả thiết lập, không thể tách rời.

Thái Phi vừa thở vừa nói:

- Ngươi có bao nhiêu nữ nhân?

Thanh Ngọc vẫn cười, lắc lắc đầu:

- Đếm không hết!

Thái Phi nhăn mặt:

- Hoa tâm!

Chưa để hai người tiếp tục nói chuyện, thì bỗng nhiên, có một âm thanh vang vọng khắp thiên địa trong Vạn Hồn Chiến Trường:

- Bởi vì vài nguyên nhân, Vạn Hồn Chiến Trường từ hôm nay bắt đầu ngừng hoạt động, dự kiến mười năm sau mới mở trở lại!

Thanh Ngọc và Thái Phi còn chưa kịp làm gì, thì đã thấy trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.

Trong tinh hà đại điện mà lần trước Chân Bá Thiên đưa Thanh Ngọc tới.

Nơi đây vẫn cao quý như vậy, ngập tràn khí tức siêu nhiên mà thần thánh, trên thiên không vẫn có muôn ngàn tinh tú đang trôi nổi.

Khi Thanh Ngọc mở mắt ra thì đã thấy bản thân mình đang đứng trước mặt Chân Bá Thiên, còn Thái Phi lại không thấy đâu cả.

Trên người hắn toàn bộ vết thương đã biến mất, hơn nữa tu vi Hồn cảnh cũng đã tăng lên một tầng, nhưng cảnh giới này gọi là gì thì Thanh Ngọc không hề biết. Hắn kiểm tra một chút, thì bất ngờ thấy phải còn năm mươi vạn năm khổ tu nữa mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo!

Trong đầu Thanh Ngọc đang có vô vàn suy nghĩ, nhưng bỗng dưng Chân Bá Thiên lại nói:

- Trên Đại Ma là Địa Ma, rồi tới Thiên Ma, Cực Ma.

Thanh Ngọc nghe vậy, cũng không còn hốt hoảng như lần trước, hình như lão già này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì phải?

Chân Bá Thiên lại tiếp tục nói:

- Đúng rồi đấy, ta là Hồn Tâm Đạo Tổ, ngươi nghĩ gì trong lòng giấu được ta sao?

Thanh Ngọc đến đây thì vô cùng sợ hãi. Đạo Tổ? Nghe cái phong hào thôi là đã khiến người ta phải quỳ rạp xuống đất rồi!

Không để Thanh Ngọc kịp nói lời nào, Chân Bá Thiên lại nói:

- Bây giờ ngươi đã là Địa Ma, cũng đã đến lúc đặt phong hào cho Chân Thân của mình rồi. Hình như trước đây lúc ngươi tấn thăng Kiếm Vương, ngươi nhận được một tấm Hắc Long Bảng?

Thanh Ngọc nhớ lại một chút, rồi vội vã gật đầu. Chân Bá Thiên lại nói:

- Trên cái bảng ghi chữ gì thì chính là phong hào của Chân Thân ngươi.

Thanh Ngọc nhớ rõ ràng khi hắn tấn thăng Kiếm Vương, cái Hắc Long Bảng kia xuất hiện, đính ở giữa cổng tòa Ma cung trong thức hải. Trên đó chỉ ghi có đúng một chữ “Ma”.

Vậy hóa ra Chân Thân của hắn có tên là “Ma”?

Ma?

Nghe ngắn gọn nhưng cũng không tệ!

Chân Bá Thiên lại nói tiếp:

- Ta phải sửa sang lại pháp tắc Vạn Hồn Chiến Trường một thời gian, để tránh cho lũ rác rưởi kia lại nhòm ngó tới nơi này. Thời gian tới ngươi an an ổn ổn mà tu luyện ở ngoài đi.

Thanh Ngọc hỏi:

- Chân lão, Thái Phi đâu rồi ạ?

- Phi Nhi có nhân quả của nó, sớm muộn gì hai đứa các ngươi cũng sẽ gặp được nhau, nhưng bây giờ thì chưa.

Thanh Ngọc cũng không dám hỏi han gì nhiều cả, bởi vì những tồn tại như Chân Bá Thiên sẽ không bao giờ nói cho hắn biết quá nhiều thông tin.

Lúc này, Chân Bá Thiên lại nói:

- Hài tử, nhiệm vụ lần này đã thành, đây là phần thưởng của ngươi.

Tức thì, lão kéo ra thanh hắc kiếm từ thức hải Thanh Ngọc, sau đó quẳng vào trong không gian. Thanh Ngọc sững sờ, đây gọi là cái loại phần thưởng gì?

Chân Bá Thiên cười cười, vuốt râu nói:

- Lúc ngươi ra ngoài, thì hai thanh kiếm mẻ của ngươi sẽ trở thành Hồn khí rồi đấy. Thanh hắc kiếm này ta thu lại.

Thanh Ngọc trợn mắt há mồm, nhưng cũng không nói được câu nào. Trảm Thiên và Huyễn Diệt mà trở thành Hồn khí là chuyện tốt, sau này hắn có thể đem chúng vào Vạn Hồn Chiến Trường.

Hơn nữa, hắn còn có thêm một vài đại sát chiêu ở thế giới thực. Ở ngoài kia, trong đám tu sĩ đồng cấp ai có thể kháng cự nổi Hồn kỹ?

Thậm chí họ còn không biết đến Hồn kỹ là cái gì!

Thanh Ngọc mang Vô Ngã Vô Kiếm và Kiếm Phi Kình Thiên về Hằng Thiên tinh sử dụng, đó không phải là đại sát chiêu sao?

Một đống lôi kiếm từ trên trời lao xuống là cái khái niệm gì?

Thực ra ở Hằng Thiên tinh Thanh Ngọc cũng có thể triển khai Hồn kỹ, do hắn có Ma Vương mục, tuy nhiên Kiếm Hồn kỹ được sử dụng bằng Hồn khí dạng kiếm thì vẫn là uy lực mạnh mẽ hơn nhiều đấy. Có điều, hắn cũng hoàn toàn không biết đôi mắt của mình là Hồn khí mà thôi, nên trước giờ ở Hằng Thiên tinh chưa bao giờ thi triển ra Hồn kỹ cả.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tạo Hóa chi giao”, nhận được phần thưởng là một Đế trận hộ môn Liên Hoàn Kích, 20000 điểm tích lũy.

Thanh Ngọc vừa mới nghe thông báo của Hệ thống xong, thì Chân Bá Thiên lại nói:

- Giao ước đã hoàn thành. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao để tấn thăng tu vi.

Thanh Ngọc im lặng lắng nghe, hắn rất quan tâm đến vấn đề này.

- …Ngươi không giống người thường. Ngươi mang trong mình Thôn Thiên Ma Thần Thể, từ sau Nguyên Anh kỳ trở đi, mỗi lần đột phá ngươi phải có thêm một loại phù văn trong mình, nếu không sẽ không tài nào tấn cấp được. Bản thân ngươi đã có sẵn Hồng Mông, Hỗn Độn, Thiên Diễn, ba loại phù văn, nên ngươi mới có thể tiến lên Hóa Thần sơ kỳ. Tiếp theo, ngươi phải có thêm một loại phù văn nữa, thì mới tiến cảnh được.

Thanh Ngọc nghe xong cũng âm thầm kinh hãi, vậy là ngoài tu luyện chân khí ra, hắn còn phải bỏ thời gian đi tìm phù văn. Cứ mỗi một đại cảnh giới lại đòi hỏi ba loại phù văn mới.

Lão thái thái nói phù văn bản nguyên rất khó tìm, nếu không có cơ duyên thì không tài nào mà sở hữu được. Bây giờ thực lực của Thanh Ngọc quá yếu, biết đi tìm phù văn ở đâu đây?

Tính ra, bây giờ hắn phải có thêm đến hai mươi loại phù văn, thì mới đạt được tới Độ Kiếp đỉnh phong?

Còn tấn thăng lên nữa thì sao?

Thanh Ngọc cảm thấy con đường tu luyện càng ngày càng gánh nặng, tài nguyên cần gấp nhiều lần người khác cũng thôi, giờ lại còn phải có cả phù văn?

Phù văn là bản nguyên của chân ý Đại Đạo, nói tìm là tìm dễ vậy sao?

Nhưng hắn cũng không hề để đạo tâm của mình bị lay động chút nào cả, bởi vì con đường Thanh Ngọc đi chính là nghịch thiên chi lộ, nếu không vất vả gian nan hơn người, làm sao có ngày bước tới đỉnh phong?

Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải làm qua những chuyện không ai làm được!

Chân Bá Thiên quan sát diễn biến tâm lý của Thanh Ngọc, rồi mỉm cười vuốt râu, vô cùng hài lòng. Nếu như gặp phải người khác, có khi đạo tâm đã sớm có vết nứt rồi.

Tiểu tử này không tệ!