Chân Bá Thiên nói:
- Được rồi, coi như ta lại làm việc mua bán lỗ một lần vậy. Ai, đây! Cho ngươi, Hồn phù văn! Thôi về đi, tu luyện cho tốt, khi nào Vạn Hồn Chiến Trường mở ra thì lại vào!
Chân Bá Thiên nói xong, lập tức cong tay bắn ra một đạo linh quang màu bạc rực rỡ, trực tiếp chui vào trong hồn linh của Thanh Ngọc. Chưa để hắn nói gì, lão phất tay, mắt hắn lại tối sầm.
…
Ngọc Viện.
Thanh Ngọc mở mắt ra, cảm thấy đầu óc quay cuồng một chút.
Lúc nội thị vào trong thân thể, hắn trực tiếp phát hiện ra trong đầu mình vậy mà lại có thêm một đoàn phù văn mới đang điên cuồng diễn sinh, bao bọc lấy thức hải!
Ba loại phù văn Hồng Mông, Hỗn Độn, Thiên Diễn đã dung hợp thành phù văn Đạo Nguyên kia cũng không có chút động tĩnh nào cả, mà chỉ tránh né ra một chút, nhường chỗ cho người bạn mới tới này.
Thanh Ngọc cũng không biết Hồn phù văn có tác dụng gì cả, bởi vì trước đây lão thái thái chưa từng dạy qua loại phù văn này.
Có Hồn phù văn, vậy là Thanh Ngọc có thể tấn thăng Hóa Thần trung kỳ.
Xem ra vẫn là gánh nặng đường xa, biết đi đâu tìm thêm mười chín loại phù văn khác bây giờ?
Bây giờ hắn mới để ý, hình dáng của Chân Thân đã có sự thay đổi rõ rệt sau khi tấn cấp Địa Ma kỳ. Thân thể nó to lớn hơn, cũng sắc nét hơn, không mờ ảo như một làn hắc khí nữa.
Hỏa diễm từ trên người Ma bốc ra vẫn là màu đỏ huyết tinh, nhưng bây giờ có vẻ như còn mang theo một ít lôi điện lập lòe ở trong đó.
Hai cánh tay, móng vuốt của đôi ma trảo cũng dài hơn, sắc bén hơn, trên đó còn mang theo vài đạo phù văn đang lưu chuyển, mạnh mẽ vô cùng.
Quan sát Chân Thân hồi lâu, Thanh Ngọc cũng vô cùng hài lòng. Nó đứng đó, im lìm trong thức hải, đằng sau lưng là Cửu Đỉnh Tháp đang tỏa ra linh quang nhàn nhạt.
Thanh Ngọc sắp xếp một chút, rồi kiểm tra Trảm Thiên và Huyễn Diệt trong đan điền. Trông chúng vẫn y như cũ, không có chút thay đổi nào cả.
Hắn thử bước ra ngoài Ngọc Viện, sau đó cầm Trảm Thiên vung ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm vào hư không, quả nhiên là được thật!
Thanh Ngọc mừng rỡ, xem ra Chân Bá Thiên không lừa hắn, Trảm Thiên và Huyễn Diệt đã chân chính trở thành Hồn khí rồi!
Hắn đạp phi kiếm ngự không bay lên trời, sau đó bố trí đại trận Liên Hoàn Kích ra bao lại toàn bộ Nguyễn gia thủ phủ, nhưng chưa kích hoạt vội.
Thanh Ngọc biết chắc chắn là mấy lão bất tử kia sẽ không để yên cho Nguyễn gia, nên hắn đang chờ cá mắc câu. Lần này, xem ra phải thu thêm một chút lợi tức!
Thanh Ngọc lướt một vòng trên không trung, rồi hạ xuống nơi Nguyễn gia đang xây dựng phường thị mới. Tất cả mọi người đang nô nức làm việc, kiến thiết thêm đình viện, lầu các…
Cung Hà Âu trưởng lão và Phong Chu Hải trưởng lão đang nhanh chóng đôn đốc xây dựng. Thanh Ngọc ngó qua một chút, mới thấy Trọng Khải lâu và Vân Y quan đã chuyển vào trong thủ phủ từ lúc nào!
Xem ra hai tòa lầu các này cũng là pháp bảo loại kiến trúc, nên Trọng Tần lão nhân gia và lão thái thái thích dọn đi đâu thì dọn!
Dĩ nhiên Nguyễn gia cũng không dám có ý kiến gì với việc này cả, vì Nguyễn Anh và Nguyễn Trường tiểu công tử, kể cả Lạp Ma Phó Uyển chủ còn đang bận rộn đi lau bàn ở trong Trọng Khải lâu đấy!
Thanh Ngọc đứng trên không nhìn ngắm, tính toán sơ qua một chút, ở dưới đây đã đang xây dựng được khoảng hơn vạn tòa đình viện. Nhưng số lượng này có lẽ vẫn chưa đủ.
Lúc này, lão gia tử và Nguyễn Nhật trưởng lão cũng phi hành đến bên cạnh hắn. Ở trong Nguyễn gia thì chỉ có cao tầng và đệ tử dòng chính được phép bay đi bay lại mà thôi, còn gia nhân và đệ tử khác họ thì không. Tất cả mọi người đang lao động ở bên dưới nhìn thấy ba người đứng trên không thì cũng chắp tay hành lễ.
Thanh Ngọc gật đầu xua tay, để họ tiếp tục làm việc.
Phong Chu Hải trưởng lão cũng bay lên trên, nói:
- Lão gia tử, thiếu gia, hiện nay chúng ta đã bán được hơn hai vạn tòa đình viện, nhưng có vẻ sẽ vẫn còn có người tiếp tục mua nữa. Tình trạng này khéo phường thị phải cần hơn hai tháng nữa rồi mới có thể hoàn thành được. Nhân khẩu chuyển vào Nguyễn gia thủ phủ đã có tới gần mười vạn người rồi.
Thanh Ngọc nói:
- Đi, tất cả mọi người theo con lên trên cao ngắm nhìn một chút.
Bốn người tức tốc phi hành thẳng lên trời, rồi đứng từ trên đó mà quan sát xuống Trung Đô. Phải nói rằng nơi đây vô cùng rộng lớn, nhìn khuất tầm mắt mà vẫn còn chưa tới điểm cuối ở đâu.
Thành thị đỉnh cấp này của Hằng Thiên tinh, xem ra cũng không phải chuyện đùa. Nhân khẩu ở Trung Đô tính cả tu sĩ và phàm nhân, có khi phải hơn mười ức. (Một ức: 100 triệu, mười ức: 1 tỷ)
Đứng trên tầng mây chiều, từ khoảng không nhìn xuống Trung Đô phồn hoa náo nhiệt, Thanh Ngọc nói:
- Con mới bố trí một đại trận Đế cấp xuống khuôn viên Nguyễn gia ta, nhưng chưa kích hoạt. Con nghĩ chỉ trong vòng tối nay hoặc tối mai, ắt có dị động.
Lão gia tử cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau. Nguyễn Nhật trưởng lão hỏi:
- Thiếu gia, liệu mấy ẩn môn kia có tham dự vào chuyện này hay không?
Thanh Ngọc nói:
- Chắc chắn là không. Cái mấy người ẩn môn này muốn là lợi ích mà thôi, ai cho bọn chúng nhiều tiền, chúng sẽ theo người đó. Bây giờ tình huống bên kia ngoài mặt là hợp tác lẫn nhau, nhưng nội bộ thì không phải vậy.
Lão gia tử chắp tay sau lưng, hỏi:
- Mấy lão bất tử kia con nghĩ ai sẽ là người nắm đại quyền?
Thanh Ngọc mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Chưa chắc đã có ai nắm được quyền! Gia gia, lần này người xem Nguyễn gia ta có nên vơ đũa cả nắm lần nữa hay không?
Lão gia tử và hai vị trưởng lão nhìn nhau, cười khà khà rồi nói:
- Hạ gia ở phía Đông Nam?
…
Trời chập tối, Thanh Ngọc đi qua nơi xây dựng Kiếm Điện, quan sát tình hình một chút, rồi trở về Ngọc Viện. Vừa mới vào tới nơi thì đã thấy Dương Điệp đang quỳ ở đó.
Thấy Thanh Ngọc bước vào, nàng vội vàng dập đầu hành lễ:
- Nô tỳ bái kiến chủ nhân.
Thanh Ngọc đánh gia nữ nhân này một chút, trong lòng cũng mang theo sự đồng cảm. Trước đây nàng là cành vàng lá ngọc, chỉ vì gia đình chọn sai phe mà bây giờ lưu lạc tới bước này.
Nhưng thế đạo chính là như vậy, người thắng quyết định số phận kẻ thua.
Đi sai một nước, không thể quay đầu lại được.
Người nắm đấm lớn là người có được đạo lý.
Thanh Ngọc cũng không muốn o ép gì Dương Điệp, nên nhẹ nhàng nói:
- Miễn lễ đi, từ nay thấy ta không cần phải quỳ. Cũng không cần xưng là nô tỳ, xưng thiếp được rồi. Hầu hạ ta tắm rửa.
Dương Điệp nghe vậy, không biết trong lòng suy nghĩ gì mà mặt không đổi sắc, đứng dậy cúi đầu đi theo Thanh Ngọc vào phòng tắm.
Đến nơi, Dương Điệp vô cùng thành thục cởi y phục cho Thanh Ngọc, rồi lại tự thoát y của mình. Mặt nàng không hề đổi sắc, cũng không có sự ngượng ngùng nào cả.
Thanh Ngọc thở dài, xem ra nữ nhân này đã quyết tâm phải dùng tấm thân nàng mà cứu lấy người thân. Hiện tại Dương Bá và gia đình nàng vẫn còn đang bị tạm giam. Tuy không bị đối xử tàn tệ gì, nhưng mất đi sự tự do vốn có thì cũng không phải chuyện tốt.
Thanh Ngọc đứng im, ngắm nhìn Dương Điệp.
Dung nhan thoát tục, liễu my như yên, môi hồng răng trắng, trên gương mặt không có một chút phấn son nào. Mái tóc tơ xoăn một cách tự nhiên, thả dài tới eo, vô cùng xinh đẹp.
Dương Điệp mang theo một phong thái mặn mà sắc sảo, nhưng lại không phải là kiểu nữ nhân thành thục giống như Trương Phù Hoa, mà còn chút ngây thơ non nớt.
Thanh Ngọc cảm thấy Dương Điệp là nữ nhân có tâm tư thông tuệ, nhưng mà vì hoàn cảnh hiện tại, nàng cũng chỉ là một tiểu thị nữ thôi nên cố tình tỏ ra vẻ ôn nhu dễ bảo.
Xương quai xanh tinh mỹ, trải xuống là một cặp ngực vừa vặn, không lớn không nhỏ, trắng tròn mềm mịn. Khe ngực rất hẹp, do đôi nhũ phong cao ngất kia chạm vào nhau, thể hiện ra một đường nét quyến rũ mê người.
Eo Dương Điệp rất nhỏ, mông cong, phía dưới âm huyệt còn có lún phút chút cỏ dại. Hai bắp đùi thẳng tắp trắng hồng, kèm theo đôi chân dài miên man, có thể khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng phải điên đảo say đắm trước hồng nhan tuyệt mỹ.
Dương Điệp đứng đó, cúi đầu, trong lòng nàng rất rối loạn. Vì hôm nay Cung Hà Trang cố ý đẩy nàng tới đây hầu hạ Thanh Ngọc.
Cung Hà Trang nói với Dương Điệp gia đình nàng có cuộc sống tốt hơn hay không chính là dựa vào biểu hiện ngày hôm nay.
Thực sự ra Dương Điệp rất muốn khóc, khóc vì những ấm ức tủi thân mà thời gian qua nàng đã phải chịu đựng. Một thiên kim lá ngọc cành vàng như Dương Điệp lại phải trải qua những ngày tháng thế này.
Thu lại nội tâm đang rối bời, Dương Điệp nói:
- Chủ nhân, thiếp hầu hạ chủ nhân tắm rửa.
Thanh Ngọc và Dương Điệp tiến xuống dưới hồ. Dòng nước mát lạnh bao phủ lấy hai thân thể nam nữ. Dương Điệp gượng gạo dùng tay, theo những gì mà Tâm Như đã dạy, bắt đầu hầu hạ chủ nhân của mình.
Thanh Ngọc đứng im giữa hồ, chậm rãi nhắm mắt, để cho nàng giúp hắn tẩy rửa đi những bụi bẩn trong ngày.
Sau một lúc, hắn mở mắt ra, rồi ôm lấy bờ eo nhỏ tinh mỹ kia:
- Không cam tâm phải không?
Dương Điệp vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lắc đầu, vội vàng nói:
- Thiếp không dám, thiếp không dám, xin người…