Chương 183: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc đoán đó là do hiệu quả của chiếc Hồn bàn trên đỉnh đầu. Bây giờ ngoài việc dùng Vô Ngã Vô Kiếm công kích ra, hắn chưa biết phải làm gì cả.

Nhưng đột nhiên, Thanh Ngọc lại nghĩ ra điều gì đó.

Hắn liên tiếp thả ba ngọn hỏa sơn vào đầu Đại Ma Chân Thân.

Ầm…Ầm…!

Quả nhiên, mấy viên đá đang giam cầm nó bỗng dưng bị đè vỡ vụn. Thanh Ngọc cấp tốc triệu hồi Chân Thân về bên cạnh mình, để nó quăng ra dây xích, triệt sát số quỷ hồn đang gào thét xung quanh, giảm bớt áp lực cho hắn.

Bỗng dưng, một hư ảnh Băng Tuyết Tiên Tử màu xanh lộng lẫy từ đằng sau lưng Thanh Ngọc phóng thẳng về phía trước, sau đó một âm thanh vang lên:

- Băng Tung Vô Ảnh!

Thanh Ngọc sững sờ khi thấy Chân Thân của Thái Phi lao tới thẳng trước mặt con Nhân Diện Ảnh Thù còn đang tiến tới gần kia, sau đó tung ra một đường linh quang thẳng tắp từ trên xuống dưới.

Từ trong tay của Băng Tuyết Tiên Tử hiện ra một thanh đại đao xanh biếc, phóng ra năm tia băng nhận nhọn hoắt về con Nhân Diện Ảnh Thù.

Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!

Mặc dù năm tia băng nhận không gây được sát thương, nhưng cảnh tượng kế tiếp mới làm Thanh Ngọc trợn mắt há mồm.

Từ trên người con Nhân Diện Ảnh Thù bỗng dưng xuất hiện một bông liên hoa màu tím biếc, nở ra rực rỡ. Phải nói rằng chưa bao giờ Thanh Ngọc thấy được một Hồn kỹ nào hoa mỹ đến như vậy. Liên hoa khổng lồ mang theo linh quang chói lọi chiếu sáng khắp cả một hẻm núi tối tăm, khiến người ta cảm giác như lâm vào một cảnh tượng thê lương mà đẹp đẽ.

Tử liên hoa nở tới đâu, toàn thân thể Nhân Diện Ảnh Thù như bị tiêu tán tới đó, không còn chút tàn dư nào.

Ở đằng sau, Thái Phi sau khi tung được sát chiêu thì lập tức ngã quỵ xuống đất, miệng nàng phun ra máu tươi. Thanh Ngọc mau chóng thả ra ba chiêu Kinh Sơn, tạm thời phong bế lối vào hẻm núi lại, để tranh thủ chút thời gian. Đại Ma Chân Thân thì vẫn còn đang liên tiếp tung ra dây xích, kéo đám quỷ hồn xung quanh về cắn nuốt.

Thanh Ngọc lao đến bên cạnh Thái Phi, hỏi:

- Có sao không?

Thái Phi lắc đầu, nhưng mặt nàng tái nhợt, xem ra thương thế rất nặng. Thanh Ngọc lập tức bế nàng lên, đặt ở bên cạnh một vách núi.

- Nghỉ ngơi một chút, để ta!

Nhưng Thái Phi mở đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn Thanh Ngọc, sau đó nàng lại chìa tay ra kéo lấy tay hắn. Thái Phi hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thanh Ngọc bất giác mỉm cười, có vẻ cô nương này cũng bắt đầu biết nói chuyện rồi đấy:

- Nguyễn Ngọc.

Thái Phi cúi mặt xuống, có vẻ như đang làm một quyết định gì đó khó khăn. Cuối cùng, nàng vẫn với tay lên, điểm vào mi tâm Thanh Ngọc, truyền cho hắn một cái gì đó.

Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin, cũng không nói gì, thở ra một hơi rồi hỏi:

- Nàng xác định chứ?

Thái Phi chậm rãi gật đầu. Nói xong đến đây, bỗng dưng không hiểu vì lý do gì mà nàng lại vươn người lên, ôm lấy Thanh Ngọc rồi trao cho hắn một nụ hôn.

Chiếc hôn của Thái Phi đúng là lần đầu tiên, nàng rất e dè, không hề có bất cứ kinh nghiệm nào cả, chỉ chạm môi vào miệng Thanh Ngọc. Làm một người nam nhân , dĩ nhiên hắn không thể để một cô nương chưa biết mùi đời chủ động được rồi.

Thanh Ngọc ôm Thái Phi dậy, một tay cầm hắc kiếm, một tay ôm lấy eo nàng, sau đó đáp trả Thái Phi kịch liệt.

Không có ai biết chuyện gì xảy ra cả, và tại sao ở bên ngoài còn vô số địch nhân đang chờ đợi, mà hai người lại ôm hôn nhau nồng thắm như thế giữa chiến trường. Một hình ảnh đẹp đẽ mà ưu mỹ hiện ra trong hẻm núi, một đôi thần tiên quyến lữ toàn thân tràn đầy máu tươi, nam cầm đơn kiếm, nữ mang song kiếm, đang hôn nhau thắm thiết giữa chiến trường loạn lạc.

Lúc này, ở đằng xa trên không trung Vạn Hồn Chiến Trường.

Hai lão giả, trong đó có một người là Chân Bá Thiên, còn người khác nếu Thanh Ngọc nhận ra sẽ bất ngờ kinh hãi, vì đó chính là ông lão đưa cho Thanh Ngọc chiếc ghế nứa đang đứng cùng nhau.

Chân Bá Thiên nói:

- Ai, xem ra nha đầu này đã có quyết định rồi.

Ông lão còn lại chậm rãi gật đầu:

- Thiên trường địa cửu, Thái Thượng Song Tình! Thôi, ta phải mau chóng đi về, không bà lão kia lại cốc vào đầu ta mất! Chân huynh, chăm sóc bọn nhỏ một chút!

Có vẻ như cả hai đấng tồn tại này đều không hề quan tâm gì tới kết quả chiến cuộc khốc liệt dưới kia. Không biết là có chuyện gì, nhìn qua sẽ khiến người ta tưởng tượng được lần giao tranh này y như là một sự sắp xếp cao thâm, có mưu đồ khác.

Dĩ nhiên Thanh Ngọc và Thái Phi không thể biết được hai vị kia đang quan sát mình. Hai người cũng biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, hiện giờ không phải lúc để yêu đương tình tứ.

Thái Phi dùng hai tay đẩy Thanh Ngọc ra, mặt nàng hơi phớt hồng, cúi xuống không nói gì cả. Thanh Ngọc thì nhìn Thái Phi, mỉm cười.

Vài hơi thở sau, Thanh Ngọc phất tay, thu hồi ba ngọn hỏa sơn, để cho bọn Quỷ Ảnh tộc tiếp tục tràn vào. Thái Phi thu lại nét mặt ngượng ngùng, nói:

- Ta còn chưa phải người của ngươi đâu, để xem ngươi có xứng đáng với ta hay không. Đừng suy nghĩ nhiều, chiến đấu đi.

Thanh Ngọc cũng buông nàng ra, sau đó nhận lấy một thanh kiếm trong tay Thái Phi. Khí thế trên người hắn bỗng chốc thay đổi, không biết hai người đã truyền cho nhau cái gì, hay đã trao đổi ra sao.

Bây giờ, Thanh Ngọc lại hai tay cầm song kiếm, một trường kiếm đen, một đoản kiếm xanh.

Cảm giác quen thuộc nơi tay lại trở về, lúc này, trong hẻm núi tối đen của Vạn Hồn Chiến Trường, Ma Kiếm Vương mới chân chính xuất hiện.

Khí thế sắc nhọn tỏa ra mạnh mẽ, khiến Thái Phi đang đứng bên cạnh Thanh Ngọc cũng phải tỏ ra rùng mình khiếp sợ. Nàng không biết tu vi ở ngoài của hắn cao bao nhiêu, nếu mà biết Thanh Ngọc chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, chắc sẽ phải thốt lên kinh ngạc.

Thanh Ngọc đứng phía trước, không công kích từ xa nữa, mà lao thẳng vào giữa thiên binh vạn mã của Quỷ Ảnh tộc.

Song kiếm nơi tay, tung hoành thiên hạ!

Nhất trường công, trấn áp chư thiên.

Nhất đoản thủ, thống ngự vạn cổ.

Thanh Ngọc bước nhanh tới đám Quỷ Ảnh tộc lao vào đầu tiên, không hề ngần ngại khả năng định thân của đám Nhân Diện Ảnh Thù chút nào.

Bỗng nhiên, hắn tung ra một chiêu Kinh Tuyết Trảm, làm tất cả đám Quỷ Ảnh tộc ở đây phải kinh hãi hú lên quái dị!

Tại sao tên này lại có thể tung ra kiếm chiêu ở đây vậy?

Có nhầm lẫn gì hay sao?

Nhưng chắc là không có nhầm lẫn rồi, bởi vì kiếm quang như hồng, mang theo một làn sát thương sắc bén giống trường giang sóng cuộn ập vào mặt mấy đoàn bóng mờ đầu tiên.

Ầm…!

Hơn ba mươi tên Quỷ Ảnh tộc bị kiếm quang quét qua, tiêu tán trong thiên địa, chỉ để lại một vài đốm sáng li ti, một nửa nhập vào người Thanh Ngọc, nửa còn lại bay tới người Thái Phi.

Đám Quỷ Ảnh tộc ở ngoài gầm thét giận dữ, không biết là đang có chuyện gì xảy ra. Mấy con Nhân Diện Ảnh Thù ở ngoài gào lên rùng rợn, nhanh chóng thi triển định thân thuật với Thanh Ngọc.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…

Không có chuyện gì xảy ra với hắn cả, mà Thanh Ngọc vẫn vung kiếm như một tôn sát thần giáng thế, hắn đi tới đâu thì đám Quỷ Ảnh tộc xung quanh lập tức tan tác tới đó.

Thái Phi cũng không hề rảnh rỗi, mà theo sát sau lưng Thanh Ngọc, liên tục tung ra Hồn kỹ của mình. Hai người tiến thẳng vào giữa vòng vây, không hề có chút e ngại nào.

Đám Quỷ Ảnh tộc vẫn liều mạng lao tới, như thể không biết sợ là gì. Mười bốn con Nhân Diện Ảnh Thù quây lấy hai người, bắt đầu tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ.

Chúng liên hợp nhau lại, bắn ra vô số đạo tơ nhện màu trắng bạc, muốn bắt nhốt Thanh Ngọc và Thái Phi. Nhưng không hề hiệu quả, bởi vì Thanh Ngọc đã dùng kiếm quang chặt đứt đám sợi tơ đó ra làm hai.

Thanh Ngọc bỗng chốc lướt qua chiến trường, tới trước mặt một con Nhân Diện Ảnh Thù đầu tiên, sau đó thi triển Lạc Nhật Trảm. Hai thanh kiếm tạo nên một nét vẽ ưu mỹ trong hư không, theo động tác của Thanh Ngọc, quét ra một đường chiêu thức hoàn mỹ.

Một đường kiếm quang sắc bén phá không mà đi, lập tức chẻ con Nhân Diện Ảnh Thù ra làm hai mảnh. Tất cả đám Quỷ Ảnh tộc ở xung quanh náo loạn, không hề biết ở đây là có chuyện gì.

Cũng đúng thôi, bởi vì tự nhiên thấy một kẻ chơi ăn gian, nhưng không biết hắn chơi ăn gian kiểu gì, nên chúng vô cùng hãi hùng khiếp sợ.

Thực ra cũng không phải Thanh Ngọc chơi ăn gian, mà đó là Thái Thượng Song Tình Kiếm, một bộ Hồn pháp hợp kích không rõ phẩm cấp, mà Thái Phi vừa truyền cho hắn.

Thái Thượng Song Tình Kiếm yêu cầu phải có một nam một nữ, đã xác định chung thân, ở cạnh nhau đồng thời thi triển.

Trong quá trình triển khai Hồn pháp này, hai người có thể chuyển hóa tất cả Kiếm kỹ thành Kiếm Hồn kỹ để sử dụng trong Vạn Hồn Chiến Trường. Hơn nữa, bản thân Thanh Ngọc và Thái Phi còn miễn nhiễm với tất cả các loại ảo cảnh, mê hoặc, định thân…

Một Kiếm Vương như Thanh Ngọc, vào Vạn Hồn Chiến Trường mà lại phải sử dụng Hồn kỹ tầm xa để công kích, đó là mất đi bao nhiêu uy lực?

Chắc chắn không thể nào kích phát quá nhiều tiềm năng của hắn!