Chương 175: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc thấy vậy, kéo Thúy An lên, bên dưới để mặc Hương Nhi hầu hạ. Hắn ôm Thúy An đứng dậy, bá đạo đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu lắng. Chiếc lưỡi của Thanh Ngọc luồn vào, tách môi Thúy An ra, rồi nhanh chóng xâm lược.

Thúy An toàn thân run rẩy, đây là lần thứ hai nàng được Thanh Ngọc hôn. Lần trước cũng đã cách đây lâu lắm rồi. Thúy An thè lưỡi ra, đáp trả lời mời gọi cương mãnh kia, toàn thân nàng toát ra hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ, khiến Thanh Ngọc càng ngày càng chìm đắm trong đó, không muốn dứt ra.

Một tay Thanh Ngọc đưa xuống bóp lấy bờ mông căng tròn láng mịn của Thúy An, còn tay kia thì lại du tẩu, xoa cặp vú nhỏ xinh trắng hồng. Hắn se hai ngón tay lại, kéo núm hồng của nàng ra, day chặt, khiến cho Thúy An đang hôn hắn cũng phải rên lên vài tiếng ưm ưm mê người.

Bên dưới, Hương Nhi càng làm càng mạnh bạo hơn. Nàng hết liếm, rồi lại mút, nhiều lúc còn ngậm chặt hai viên tròn căng bóng. Tất cả nữ nhân của Thanh Ngọc đều được Phù Hoa dạy qua cách hầu hạ hắn, nên các nàng cũng không lạ gì.

Hương Nhi mở đôi môi xinh, lấy hàm răng trắng bóc mà cắn nhẹ lên đầu mệnh căn Thanh Ngọc, sau đó liên tiếp dùng lưỡi của mình quệt đi, quệt lại. Hai bàn tay nàng tóm chặt lấy bắp đùi săn chắc của hắn, không cho Thanh Ngọc cử động mảy may.

Thanh Ngọc đang hôn hít Thúy An mà cũng phải rùng mình vì khoái cảm. Một bàn tay hắn siết mạnh vú Thúy An, còn tay kia thì vuốt ve âm huyệt của nàng liên hồi. Thúy An rùng mình dữ dội, dung nhan kiều diễm, đôi mắt mơ màng, môi thơm còn rên lên vài tiếng cầu xin:

- A…Chủ nhân, đừng…a…

Thúy An uốn éo thân mình, nhưng không cách nào tránh thoát ma trảo của Thanh Ngọc cả. Hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt hút hồn, nở nụ cười ma mãnh, làm Thúy An bất giác có chút sợ hãi trong lòng.

Thanh Ngọc đẩy Hương Nhi ra, bế xốc nàng lên quẳng xuống nệm, rồi đánh thật mạnh vào bờ mông căng tròn trắng mịn.

Đốp!

- Nói, ai dạy cách hành hạ chủ nhân như vậy?

Hương Nhi bị đau, cố vùng vẫy nhưng không ngờ rằng cử động của nàng lại kích phát hung tính của Thanh Ngọc nhiều hơn. Nhìn một thân thể yêu kiều xinh đẹp, cứ lắc cái mông tròn xinh đẹp kia qua lại, làm sao có nam nhân nào không điên cuồng?

Thanh Ngọc càng vỗ mạnh thêm, “Đốp, đốp…”. Mông Hương Nhi hằn lên mấy dấu bàn tay, cả nàng và Thúy An đều vô cùng sợ hãi. Hương Nhi vội vàng la lên:

- Chủ nhân, không, thiếp sai rồi, a…đau thiếp…a…

Thúy An vội vàng đến nắm lấy bàn tay Thanh Ngọc, không để hắn đánh nữa, nhỏ nhẹ nói:

- Chủ nhân, đừng đánh nữa mà, có được không…

Thanh Ngọc ngồi xuống nệm, bắt Thúy An đến trước mặt mình, sau đó tiếp tục đánh thật mạnh vào mông nàng:

- Nói, có dám cầu xin nữa không?

Đốp!…Đốp…!

Từng tiếng kêu vang vọng trong không gian. Thanh Ngọc đẩy Thúy An ngã xuống, sau đó bắt Hương Nhi nằm sang bên cạnh. Hắn ra lệnh:

- Dạng chân ra, nếu không, hừ hừ…

Hai nữ nhân vô cùng sợ sệt, làm gì còn dám kháng cự, chỉ đành mở hai cặp đùi trắng hồng tĩnh xảo ra, để lộ nơi xuân quang tuyệt mỹ. Thanh Ngọc ngắm nhìn hai khe hẹp mê người kia, không chịu đựng nổi nữa, cắm mặt vào hôn lấy âm huyệt Thúy An, còn một tay lại đưa qua, vuốt ve nơi đó của Hương Nhi.

Thúy An đang nằm im, bỗng dưng thấy một vật thể lạ đang điên cuồng xâm chiếm nơi tư mật của mình, thì toàn thân vô lực, cũng không dám kháng cự. Thi thoảng nàng chỉ biết oằn người lên, rồi lại giật xuống, hơi thở hỗn loạn. Nằm bên cạnh, Hương Nhi nắm lấy tay Thúy An, cũng đang phải chịu cực hình tàn khốc.

Ngón tay của Thanh Ngọc vuốt ve thớ thịt non mềm nhạy cảm kia, khiến Hương Nhi đầu óc trống rỗng, không còn biết suy nghĩ thêm được điều gì nữa.

Thanh Ngọc càng ngày tốc độ càng nhanh, càn quét nơi ngọt ngào của nhị nữ, sau đó hắn lại chuyển cái lưỡi điệu nghệ từ Thúy An sang Hương Nhi.

- A…Chủ nhân…Không….a….a…

Đến khi cả hai nàng đều nằm vật xuống một chỗ, không thể cử động được nữa, Thanh Ngọc mới buông tha. Hắn trèo lên người Hương Nhi, rồi thúc một cái thật mạnh, khiến nàng phải gồng người lên mà tràn ra nước mắt. Trong lúc chờ đợi Hương Nhi làm quen, Thanh Ngọc lại kéo Thúy An lên, lấy tay xoa vào mông nàng, đôi môi thì vẫn tiếp tục bá chiếm khuôn miệng tinh xảo kia.

Lát sau, Thanh Ngọc động. Một tay hắn kẹp chặt Thúy An ở bên mình, hạ thân thì thúc từng cái nhẹ nhàng vào thân thể Hương Nhi. Hắn nói:

- Nhìn Hương Nhi đi, có thích không?

Thúy An nhìn Hương Nhi đang chịu hành hạ, thân thể có hơi run run, nhưng không dám phản kháng. Lúc này, bỗng nhiên hai ngón tay của Thanh Ngọc lại tìm đến âm huyệt của nàng mà vuốt ve, khiến Thúy An phải kẹp chặt hai đùi lại.

- Chủ nhân…Nhẹ thôi, thiếp đau…a…

- Chủ nhân, đừng…a…

Thanh Ngọc càng nghe hai nàng kêu rên mà điên cuồng. Hạ thân hắn càng ngày di động càng nhanh, trong khi bên cạnh hai bàn tay không buông tha cho Thúy An lúc nào.

Hương Nhi nằm ở dưới chịu trận, dần dần cũng quen, nàng bắt đầu tận hưởng cái cảm giác đê mê mới lạ này. Thậm chí nhiều lúc eo thon của Hương Nhi còn uốn éo theo từng nhịp tấn công của Thanh Ngọc. Thân thể lần đầu của nữ nhân tỏa ra hương thơm nhè nhẹ đầy khiêu khích, khiến hắn mê đắm không thôi.

Sau khi Hương Nhi đã run rấy tiết thân lần đầu, Thanh Ngọc rút mệnh căn ra, rồi dí nó vào miệng Thúy An, bắt nàng lau sạch. Thúy An cũng không dám chối từ, lập tức ngậm đôi môi xinh vào, nhẹ nhàng mút lấy.

Thúy An làm thật chậm, thật chậm, thi thoảng lại ngước nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác kia, vô cùng sợ hãi. Thanh Ngọc nhìn ánh mắt van lơn của Thúy An, trong lòng dâng lên nỗi niềm thương xót.

Xem ra các nàng thực sự rất sợ.

Thanh Ngọc bế Thúy An lên nệm, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của hai nàng, rồi nói:

- Đừng sợ, chủ nhân không ăn thịt các nàng. Ngốc!

Sau khi đặt lên môi Thúy An một cái hôn thật sâu, Thanh Ngọc cũng chiếm lấy thân thể trinh nguyên của nàng. Lần này, Thanh Ngọc chờ một lúc lâu, trong lúc đó còn ôm lấy Hương Nhi mà vuốt ve an ủi. Hương Nhi ngại ngùng, chỉ rúc vào trong ngực hắn, mắt đăm đăm nhìn Thúy An đang nằm dưới kia.

Hương Nhi nói:

- Chủ nhân, chàng thích đánh mông phải không, đánh thiếp đi!

Thanh Ngọc hôn môi Hương Nhi, cánh tay thì nhẹ nhàng vỗ vào bờ mông cao vút xinh xắn, sau đó bóp thật mạnh. Hạ thân hắn bắt đầu di chuyển, làm Thúy An nằm dưới phải vội vàng rên lên:

- A…Chủ nhân…a…

Thanh Ngọc làm rất chậm, rất chậm, đến khi Thúy An thả lỏng mới thôi. Hắn tăng tốc độ, di chuyển nhanh dần. Ngắm nhìn hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đang hầu hạ mình, Thanh Ngọc cảm thấy trong lòng dâng lên khoái cảm mạnh mẽ. Hương Nhi ôn nhu dịu dàng, lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh hôn khắp người hắn. Từ cổ, tới ngực, tới bụng.

Thanh Ngọc tiếp tục dấn từng nhát thật sâu vào thân thể Thúy An. Hôm nay hắn đã khiến hai nàng hơi sợ hãi rồi, nên cứ giữ nguyên một thế mà liên tục tiến tới.

Thúy An ánh mắt mê ly, tóc tai rũ rượi, hai chân nàng kẹp chặt lấy hông Thanh Ngọc, cũng đang bắt đầu chân chính cảm nhận được niềm hân hoan trong dục vọng. Miệng nàng nhẹ nhàng kêu:

- A…Chủ nhân…nhanh nữa đi…a…

Thanh Ngọc nghe vậy, cười hà hà, một tay bóp lấy mông Hương Nhi, chiếc mệnh căn to lớn thì ra vào liên tục bên trong âm huyệt đang co chặt của Thúy An. Cả hai nàng đều thở hổn hển, không biết làm gì khác, chỉ đành dâng hết sự ôn nhu lên cho chủ nhân của mình.

Lúc sau, Thúy An còn tự chủ động quỳ lên, chổng mông về phía sau cho Thanh Ngọc thúc vào. Một bóng lưng tuyệt trần mỹ diệu hiện ra trước mắt, khiến Thanh Ngọc điên cuồng. Hắn đâm từng cú thật sâu, thật mạnh vào trong nơi tư mật ẩm ướt kia. Thúy An rùng mình liên tục, kêu rên những hồi âm thanh dâm mỵ.

Lần đầu biết đến chuyện ân ái giao hoan, cơ thể của hai nàng đều vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần Thanh Ngọc sờ tới đâu là chắc chắn nơi đó phải run rẩy sung sướng.

Chiếc mệnh căn to lớn kia vậy mà vào hết tới điểm cuối cùng, cho tới khi Thúy An run rẩy dữ dội, cơ bụng nàng giật mạnh, Thanh Ngọc biết nàng sắp tới đỉnh rồi.

Hắn thúc càng ngày càng nhanh, như muốn chạy đua với thời gian vậy. Mỗi nhịp Thanh Ngọc đẩy tới lại chạm phải cặp mông tròn trắng mịn của Thúy An, gây lên những tiếng vang hoàn mỹ.

Bạch…Bạch…

Hai bàn tay của Thúy An nắm chặt tấm nệm, thân thể co giật liên hồi, mãi lúc sau thì nàng phải rên lên:

- A…Chủ nhân…Thiếp…Thiếp…

Thanh Ngọc mỉm cười ma mãnh, càng thúc mạnh, rồi hắn “A…” lên một tiếng, phun toàn bộ tinh hoa vào trong nơi âm huyệt sâu kín của Thúy An. Làm xong tới đây, hắn nằm ngửa người ra, trong lòng thỏa mãn.

Thúy An gục người xuống tấm nệm, hạ thân vẫn còn run rẩy, nhưng không biết tại sao nàng lại đưa tay lên môi, che lấy miệng khẽ cười mãn nguyện. Nam nhân này khiến nàng đứng trên đỉnh cao của dục vọng không biết bao nhiêu lần, khiến cho xuân tâm Thúy An rung động không thôi.

Hương Nhi biết ý, lại quỳ dậy cầm lấy chiếc mệnh căn còn dính đầy tinh hoa kia mà chầm chậm mút...