Chương 174: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Đường phố Trung Đô.

Lúc này, đang có năm tu sĩ Hóa Chân kỳ cường đại đang tiến về phía thủ phủ Nguyễn gia. Cầm đầu là hai lão già Trương Điệm và Hoắc Tấn của Nhật Thần Điện, dáng đi có vẻ vô cùng nghênh ngang, lại còn tỏa ra khí thế khủng bố, áp bách đám tu sĩ và phàm nhân xung quanh.

Người đi đường thấy năm người này đang tiến về phía Nguyễn gia thủ phủ, nên cũng tò mò, bắt đầu theo sau xem náo nhiệt.

Đằng sau Trương Điệm và Hoắc Tấn, còn có hai tráng hán lực lưỡng mặc một thân hắc y, chắp tay trước ngực, bộ dáng đầu đội trời chân đạp đất, ta đây vô địch thiên hạ.

Hai người này là trưởng lão của Thiên Ma Cung, Ma Ngũ và Ma Bát, một người có tu vi Hóa Chân trung kỳ, một người Hóa Chân sơ kỳ.

Ma Ngũ và Ma Bát cũng tham luyến hồng trần đã lâu, làm sao bỏ qua cơ hội trời cho này mà tới Trung Đô hưởng phúc?

Một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ cuối cùng là một lão giả, trông mặt mũi vô cùng hèn mọn bỉ ổi, đôi mắt nhỏ híp lại, mặc một thân đạo bào, dưới đai lưng còn đeo một chiếc hồ lô, ra vẻ cao nhân thế ngoại. Tên này là Phương Hinh, trưởng lão Chân Vũ Cung, mặc dù đã bị sư môn ngăn cấm nhưng vẫn cố tìm cách chuồn ra ngoài, tới Trung Đô góp náo nhiệt.

Tư tưởng của tên Phương Hinh này vô cùng đơn giản, chính là đến để đòi lợi ích. Chỉ cần bên nào xuất ra nhiều tiền hơn, hắn sẵn sàng quay mũi kiếm về phía đối diện ngay lập tức.

Năm người kệch cỡm uy phong cứ thế mà đi, mắt thì để trên đỉnh đầu, có vẻ muốn tới Nguyễn gia làm một trận hoành tráng ra trò.

Nhưng khi vừa mới bước gần đến cổng Nguyễn Thị Thương Hội, thì năm tên này lại ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Sao Nguyễn gia lại bán thịt?

Đúng rồi, rõ ràng là đang bán thịt.

Thật vậy, ở trước cửa Nguyễn Thị Thương Hội bây giờ, Nguyễn Nhật trưởng lão đang mở một quầy hàng thịt. Xung quanh tụ tập rất đông các tu sĩ, kể cả phàm nhân, vì không biết Nguyễn gia muốn bán thứ cao lương mỹ vị gì, mà để cả một trưởng lão Đại Thừa hậu kỳ ra mở quầy hàng.

Giọng nói của Nguyễn Nhật trưởng lão vang lên, cách mấy con phố cũng nghe được:

- Mãi thịt bạch tuộc đây! Thịt Hắc Diện Chương Ngư Hóa Chân đỉnh phong, ăn vào một miếng cả đời không quên, mãi thịt bạch tuộc đây!

Đám tu sĩ xôn xao ầm ĩ khi thấy Nguyễn Nhật trưởng lão bỏ lên bàn mấy khối thịt vuông vức trắng phau, vô cùng bắt mắt, hơn nữa từ đó còn tỏa ra một nỗi áp bách vô cùng cường đại.

Từ xa, vô số tu sĩ và phàm nhân cũng kéo nhau tới gần, muốn xem thịt bạch tuộc này có gì hấp dẫn.

Nguyễn Nhật trưởng lão trên tay cầm một con dao phay Đế bảo hạ phẩm và một cái dùi mài dao bằng Vạn Niên Huyền Thiết, múa đi múa lại hô to:

- Thịt bạch tuộc đây! Lão gia tử và thiếu gia nhà Nguyễn mỗ hôm qua vào Nội Hải, gặp một con Hắc Diện Chương Ngư Hóa Chân kỳ đỉnh phong, buồn quá nên giết chơi, đem về bán giá rẻ cho toàn bộ Trung Đô hưởng lộc ăn đây! Thịt bạch tuộc hảo hạng, ngàn vạn một cân, mười cân tám ngàn vạn, mua nhanh kẻo hết mua nhanh kẻo hết!…Mại dô đây…

Năm tên tu sĩ Hóa Chân ở đằng xa tức muốn phụt ra một ngụm máu tươi!

Con mẹ nó!

Yêu thú Hóa Chân kỳ đỉnh phong mà còn buồn quá giết chơi?

Chơi con mẹ ngươi a?

Hơn nữa bán thịt có phải cầm lăm lăm con dao phay Đế bảo thế kia không?

Trên trán năm tên này toát ra mồ hôi lạnh, xem ra muốn kiếm tý lợi lộc cũng không dễ a!

Đây không phải là vả mặt từ xa thì còn là gì nữa?

Đám lão già các đại gia tộc từ xa nghe được lời rao của Nguyễn Nhật trưởng lão, mặc dù cay cú không biết làm gì hơn, cũng chỉ đành sai người nặc danh tiến tới mua thịt bạch tuộc mang về ăn chứ làm sao bây giờ!

Lúc này, tự dưng ở bên cạnh Nguyễn Nhật trưởng lão lại có thêm Phong Chu Hải, Phong trưởng lão đặt một cái bàn lớn sang bên cạnh, sau đó mặc hộ y, rút ra một Đế bảo hạ phẩm hình con dao thái, hô lên:

Ầm…!

- Thịt giao long đây! Thịt Xích Viêm Giao Long Hợp Thể kỳ tươi ngon xắt khúc đây! Thơm mềm dai mịn, ăn một miếng nhớ mãi không quên! Ba trăm vạn một cân, mười cân hai ngàn bốn trăm vạn, mua nhanh kẻo hết đây…

Năm tên tu sĩ Hóa Chân kỳ trố mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà lập tức quay trở lại khách điếm! Con mẹ nó, quá khinh người rồi!

Nhưng nói gì thì nói cũng phải sai người đi mua thịt về ăn mới được!

Cứ như thế, một trận nguy cơ huyết tinh bởi vì cửa hàng bán thịt tạm thời của Nguyễn Thị Thương Hội mở ra mà tan theo làn gió. Lúc này, bên trong Nguyễn gia, lão gia tử và Thanh Ngọc đang ôm bụng cười ngặt nghẽo!

- Con mẹ nó, trông biểu cảm của mấy tên súc sinh kia mà không tài nào nhịn cười được! Há há há…!

Thanh Ngọc không tiếc tiền, đầu tư hẳn hai con dao thái thịt hết 30000 điểm tích lũy để mang ra dọa người, đem lại kết quả vô cùng bất ngờ.

Cười một lúc, hắn trầm mặc nói:

- Gia gia, việc này chỉ dọa bọn chúng được vài hôm thôi, cái chúng ta cần chính là chúng hạ mình tới cửa mà bái phỏng, còn cái Luận Võ Đại Hội kia chắc chắn phải tham gia rồi. Phải để chúng biết đây là Trung Đô của Nguyễn gia ta, không phải dăm ba con a miêu a cẩu có thể tới đây làm càn!

Nhưng không ngờ việc bán thịt này lại đem lại hiệu suất cao tới như vậy. Chưa đầy một canh giờ, mà toàn bộ quầy hàng đã hết sạch.

Thanh Ngọc đem ra mỗi loại thịt năm trăm cân, vậy mà không có ai trả giá chút nào, cứ thế mua đi toàn bộ. Số linh thạch này hắn cũng chẳng quan tâm đến, mà đưa toàn bộ cho lão gia tử kiến thiết Nguyễn gia.

Kiếm Điện ở ngay sát Đế Quân Uyển vẫn đang được gấp rút thi công, nhưng vẫn còn cần một thời gian mới hoàn thiện được.

Buổi tối, trong Ngọc Viện.

Thanh Ngọc vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nứa mà lắc lư, xung quanh thì Thúy An và Hương Nhi đang kề bên hầu hạ. Hắn đang suy tư một chút, không biết lý do mà hôm qua lâm vào ngộ đạo có phải do chiếc ghế này hay không.

Chiếc ghế nứa này trông không có gì đặc biệt, nhưng khi nằm lên thì có cảm giác vô cùng thoải mái, hơn nữa tâm tư thông tuệ linh mẫn, ngẫm nghĩ điều gì cũng là được dễ dàng.

Thanh Ngọc biết đây không phải vật phàm, vì hắn không tài nào giám định được cái ghế này cả.

Vừa nằm lắc lư tu luyện chân khí, lại cảm ngộ pháp tắc không gian, Thanh Ngọc đắm chìm vào đó mà đã quên mất thời gian.

Đến khi mở mắt ra đã là nửa đêm rồi.

Nhìn qua bên cạnh, Thúy An và Hương Nhi vẫn còn đang ở đó, Thanh Ngọc mỉm cười. Xem ra hai nữ nhân này hôm nay cũng muốn đưa đầu vào miệng cọp đây.

Hắn đứng dậy, xách hai nàng lên, tiến vào trong phòng tắm.

Sau khi thoát y, Thanh Ngọc mới ngắm nhìn kỹ càng được thân thể kiều diễm của hai tiểu thị nữ.

Thúy An vẫn là gương mặt trái xoan vô cùng hài hòa kia, tóc mây bồng bềnh, thân hình thon thả. Mắt to, mày đẹp như vẽ, nàng đứng đó ngượng ngùng, còn lấy tay che đi bộ ngực nhỏ nhắn trắng mịn. Hai bầu vú của Thúy An không lớn, chỉ vừa tay mà thôi, nhưng thân hình nàng rất đẹp.

Thúy An không được cao như Cung Hà Trang, nàng trông giống như một thiếu nữ mới lớn vậy, e lệ thẹn thùng. Nhan sắc của Thúy An cũng không được nổi bật trong chúng nữ của Thanh Ngọc, nhưng lại mang theo một phen hương vị khác.

Eo thon nhỏ nhắn, phía dưới không biết làm sao mà không có chút cỏ dại nào. Nàng đứng khép nép, một tay che ngực, một tay che hạ thân, cúi gằm mặt xuống, toàn thân thể toát lên ánh hồng mê người.

Thanh Ngọc lại nhìn qua phía Hương Nhi.

Gương mặt tinh xảo, mắt sâu hút hồn. Dung nhan của Hương Nhi cũng không hề kém cạnh ai cả, hơn nữa thời gian gần đây đi theo A Lan thì rất mạnh bạo.

Hương Nhi chạy ra sau lưng Thúy An, đưa hai bàn tay tinh nghịch lên trước, xoa bóp hai chú tiểu bạch thỏ của nàng. Dung nhan của Hương Nhi đè lên vai Thúy An, sau đó nhìn Thanh Ngọc bằng ánh mắt mê ly mà cắn môi nhè nhẹ.

Thanh Ngọc mỉm cười, đứng im xem Hương Nhi muốn làm gì.

Hương Nhi càng ngày càng mạnh bạo hơn, mạnh mẽ hất tay Thúy An ra, một tay xoa bầu vú nhỏ nhắn dễ thương kia, một tay lại sà xuống nơi tư mật thầm kín mà vuốt ve. Thân thể hai nữ nhân tuyết sắc hòa quyện vào nhau, từng động tác tràn ra mị ý vô tận. Hương thơm nhẹ nhàng của trinh nữ cuốn vào mũi Thanh Ngọc, khiến hung vật của hắn đã bắt đầu ngóc đầu dậy.

Hương Nhi giữ Thúy An đứng im một chỗ, hai tay vẫn đang điên cuồng sờ loạn, môi nàng thì đặt lên trên chiếc cổ cao trắng ngần kia, tham lam mút lấy.

Ngọc thể của hai nàng lớt phớt phấn hồng, Hương Nhi thì vẫn điên cuồng trêu chọc, thậm chí còn đưa tay lên bóp cổ Thúy An bắt nàng phải hôn mình.

Hai vưu vật nhân gian cứ đứng đó mà âu yếm lẫn nhau, khiến cho Thanh Ngọc hít thở không thông, toàn thân đã tràn đầy lửa nóng.

Hắn tiến lại, để hai nàng quỳ xuống trước mặt mình.

Hương Nhi và Thúy An nhìn nhau, khẽ mỉm cười, rồi cả hai đều đưa cái lưỡi nhỏ xinh ra mà liếm lấy vật anh khí của nam nhân kia.

Hai chiếc lưỡi nhỏ cứ vậy mà cứ quấn lấy gắt gao đầu mệnh căn của Thanh Ngọc, không ai chịu nhường ai. Lúc sau, Hương Nhi cười tinh nghịch, tham lam đưa cả chiếc côn thịt vào trong miệng mà phun ra nuốt vào, mặc kệ Thúy An ngồi một bên.