Không gian sau cánh cửa hóa ra lại là một lối đi, nơi đây không hề bị Hồn Thủy tràn vào. Trước mặt Thanh Ngọc bây giờ là một hành lang màu vàng, sáng rực rỡ, không hề tối tăm như bên ngoài.
Từng viên gạch tỏa ra một thứ linh quang chói mắt, chiếu rọi khắp nơi.
Ở phía cuối hành lang, Thanh Ngọc và bốn người Thiết Ma tộc nhìn thấy một căn mật thất. Lúc này, bỗng dưng từ bên trong bức tường vàng vọng ra vô số tiếng kêu gào ghê rợn, làm linh giác của Thanh Ngọc bạo động. Hắn lập tức hô:
- Phòng thủ!
Một vật thể màu trắng lờ mờ, không có mặt mũi, trông như một đoàn sương chui ra từ trong bức tường, lao mình về phía năm người đang đứng.
Thiết A Bân gào lên:
- Oán Linh!
Thanh Ngọc không hề sợ hãi, mà tung ra một Vô Ngã Vô Kiếm. Đối với thể loại Oán Linh này thì Hồn kỹ lôi hệ là khắc chế tốt nhất rồi.
Không ngoài dự đoán, con Oán Linh kia sau khi bị hai thanh lôi kiếm đâm xuyên qua thì tan thành vô số điểm sáng, bay tới chui vào người Thanh Ngọc. Hắn có hơi bất ngờ, bởi vì một con Oán Linh này giảm được tận bốn năm khổ tu.
Nhưng chưa kịp để Thanh Ngọc mừng rỡ, thì từ trong bức tường kia đã tràn ra vô số Oán Linh, chúng xếp dày đặc trong không gian trước mặt, lúc nha lúc nhúc, phát ra từng tiếng kêu thê lương man rợ.
Đám người Thiết Ma tộc lập tức dựng tám cánh tay ra phía trước phòng thủ. Thiết A Bân kêu to:
- Mau công kích! Ma Hoàng Cương Thủ không…
Chưa để hắn nói xong, thì vô số Oán Linh đã có dị động.
Chúng gào lên, bắn ra từng đạo âm ba vô hình về phía năm người Thanh Ngọc. Một con thì không sao, nhưng mấy ngàn con thì có vấn đề lớn đấy.
Năm người lập tức bị bắn ngược về sau, nằm vật trên đất, thất khiếu đều tràn ra máu tươi. Thanh Ngọc cảm thấy hồn linh mình như thể sắp bị tan rã đến nơi vậy, không còn khả năng mà kháng cự.
Muốn thi triển Vô Ngã Vô Kiếm cũng không được.
Linh giác của hắn bỗng dưng nảy lên từng hồi.
Đám Oán Linh kia lập tức lao tới, như thể muốn ăn tươi nuốt sống năm người. Lúc này, mồ hôi trên người Thanh Ngọc tuôn ra như suối.
Hắn đã chân chính cảm nhận được tử vong!
Nhưng đột nhiên, Tiểu Ma lại động.
Tiểu Ma bỗng dùng hai bàn tay với mười cái móng vuốt sắc nhọn đen ngòm của mình, trảo liên tục vào trong hư không, bắn ra từng đạo lôi điện sáng rực chiếu rọi cả không gian.
Thanh Ngọc mừng rỡ, nhớ ra hôm qua hắn có cho Tiểu Ma học Ma Bằng Lôi Kình Quyết!
Đây là trảo pháp Đế cấp của Ma tộc!
Tiểu Ma tiến lên, lập tức hộ chủ, nó biến mất, lúc sau đã xuất hiện ở giữa hành lang đang có vô số Oán Linh lượn lờ ở đó. Hai bàn tay lập lờ lôi điện, Tiểu Ma điên cuồng tung ra trảo công, như hổ lạc bầy gà, vô cùng ghê gớm.
Xoẹt…! Xoẹt…!
Đám Oán Linh chết như ngả rạ, số còn lại lập tức điên cuồng gào thét to hơn. Năm người Thanh Ngọc vẫn chỉ có thể nằm im một chỗ, không thể cử động, Thiết A Si yếu nhất đang phun ra máu tươi, có vẻ sắp không trụ nổi nữa.
Thanh Ngọc truyền ý niệm cho Tiểu Ma, để nó tăng nhanh tốc độ lên một chút.
Tiểu Ma gầm lên, trên thân tràn ngập lôi điện, vòng Hoàng luân sau lưng nó bỗng nhiên hiện ra một vòng Thái Cực Đồ to lớn. Hai móng vuốt đen sì từ dưới đưa lên, tạo thành một đường cong, Thanh Ngọc đang nằm bất động đằng xa mà cũng phải trợn mắt há mồm, thì thào nói:
- Bát Cập Nhi Phục!
Tiểu Ma co móng vuốt lại, đấm thẳng một chưởng lực xuống nền hành lang.
Ầm…Ầm…!
Một hư ảnh Thái Cực Đồ sáng rực to lớn xuất hiện dưới mặt đất, từ trung tâm chưởng lực của Tiểu Ma mang theo lôi điện chi lực vô cùng cuồng bạo gây ra chấn động mạnh mẽ.
Hư ảnh Thái Cực Đồ kia chớp động liên hồi, sau đó lôi điện xoáy lên xoắn nát toàn bộ Oán Linh xung quanh. Chúng tan thành vô số điểm sáng, bay thẳng vào thân thể Thanh Ngọc.
Tu vi Hồn cảnh tức tốc tăng tiến, nhưng hắn chưa hề quan tâm đến chuyện đó, mà vì vừa rồi Tiểu Ma thi triển chính là chiêu thức thứ hai của Hỗn Nguyên Thái Cực Công - Bát Cập Nhi Phục!
Vốn dĩ, Thanh Ngọc chỉ có thể học được hai kiếm chiêu từ Hỗn Nguyên Thái Cực Công mà thôi, đó là Nộ Lôi Chỉ và Vô Ngã Vô Kiếm.
Trong bộ Thánh pháp vô thượng này còn có hai chiêu chưởng pháp vô cùng cường đại, nhưng không phù hợp với Thanh Ngọc nên hắn đành bỏ qua. Không ngờ Tiểu Ma lại đánh ra được!
Điều quan trọng nhất ở đây là Tiểu Ma có thể đem tất cả chiêu thức từ bên ngoài của Thanh Ngọc vào Vạn Hồn Chiến Trường, biến nó thành Hồn kỹ mà thi triển!
Vậy có phải tuyệt chiêu cuối cùng của Hỗn Nguyên Vô Cực Công kia nó cũng đánh ra được hay không?
Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ, cố gắng ngồi dậy, hô lên:
- Tất cả mau đứng dậy, công kích lũ Oán Linh này!
Bốn huynh đệ Thiết A Bân không hề bỏ qua cơ hội trời ban, nhao nhao đứng dậy, liên tiếp huy động Chân Thân đấm thẳng vào lũ Oán Linh lẻ tẻ đang kêu gào kia.
Thanh Ngọc thì mặc kệ, đứng hộ pháp cho bốn người Thiết Ma tộc, chỉ khi nào có Oán Linh tiếp cận, hắn sẽ tung ra Vô Ngã Vô Kiếm diệt sát.
Tiểu Ma làm việc với hiệu suất vô cùng nhanh, chỉ một lúc thôi mà nó đã càn quét chiến trường, liên tục thi triển Bát Cập Nhi Phục. Có bao nhiêu Oán Linh ở trong phạm vi công kích đều không chịu nổi một chiêu.
Mặt đất chấn động liên hồi, từng vòng xoáy Thái Cực tỏa ra lôi điện chi lực mạnh mẽ gầm thét trong không gian.
Bỗng nhiên, Tiểu Ma đứng im bất động.
Thanh Ngọc nhận ra đại sự không ổn, lập tức kêu:
- Các huynh đệ! Lui, ta tấn thăng Đại Ma!
Bốn người Thiết Ma tộc nghe vậy, nhanh chóng vừa đấm vừa lui, rút dần tới lối cửa ra vào.
Lúc này, Thanh Ngọc đứng một bên liên tục thi triển Vô Ngã Vô Kiếm giúp họ, chỉ cần con Oán Linh nào tới gần, lập tức bị đánh chết.
Hắn thu Tiểu Ma vào thức hải, sau đó quát:
- Ra ngoài!
Năm người tức tốc xông vào cánh cửa đen ngòm kia, xuất hiện lại ở trong đường hầm tối tăm dưới đáy Hồn Trì. Ra đến đây, tất cả vẫn giữ nguyên thế phòng thủ, nhưng không thấy một con Oán Linh nào đi theo cả.
Thanh Ngọc hô:
- Hôm nay tới đây thôi, mọi người mau chóng tu luyện, mai chúng ta lại tiếp tục!
Bốn người Thiết A Bân lập tức tản ra ngồi xếp bằng dưới đáy Hồn Trì, hấp thụ Hồn Thủy xung quanh.
Trong thức hải Thanh Ngọc bây giờ, Tiểu Ma đang gầm lên dữ dội. Nó lại tiếp tục lột xác.
Thân thể Tiểu Ma càng ngày càng to lớn hơn, năm cái móng vuốt của nó bây giờ được bao phủ một ngọn lôi điện màu trắng rực rỡ.
Hỏa diễm từ trên người nó bốc ra không phải màu vàng nữa, mà đang hóa dần sang một sắc đỏ huyết tinh. Vô số phù văn tỏa ra linh quang đang lưu chuyển liên hồi.
Graooo…
Đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Tiểu Ma trở nên rõ ràng, từ trên đỉnh đầu nó chồi lên hai chiếc gai nhọn, ghê gớm vô cùng.
Vẫn là đôi mắt màu xanh giống màu mắt Thanh Ngọc, nhưng lúc này trông càng sâu hơn, ghê rợn hơn, có cảm tưởng nếu như chỉ cần nhìn vào đó thôi thì không thể nào thoát ra được, mà chắc chắn sẽ bị nó cắn nuốt sạch sẽ.
Ầm…!
Không gian trong thức hải Thanh Ngọc bỗng dưng chấn động mạnh mẽ. Nơi đây hiện tại vẫn là một không gian vũ trụ tăm tối, trên cao có mười hai vì tinh tú đang tỏa ra ánh sáng leo lắt.
Một tòa tháp chín tầng thì đang lơ lửng trong không trung, trước mặt nó là một Đại Ma Chân Thân cường đại.
Thanh Ngọc ngồi xếp bằng, cảm thụ lực lượng trong thức hải tràn ra mà thầm hô sảng khoái.
Mỗi lần tu vi Hồn cảnh tinh tiến, đó là lúc lực lượng của Hồn kỹ được tăng cường lên gấp mấy lần. Nếu bây giờ mà phải đối chọi với mấy tên Đằng Mộc nhân kia, Thanh Ngọc tự tin có thể một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm giết chúng ngay lập tức.
Nhưng mà con đường tăng tiến tu vi thì càng ngày càng gian nan hơn, vì hiện tại hắn tính sơ qua nếu muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo, cần phải khổ tu năm vạn năm!
Năm vạn năm a!
Năm vạn năm tương đương với một vạn hai ngàn không trăm năm mươi con Oán Linh!
Hoặc là phải giết hai trăm năm mươi tên ngoại tộc tu vi Tiểu Ma!
Thanh Ngọc không hề biết rằng bản thân đã rất may mắn rồi, vì số hồn lực mà hắn nhận được nhiều hơn gấp đôi so với người khác.
Thứ nữa là Sơn Hà Quan Tưởng Đồ trực tiếp giảm đi một nửa số thời gian khổ tu cho Thanh Ngọc.
Ma nhân bình thường như đám Thiết A Bân, muốn từ Đại Ma tăng tiến lên cảnh giới tiếp theo phải mất mười vạn năm!
Năm người cứ ngồi im như vậy tu luyện tới hết thời gian, Thanh Ngọc cũng xếp bằng vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp, củng cố tu vi Hồn cảnh vừa mới đột phá của mình.
Khi ra ngoài, Thanh Ngọc lập tức đi gặp lão gia tử Nguyễn Nhạc và mấy vị trưởng lão, bàn bạc đối sách.
…