Buổi sáng, sau khi chỉ điểm cho Kiều Vân tu luyện, Thanh Ngọc lại tiến vào Vạn Hồn Chiến Trường.
Hôm nay, năm người Thanh Ngọc không còn bỡ ngỡ như ngày hôm qua nữa.
Sau khi tiến vào trong hành lang màu vàng dưới đáy Hồn Trì, lập tức tất cả đều xông lên tấn công. Đại Ma của Thanh Ngọc dẫn trước mở đường, liên tiếp thi triển Bát Cập Nhi Phục, diệt sát đám oán linh không hề thương tiếc.
Phải nói rằng khi tu vi Hồn cảnh được đề thăng, uy lực của Chân Thân là không hề bàn cãi. Tiểu Ma càn quét giữa vô vàn bóng trắng, chỉ cần vung lôi trảo của mình tới đâu, lập tức một đám Oán Linh tiêu thất trong hư không.
Mấy huynh đệ Thiết Ma tộc mặc dù vẫn còn bị âm ba công kích ảnh hưởng, nhưng cũng rất hăng máu. Cũng phải thôi, giết một con Oán Linh giảm được hai năm khổ tu, nên ai cũng điên cuồng tung hết sức mạnh.
Oán Linh vố biên vô hạn, không biết năm người đã giết trong bao lâu, mà mãi vẫn không hết. Thiết A Bân nói:
- Không được rồi không được rồi, chúng ta không nổi rồi, Lộc huynh đệ tính thế nào?
Thanh Ngọc vẫn đang bắn ra vô vàn đạo Vô Ngã Vô Kiếm, lập tức hô lên:
- Mọi người ra ngoài khôi phục Hồn lực, xong mau chóng quay lại!
Bốn người Thiết Ma tộc nhìn nhau gật đầu, sau đó chạy nhanh ra Hồn Trì.
Giữa hành lanh sáng vàng này, chỉ còn một mình Thanh Ngọc đang điên cuồng chiến đấu. Vừa đánh, vừa khôi phục, Thanh Ngọc có cảm tưởng như Hồn lực của mình không bao giờ cạn vậy.
Tu vi Hồn cảnh của hắn nhanh chóng tăng lên theo thời gian, từ năm vạn năm khổ tu, rút xuống đến bốn vạn tám ngàn năm, bốn vạn sáu ngàn năm…
Cho đến mãi khi Thanh Ngọc hết hơi, mới lập tức xông ra ngoài.
Oán Linh ở bên trong quá đông rồi, cảm tưởng như giết mãi mà không bao giờ hết vậy.
Ngồi dưới đáy Hồn trì, Thanh Ngọc nói:
- Hay là chúng ta cố gắng xông vào mật thất? Chứ nhiều Oán Linh như vậy giết bao giờ mới hết?
Thiết A Bân nói:
- Bây giờ còn lại hơn tám canh giờ, có kịp hay không?
Thanh Ngọc tính toán một chút, mau chóng gật đầu:
- Khôi phục thực lực đi, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, sau đó chúng ta vào!
Nửa canh giờ sau, cả năm người lại hùng hổ tiến vào trong hành lang. Lần này, Thanh Ngọc đi chính giữa, điều khiển Đại Ma liên tục tung chiêu Bát Cập Nhi Phục, muốn giết ra một con đường máu để tiến thẳng tới gian mật thất phía cuối kia.
Quãng đường chỉ chưa đến nửa dặm, nhưng sao mà khó khăn khôn lường.
Đoạn hành lang đầu tiên còn đỡ, chứ càng về sau, lại càng nhiều Oán Linh tràn ra hơn. Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc tả xung hữu đột, nhưng cũng không tài nào chống chọi nổi.
Thanh Ngọc điên cuồng chém giết, nhìn qua bốn người thì đều đã thấy thất khiếu họ tràn ra máu tươi.
Không ổn, nếu cứ thế này chắc chắn tất cả đều phải chết!
Liên tục tung ra Vô Ngã Vô Kiếm, diệt sát đi tầng tầng lớp lớp Oán Linh xung quanh, bỗng dưng Thanh Ngọc hét:
- Tất cả nhảy lên kiếm!
Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc bỗng nhiên hiểu ra, phắt một cái đứng lên thanh đại lôi kiếm vừa mới xuất hiện.
Vút…!
Tiểu Ma bắn thẳng thanh lôi kiếm về phía cuối hành lang, nơi có căn mật thất. Dọc đường đi, vô số Oán Linh gào thét tung chiêu, Thiết A Si lập tức quỵ chân, muốn ngã xuống tới nơi.
Thanh Ngọc và Thiết A Bân nhanh tay tóm lấy hắn, giữ chặt trên thân kiếm.
Càng tới gần mật thất bao nhiêu, vô vàn Oán Linh tràn ra bấy nhiêu. Đại Ma bỗng dưng xuất hiện ở giữa đám đông bóng trắng, gầm lên giận dữ, hai móng vuốt bằng lôi điện của nó bỗng giương cao lên.
Một làn khí tức khủng bố từ Đại Ma tràn ra, Thanh Ngọc đang đứng trên thân kiếm cũng phải mừng rỡ mà gào thét lên:
- Thiên Địa Vô Cực!
Ầm…Ầm…
Vòng xoáy Thái Cực khổng lồ xuất hiện, tách làm hai, rồi làm ba…mang theo những tia lôi điện khủng bố hợp thành một trận cuồng phong vũ bão trên mặt đất. Vô số tia linh quang trắng rực rỡ từ dưới đất chui lên, hòa vào với trận đồ Thái Cực, xoắn xuyên qua thân thể bọn Oán Linh, làm chúng phải rít lên từng tiếng kêu gào thảm thiết.
Đồ án Âm Dương xoay tròn, càng ngày càng nhanh, tỏa ra Lôi đình chi lực kinh khủng thét gào, xóa sạch mọi tồn tại trước mặt Thanh Ngọc và bốn huynh đệ Thiết Ma tộc, làm mọi người kinh hãi không thôi.
Tất cả đám Oán Linh trực tiếp bị xoắn thành mảnh vụn, tiêu tán thành vô số điểm trắng li ti lao tới người Thanh Ngọc. Hắn cũng không có thời gian mà xem tu vi mình tăng tiến bao nhiêu, bởi vì lúc này năm người đã thành công bay vào trong căn mật thất kia.
Phía bên ngoài, vô số Oán Linh cũng đã lui vào bên trong bức tường màu vàng, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Thanh Ngọc thu hồi Đại Ma về, trong lòng mừng rỡ.
Sát chiêu cuối cùng của Hỗn Nguyên Thái Cực Công, Thiên Địa Vô Cực, Đại Ma cũng có thể thi triển, hơn nữa uy lực ghê gớm vô cùng!
Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc cũng là tán thán không thôi, nếu không có Chân Thân của Thanh Ngọc, bọn họ phải chết không thể nghi ngờ!
Nơi đây là một căn mật thất, vách tường màu trắng, rất nhỏ hẹp, chỉ có khoảng chục trượng vuông. Toàn bộ bên trong đều rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.
Năm người liếc nhìn xung quanh, chợt nhận thấy trong căn mật thất này hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả!
Thiết A Bân thở dài một hơi, buồn bã nói:
- Xem ra bị người ta đến trước một bước rồi!
Thanh Ngọc quan sát xung quanh, không tin là trong mật thất này không có gì.
Nhưng quả thực hắn tìm kiếm mãi hồi lâu, vẫn không có phát hiện.
Vô lý!
Hai con rắn canh cửa kia vẫn còn ở đó, làm sao có ai đến đây dọn đồ đi được?
Trừ khi nơi này trống rỗng từ trước, sau đó bọn Hắc Hoa Xà mới tới sơn động trên kia cư ngụ.
Nhưng mà nếu như thế, thì còn bày ra bức tường vàng với số Oán Linh này làm gì?
Thanh Ngọc đi đi lại lại, còn bốn huynh đệ Thiết Ma tộc ngồi bệt xuống đất chán nản. Bọn họ cũng không thất vọng lắm, bởi vì mấy hôm nay tu vi Hồn cảnh đã được đề thăng rất nhiều.
Bỗng nhiên, Thanh Ngọc biến sắc.
Sợi dây đỏ trên tay hắn hình như muốn kéo Thanh Ngọc về một hướng.
Hắn chậm rãi quan sát, thì rõ ràng hướng kia là vách tường mà?
Nhưng bản tâm Thanh Ngọc mách bảo, có lẽ phía đó có điểm bất thường.
Sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm này muốn mình tới đó làm gì?
Tiến chầm chậm lại vách tường, hắn chạm tay lên.
Dị biến xảy ra, Thanh Ngọc lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc thấy có điều cổ quái, tiến lại xem xét kỹ càng. Lúc lâu sau, Thiết A Bân đánh liều, cũng đưa tay ra.
Nhưng khi hắn chạm lên vách tường, thì không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Lộc huynh đệ đã đi đâu?
Thiết A Si nói:
- Kiểm tra kỹ xem? Trong đây nhất định có huyền cơ!
…
Lúc này, Thanh Ngọc vừa mở mắt ra thì đã thấy mình đang đứng trên một bậc thang màu trắng giữa tinh không vũ trụ. Vô số tinh cầu xa xa thấp thoáng như ẩn, như hiện, tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, soi sáng khắp nơi.
Thanh Ngọc sợ hãi nhìn xung quanh, hắn bất ngờ phát hiện ra phía trước mình có một cái cầu thang kéo dài giữa mênh mông vô tận.
Cái cầu thang này dẫn đi đâu?
Ngoảnh mặt lại đằng sau, thì hắn không thấy gì cả, chỉ có hư không vũ trụ mà thôi!
Mình phải bước lên cái cầu thang này sao?
Thanh Ngọc do dự một chút, vốn dĩ định bước lên trên bậc tiếp theo, nhưng ai ngờ sợi dây đỏ trên tay hắn lại giật ngược lại!
Khi Thanh Ngọc muốn đưa chân ra, thì linh giác của hắn báo động mạnh mẽ, như thể sắp tiếp cận với tử vong tới nơi.
Vội vàng rút chân trở về, Thanh Ngọc mới quan sát kỹ tình huống xem sợi dây muốn làm gì.
Hằng bà bà chắc sẽ không hại hắn.
Sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm bỗng dưng chỉ hướng cho Thanh Ngọc bước về phía sau. Nhưng mà hắn có hơi hoang mang một chút, ở phía sau làm gì có đường?
Suy tư hồi lâu giữa mênh mông vũ trụ, cuối cùng Thanh Ngọc quyết định tin tưởng sợi dây đỏ này một phen. Hắn đưa chân ra, lùi về phía sau một bước, giẫm vào hư không vô tận.
Khi vừa mới đặt chân xuống đất, Thanh Ngọc phải hoảng hốt kinh hãi. Vì bây giờ hắn phát hiện mình đang đứng ở trên một vách núi cao, trong một sơn động to lớn hiểm trở, còn đằng trước hắn là một dòng dung nham nóng bỏng đang sôi trào!
Hóa ra tinh không vô tận vừa nãy là ảo cảnh!
Nếu chỉ cần bước lên bậc thang về phía trước kia, Thanh Ngọc sẽ lập tức rơi xuống dòng dung nham nóng chảy bên dưới, chết không thể nghi ngờ. Hắn là một người luyện Tinh, có thể chịu được nhiệt độ của dung nham, nhưng mà hồn linh của Thanh Ngọc thì không phải!
Hơn nữa dòng dung nham này chắc chắn cũng không tầm thường, vì Thanh Ngọc cảm nhận thấy ở bên dưới đó có thứ gì hình như đang nhìn chằm chằm mình!
Quá kinh hãi rồi!
Nơi này là nơi nào?