Hai lão già này một tên là Trương Điệm, một tên là Hoắc Tấn, đều là trưởng lão Nhật Thần Điện. Tính cách hai lão này vốn đã ham quyền thế, muốn với tay đến Trung Vực đã lâu.
Khi nghe được nhân vật chính trong lời truyền ngôn kia đã trở về Trung Đô, Trương Điệm và Hoắc Tấn ngay lập tức thông cáo lên Điện chủ Nhật Thần Điện, mượn cớ muốn đi tiêu diệt mối tai họa này, mà đến đây hưởng phúc.
Vừa mới tới chưa được bao lâu thì đã có bốn đại thế gia đến đây bợ đít, bảo sao không vui mừng cho được?
Tối nào cũng hai hoàng hoa khuê nữ đến hầu hạ dạ vâng, hàng ngày thì cao sang phú quý, ngắm hoa thưởng trà, nhân sinh cũng gọi là viên mãn.
Khác hẳn với nếp sống khổ ải ở Nhật Thần Điện, toàn bộ thời gian đều cắm đầu vào tu luyện, không biết ngày tháng, làm bọn hắn chán muốn chết!
Hai lão già khốn nạn này bây giờ đang ngồi cùng một chỗ, Trương Điệm nói:
- Tên tiểu súc sinh này quá càn rỡ rồi! Chờ hai ngày nữa Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung tới đây xem hắn có dám ra oai nữa hay không!
Hoắc Tấn ngồi một chỗ đạo mạo vuốt râu nói:
- Nghe nói Điện chủ Nguyệt Thần Điện còn đang ở cùng với tiểu tử kia đấy, không biết có gian tình gì hay không? Mấy con ả của Nguyệt Thần Điện lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo đoan trang, hừ!
Trương Điệm kia lập tức vỗ tay:
- Chờ đám người Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung tới, chúng ta đánh thẳng tới trước cửa Nguyễn gia, xem chúng tính toán làm sao!
…
Thanh Ngọc lúc này sau khi đấu khẩu xong với hai lão súc sinh thì cũng thở ra một hơi, xem ra sắp tới lại có biến thiên rồi.
Hắn vẫn ngồi trên cái ghế nứa, lắc lư suy nghĩ. Ở bên cạnh thì Cung Hà Trang đang pha trà, có vẻ như nàng rất thành thạo việc này.
Trông Cung Hà Trang thao tác như mây trôi nước chảy, Thanh Ngọc ngắm nhìn mà say sưa. Hắn hỏi:
- Trang Nhi, dạy ta pha trà đi!
Cung Hà Trang có bất ngờ một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Trước tiên lá trà phải lựa để phơi khô phải là lá trà khỏe, tươi không bị dập nát, trải qua quá trình sơ chế, sao khô hạ thổ. Tại sao phải hạ thổ, theo lí giải của người xưa, thì ngọn trà khi được hái xuống đã tiếp nhận dương khí của thiên, để cân bằng âm dương, thì trà xao khô phải được hạ thổ để nhận tinh khí từ địa. Đồng nghĩa thiên địa giao hòa, âm dương cân bằng…
Cuối cùng, nàng tổng kết:
- …Trà cũng là Đạo đấy! Chàng uống thử đi!
Thanh Ngọc ngồi trên ghế dựa lắc lư, bên cạnh thì Hương Nhi đang lấy quạt phe phẩy cho hắn mát. Thanh Ngọc cầm chén trà nóng hổi mà Cung Hà Trang đưa cho, xoay tròn tròn trên tay, không uống ngay mà lại dần ngẫm nghĩ điều gì đó.
- Thiên địa giao hòa, âm dương cân bằng…Trong âm có dương, trong dương có âm, tất chi thái thượng, vạn vật triều nguyên…
Cung Hà Trang thì ở bên cạnh vẫn còn đang chờ Thanh Ngọc uống trà, còn Hương Nhi vẫn đứng đó phe phẩy quạt cho hắn, nhưng bỗng nhiên…
Ầm…!
Từ trong thân thể Thanh Ngọc bỗng dưng tràn ra lôi điện trắng rực lập lờ, khiến hai nàng khiếp sợ, lùi ra xa.
Đây là có chuyện gì?
Ngồi uống trà cũng ngộ đạo được ư?
Thanh Ngọc tung chén trà lên cao, nhưng lại không hề làm rớt ra một chút nước nào, hắn đưa hai tay, một nhanh một chậm, vẽ ra một đường Thái Cực ở trước mặt mình.
Sấm sét toàn thân điên cuồng thôi động, Cửu Thải Quang Long trong đan điền gào lên giận dữ, thiên địa biến sắc, gió thổi mây phun, khắp Trung Đô trời đất tối sầm.
Ầm…Ầm…!
Trong Trọng Khải lâu, Trọng Tần lão nhân gia và lão thái thái đang ngồi, bỗng nhiên phải nhìn ra cửa sổ mà than:
- Tiểu tử này khá lắm! Chửi nhau xong uống chén trà mà cũng dung hòa được Thái Cực Âm Dương vào trong Ma Đạo! Khà khà, xem ra chúng ta không nhìn nhầm người!
Lão thái thái nhìn ra, cũng âm thầm mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng nói:
- Niềm hy vọng của Thánh giới ta không phải chuyện đùa!
Từ hòn đảo xa xôi nơi Nội Hải, bỗng dưng hư ảnh Hằng bà bà hiện lên, trông về phương xa, mỉm cười thì thào nói:
- Đúng là ông nào cháu nấy! Uống trà mà cũng thành Đạo! Hừm, lão già khốn kiếp kia đi bao nhiêu năm rồi mà còn chưa tới nơi, tức chết ta!
…
Lúc này, lão gia tử Nguyễn Nhạc và các vị trưởng lão đã bao vây Đế Quân Uyển lại, con kiến cũng không thể lọt qua. Mọi người nghe lời Thanh Ngọc vọng ra từ bên trong:
- Đại Đạo sinh Thái Cực…
Tất cả tu sĩ xung quanh Trung Đô hãi hùng khiếp vía, không biết có chuyện gì đang xảy ra. Vô số phàm nhân thì quỳ rạp xuống đất, vái thiên lạy địa. Trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng tròn màu trắng lớn khổng lồ giữa những đám mây đen kịt.
Lão gia tử và các vị trưởng lão vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn ngó lên trên, lúc này Thanh Ngọc lại hô:
- Thái Cực sinh Lưỡng Nghi…
Một Âm Dương Lưỡng Nghi Đồ to lớn xuất hiện trong vòng tròn trắng che phủ thiên không, từ từ xoay, rồi nhanh dần, nhanh dần trên bầu trời Trung Đô. Thanh Ngọc tiếp tục nói:
- Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng…
Lập tức không trung lại xuất hiện thêm vài vệt kẻ đen, tượng trưng cho Tứ Tượng: Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Dương, Thiếu Âm cũng đang xoay tròn theo vòng Âm Dương Lưỡng Nghi Đồ to lớn. Trương Bá trưởng lão hãi hùng than một câu làm tất cả mọi người ngơ ngác:
- Thành Đạo! Thành Đạo rồi!
Tất cả đám lão bất tử của các đại gia tộc lập tức đứng ngồi không yên. Nếu không trừ đi mầm họa này sớm, có ngày bản thân sẽ chết mà không có chỗ chôn!
Hai tên Trương Điệm và Hoắc Tấn thì cũng phải rùng mình khiếp sợ. Hai lão nhìn nhau, Hoắc Tấn thốt ra một câu:
- Cái này…Cái này làm sao mà đánh?
Ở trong Đế Quân Uyển, hai tay Thanh Ngọc vẫn đang tiếp tục du động theo một quỹ tích huyền ảo. Trảm Thiên và Huyễn Diệt cũng bay ra, trường kiếm vi dương, đoản kiếm vi âm mà xoay tròn xung quanh hắn.
Lúc nhanh, lúc lại chậm, cương nhu giao hòa, âm dương luân chuyển.
Thanh Ngọc nắm lấy song kiếm, múa một đường dùng Trảm Thiên đón lấy chén trà trên không trung, rồi lại quát:
- Tứ Tượng sinh Bát Quái…
Vòng Âm Dương Lưỡng Nghi khổng lồ trên bầu trời Trung Đô bỗng nhiên được hoàn thiện. Tám quẻ Càn Khôn Chấn Tốn Ly Khảm Đoài Cấn nhanh chóng xuất hiện xoay tròn xung quanh, tạo thành Thái Cực Đồ, thiên địa ầm ầm náo động, mặt đất rung lên từng đợt mạnh mẽ. Bên trong Nội Hải, sóng dậy biển gầm. Ty Tràm sâm lâm, cây động cỏ rung.
Thanh Ngọc chuyền chén trà kia từ Trảm Thiên sang Huyễn Diệt, sau đó quát lớn một câu làm cả Trung Đô đều nghe được:
- Bát Quái hợp Vương Luân! Kết!
Ầm…Ầm…!
Vương luân trong thức hải bỗng dưng hiện ra sau lưng Thanh Ngọc, sau đó thôn phệ toàn bộ dị tượng ở trên bầu trời Trung Đô xuống, tạo thành một tràng diện vô cùng hùng vĩ.
Thái Cực đồ đang xoay tròn trên cao cứ như bị một cái gì đó hút lấy, điên cuồng lao xuống Đế Quân Uyển Nguyễn gia. Vương luân im lìm sau lưng Thanh Ngọc, tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ, rồi dần dần chuyển qua xanh dương nhàn nhạt, giống y như màu mắt hắn vậy.
Thiên địa chấn động, khắp nơi xôn xao.
Trận dị tượng kéo dài hơn một khắc mới kết thúc, làm toàn thể tu sĩ và phàm nhân Trung Đô huyên náo một phen. Nghe nói tiểu thái tử Nguyễn gia uống trà ngộ Đạo, ghê gớm vô cùng.
Tức tốc tin tức được truyền đi, khiến cho khắp nơi kinh hãi, nhiều người phải lắc đầu lè lưỡi than một tiếng tuyệt thế kỳ tài!
Các phương thế lực xôn xao, mấy lão bất tử của các đại gia tộc nhanh chóng tụ họp nhau lại mà bàn luận đối sách, có vẻ như không muốn chờ đợi nữa rồi.
Tên tiểu tử này quá tà môn, nếu cứ để hắn tự do phát triển thì có ngày xương cũng chẳng còn.
Lúc này, trong Đế Quân Uyển, vô số người đã tụ tập ở ngoài Ngọc Viện, nhòm ngó vào trong. Thanh Ngọc vẫn còn đang nhắm mắt múa kiếm, không hề quan tâm đến xung quanh.
Hỗn Nguyên Thái Cực Công của hắn vừa mới đạt tới tầng thứ nhất, cần thời gian lĩnh ngộ.
Trảm Thiên và Huyễn Diệt vẫn cứ thế chuyền qua nhau chén trà của Cung Hà Trang, không hề ngừng lại. Vòng Vương luân bây giờ đã hóa màu xanh, phải gọi là Hoàng luân rồi. Chính giữa Hoàng luân còn có thêm một Thái Cực Đồ đang xoay chuyển, Đạo vận ngập tràn.
Tu vi Khí cảnh của Thanh Ngọc không hề tăng lên, vẫn giữ nguyên ở Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng hắn cảm thấy bây giờ lực lượng trong cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Ngộ ra chân lý Thái Cực Âm Dương, Thanh Ngọc càng có thêm nhiều kiến giải về Kiếm Đạo.
Nhất kiếm vi dương, nhất kiếm vi âm.
Nhất âm nhất dương vị chi Đạo.
Trong cương có nhu, trong nhu có cương…
Âm dương giao hòa, tất thành Thái Cực.