Thiết A Bân gào lên:
- Hồn Trì! Bên kia lại còn vô số Hồn dược nữa! Phát tài rồi!
Thanh Ngọc nghe thấy mấy chữ này cũng vô cùng kích động. Nhưng hắn nói:
- A Bân huynh đệ, bình tĩnh đã, không đơn giản đâu!
Thiết A Bân nghe vậy, cũng từ từ quan sát xung quanh, rồi mới nói:
- Đúng vậy, may mà có Lộc huynh đệ nhắc nhở, nếu không thì thảm rồi.
Ở bên trong hốc tường của địa động, Thanh Ngọc thấy một lỗ đen to lớn, không biết có tác dụng gì, nhưng bên trong thần thức không quét vào được.
Thiết A Bân lắc đầu nói:
- Xem ra con Hắc Hoa Xà vừa rồi chỉ là chân canh cửa thôi, còn đây mới là phiền phức lớn!
Thanh Ngọc nghe vậy hỏi:
- Sao vậy A Bân huynh đệ?
- Đây là hang của Thôn Hồn Xà, nó là tà vật vô cùng ghê gớm, có thể từ xa thôn phệ hồn linh, nó đã biết chúng ta ở đây rồi, xem ra hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn. Lộc huynh đệ, rất vui vì được…
Chưa để Thiết A Bân nói xong, Thanh Ngọc lập tức nhào vào trước cái lỗ đen kia, làm mấy người Thiết Ma tộc trợn mắt há mồm?
Muốn chết cũng không cần xung phong như vậy chứ?
Nhưng để bọn họ kinh ngạc rồi, vì thấy Thanh Ngọc đưa thẳng Chân Thân của hắn vào bên trong lỗ đen kia. Một lúc sau, không biết chuyện gì xảy ra nhưng biểu cảm trên mặt Thanh Ngọc vô cùng hưởng thụ. Hắn quay ra nói:
- Được rồi, chúng ta chia tiền! Khà khà!
Mấy người Thiết Ma tộc nhìn nhau, trợn mắt há mồm, nhưng cũng không biết nói gì hơn. Mẹ nó, còn chưa hiểu gì thì đã xong rồi còn đâu?
Thiết A Bân đến trước góc địa động đang trồng vô số Hồn dược, nói:
- Số Hồn dược này chia đôi đi, Lộc huynh đệ lấy một nửa, chúng ta lấy một nửa!
Thanh Ngọc lắc đầu nói:
- Không cần, cứ chia làm năm phần, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, không phải lo lắng thiệt hơn!
Mấy người Thiết Ma tộc nghe vậy, cũng là vô cùng phấn khởi, lập tức thu lượm số Hồn dược này vào Hồn giới. Thanh Ngọc hái cho mình Kinh Hồn Du Mộc, Thiểu Hoa Lam và Bích Tu Hồn Sâm mỗi loại bốn mươi cây. Sau đó mấy người chia nhau, hắn được chia thêm mười bốn gốc Thúy Hoa Hồn Nhi, bảy gốc Tham Tử Đằng và một cây Quỳnh Nhu Hồn Diệp. Mấy loại Hồn thảo này có thể trực tiếp ăn, nhưng tác dụng không lớn. Thanh Ngọc định để dành sau này chế thành đan dược, hiệu quả tốt hơn.
Khi chia Hồn dược xong, Thiết A Bân nói:
- Hồn Trì này vô cùng hữu hiệu, nhưng lại không thể đem đi được. Chúng ta vào tu luyện thôi, chiếm được bao nhiêu chỗ tốt là cơ duyên của mỗi người rồi.
Thanh Ngọc nghe xong, cũng gật đầu, rồi cả năm người nhảy ùm xuống Hồn Trì, nhưng bất ngờ họ phát hiện ra cái hồ này vô cùng sâu, không thấy đáy ở đâu cả!
Thanh Ngọc trầm tư nói:
- Mấy vị huynh đệ, ta có một nghi vấn. Lũ rắn kia không thể tự mình nào lắp Dạ Quang thạch lên lối đi được.
Thiết A Bân vội vàng đáp:
- Ta cũng nghĩ như vậy đấy. Ý Lộc huynh đệ là dưới đây…
- Dưới hồ này còn chắc chắn còn có thứ gì đó!
Thanh Ngọc và mấy huynh đệ Thiết Ma tộc nhìn nhau, sau đó hắn nói:
- Hôm nay chúng ta chỉ còn hơn bốn canh giờ mà thôi, thời gian không đủ, bây giờ tu luyện đã, mai tính tiếp!
Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc cũng lập tức đồng ý, có một cái kho tàng đang chờ đợi, nhưng từ từ vẫn hơn. Dục tốc bất đạt, họ lập tức vận chuyển Hồn pháp của mình, hấp thu Hồn Thủy trong hồ.
Thanh Ngọc thì thả cả Tiểu Ma ra ngoài, lập tức vòng Vương luân xoay tít, sau đó nó như là một cái máy hút công suất lớn vậy, điên cuồng hấp thụ Hồn Thủy xung quanh.
Còn hắn thì bắt đầu vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp, cũng bắt đầu tu luyện. Nhưng dị biến lại xảy ra. Vô số Hồn Thủy xung quanh bắt đầu tràn vào hai mắt Thanh Ngọc.
Hắn gào lên đau đớn, từ đôi mắt kia lại chảy ra máu tươi.
Cảm giác mỗi lần Ma mục tiến cấp đều không hề dễ chịu gì.
Mấy huynh đệ Thiết Ma tộc thấy thế, nhưng không biết làm thế nào cả, chỉ đành tập trung tu luyện mà thôi.
Vô số Hồn lực tinh khiết từ trong Hồn Trì lao vào song mục, rồi điên cuồng tẩy rửa, lại được đôi mắt Thanh Ngọc hấp thu.
Tròng mắt của hắn càng ngày càng nhạt màu đi, không còn xanh đậm như trước nữa. Cơn đau từ song mục vẫn tiếp tục hành hạ Thanh Ngọc thêm tới một canh giờ nữa mới dừng lại.
Graooo…
Tiểu Ma sau lưng hắn cũng gầm lên giận dữ, từ hai mắt nó và hai mắt Thanh Ngọc tỏa ra linh quang màu xanh rực rỡ, chiếu rọi toàn bộ địa động to lớn.
Đám người Thiết Ma tộc đang lơ lửng trong dòng nước tu luyện cũng phải mở mắt ra mà khiếp sợ không thôi.
Mãi một lúc sau, đôi mắt Thanh Ngọc mới trở lại bình thường. Bây giờ song mục hắn tỏa ra vẻ sâu xa vô cùng, hơn nữa trong đó còn có mười hai vì tinh tú lấp lánh đang xoay chuyển, vô cùng thần dị.
Tròng mắt vẫn là màu xanh dương nhưng nhạt hơn một chút, trong veo, thi thoảng còn có vô số phù văn kỳ lạ tràn qua, chỉ cần nhìn vào đó một lúc thôi cũng khiến người ta như lọt vào hầm băng, không cách nào tránh thoát được.
Mắt của Thanh Ngọc đã tấn thăng Ma Vương mục, bây giờ uy lực khi thi triển Thần kỹ hoặc Hồn kỹ phải cường đại hơn trước phải gấp ba lần, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Vừa rồi, khi Chân Thân cắn nuốt con Thôn Hồn Xà kia, nó còn cho thêm Thanh Ngọc một kỹ năng mới, Phệ Hồn Thuật!
Hiện nay, chỉ cần nhìn vào ai, hắn có thể từ từ rút ra hồn linh người đó mà đối phương không thể cảm nhận được. Đến khi hồn linh bị rút hết, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa khi hồn linh bị thôn phệ, song mục sẽ còn trả lại cho Thanh Ngọc một số tu vi Hồn cảnh, vô cùng cường đại. Tuy vậy, thời gian thi triển phải đủ lâu, hắn suy tính nếu muốn giết một tên Hóa Chân kỳ ở bên ngoài, Thanh Ngọc phải nhìn người ta nửa canh giờ.
Nửa canh giờ mà cứ nhìn chằm chằm vào một hướng, bị người ta nhận ra có khi đã xương tan thịt nát lâu rồi!
Nói thì nói như vậy, nhưng Phệ Hồn Thuật khi tu vi Hồn cảnh Thanh Ngọc cường đại, chân chính sẽ là một đại sát khí.
Ở bên ngoài thế giới thực kia trong nửa năm bế quan, Đế pháp Kích Hồn Thuật của hắn đã đạt đến tầng thứ ba, có thêm một Thần kỹ Trảm Hồn Đao.
Trảm Hồn Đao vô hình vô ảnh, có thể bắn từ Ma Vương mục ra, xé thức hải đối phương ra làm đôi.
Chiêu này vô cùng ghê gớm, nếu người nào không có gì bảo vệ thức hải mà trúng chiêu, lập tức nhẹ thì biến thành ngốc nghếch, nặng thì lăn ra chết ngay không thể nghi ngờ.
Vốn dĩ Trảm Hồn Đao không hề bá đạo như vậy, chỉ mạnh mẽ hơn Toái Hồn Đao một chút mà thôi, nhưng Thanh Ngọc với Thiên Diễn Kinh đã tiếp tục hoàn chỉnh nó, hơn nữa hắn còn có Ma Vương mục, tăng gấp ba lần sát thương Thần kỹ và Hồn kỹ, khủng bố vô cùng!
Uy lực khủng bố cũng song hành với tiêu hao khủng bố, tình trạng tu vi Thần cảnh như của Thanh Ngọc, chỉ thi triển được một lần là hết.
Nhưng mà nếu triệu hồi ra Tiểu Ma Chân Thân rồi thi triển Trảm Hồn Đao thì…
Thanh Ngọc lắc lắc đầu, quá ghê gớm rồi, không dám nghĩ nữa!
Càng mạnh mẽ bao nhiêu, càng biết nhiều bao nhiêu thì trách nhiệm cũng càng tăng lên bấy nhiêu. Hắn cũng hiểu rõ được đạo lý này.
Còn rất nhiều người đang chờ mong vào Thanh Ngọc, trước giờ họ đã giúp đỡ quá nhiều, nên có ngày hắn cũng sẽ phải góp một phần sức mà báo đáp cho người ta.
…
Qua thời gian tu luyện trong Hồn Trì, Thanh Ngọc phát hiện ra chỉ còn một ngàn hai trăm năm khổ tu nữa tu vi Hồn cảnh sẽ tiến vào Đại Ma!
Điều này làm hắn vô cùng mừng rỡ!
Nhưng mà thắc mắc trong lòng Thanh Ngọc càng ngày càng nhiều, không biết là làm sao mà hắn lại không dính độc của con Hắc Hoa Xà kia.
Lại còn Hồn lực khi giết được địch nhân nữa, Vạn Hồn Chiến Trường cũng không thu của hắn chút nào.
Thanh Ngọc không biết Hằng bà bà đã cho hắn những gì, nên cứ thắc mắc hoài không thôi.
Lúc này, một âm thanh già nua bỗng vang vọng khắp bầu trời Trung Đô:
- Hay cho một Nguyễn gia, bọn ta tổ chức Luận Võ Đại Hội là tạo phước cho tu sĩ dòng chính của các ngươi, vậy mà còn muốn chúng ta đến tận cửa bái phỏng, có phải không xem Nhật Thần Điện ra gì hay không?
Chưa để lão gia tử Nguyễn Nhạc trả lời, thì giọng nói của Thanh Ngọc đã vang lên:
- Nhật Thần Điện uy phong thật lớn! Đây là Trung Đô, không phải nhà các ngươi, muốn tổ chức là tổ chức hay sao? Nếu không phải có mấy con chó già đi nâng mông cho các ngươi, các ngươi dám ở đây vẽ trò ư? Dẹp đi cho bản thiếu gia!
Lúc này, ở bên trong một gian phòng xa hoa của Phi Hương Khách Lâu, một tên tu sĩ Hóa Chân kỳ của Nhật Thần Điện đập tay xuống làm vỡ nát một cái bàn gỗ, sau đó gầm lên, khiến toàn bộ tu sĩ Trung Đô đều nghe được:
- Hừ! Nguyễn gia ngươi đây là muốn khiêu khích toàn bộ các ẩn môn sao?
Ngay lập tức, lại có thanh âm vọng qua:
- Đừng vơ đũa cả nắm như thế, bản thiếu gia cho ngươi biết, cái mặt mo của ngươi chưa đủ đại diện cho toàn bộ các ẩn môn đâu, nếu còn dám oẳng lên tiếng nữa, ta sẽ san bằng chỗ ngươi đang ngồi, ngươi có tin không?
Lão già Hóa Chân kỳ này gầm lên giận dữ, nhưng cũng không dám nói gì nữa. Lão mới chỉ có tu vi Hóa Chân trung kỳ, còn Nguyễn gia người ta có Hóa Chân đỉnh phong đấy. Người đi cùng lão đến đây cũng chỉ có tu vi Hóa Chân sơ kỳ mà thôi.