Chương 169: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Hành sự đã xong, hắn bế Cung Hà Trang xuống hồ nước tắm rửa, sau đó lại trêu chọc nàng thêm một chút. Cung Hà Trang ôm chặt lấy thân hình nam nhân săn chắc mà mạnh mẽ kia, mặt đỏ hồng không nói được câu nào.

Thanh Ngọc chọc mệnh căn vào nơi tư mật của nàng, rồi nói:

- Bế thủ tâm thần, ta truyền cho nàng vài thứ.

Ngày hôm sau, Vạn Hồn Chiến Trường.

Thanh Ngọc đến cổng Bạch Ma Thành thì đã thấy bốn người Thiết A Bân đứng đó rồi. Vừa nãy hắn ở trong thành có đi xin đểu một Ma nhân một trăm hồn đồng, thì kết quả bất ngờ xảy ra, người đó lập tức đưa tiền cho Thanh Ngọc mà không hề suy nghĩ.

Hắn bắt đầu cảm thấy cái huyết mạch của mình vô cùng ngưu bức!

Ít ra thì trong Bạch Ma Thành này là ước gì được nấy đấy!

Nhưng Thanh Ngọc cũng không hề lạm dụng vào đó, sau khi lấy xong hắn lại trả tiền cho người ta. Ai cũng tu luyện không dễ dàng, không thể trắng trợn mà đi trấn lột được!

Ra khỏi Bạch Ma Thành, Thanh Ngọc thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, rồi kéo bốn huynh đệ Thiết Ma tộc lên, một hơi bắn thằng về vách núi ngày hôm qua.

Tiết kiệm được kha khá thời gian di chuyển, năm người tiếp tục công cuộc đồ sát đám mãng xà to lớn màu đen này.

Hôm nay việc hợp tác ăn ý hơn nhiều so với hôm qua, nên mấy người Thanh Ngọc rất nhanh đã tiến tới được một địa động vô cùng rộng lớn.

Nơi đây tràn ngập Hắc Hoa Xà, đặc biệt trong đó có tới ba con tu vi Tiểu Ma.

Ba con rắn này đã có thể thi triển hồn kỹ, chúng bắn ra những tia độc màu xanh lè, vô cùng đáng sợ. Nhưng với Ma Hoàng Cương Thủ của bốn huynh đệ Thiết Ma tộc, cũng không gây được nhiều khó khăn lắm.

Hai canh giờ sau, toàn bộ Hắc Hoa Xà trong địa động đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thiết A Bân nói:

- Lộc huynh đệ nhìn xem, ở phía trước vẫn còn sâu lắm đấy.

Thanh Ngọc tỏa thần thức về phía một đường hầm sau địa động, rồi nói:

- A Bân huynh đệ, tiểu xà đã chết hết rồi, nhưng còn một con Đại Ma xà!

Bốn người Thiết A Bân nhìn nhau, rồi hỏi:

- Ý tứ Lộc huynh đệ thế nào?

- Xem ra chúng ta phải lâm vào khổ chiến rồi, chẳng lẽ đã đến rồi lại về không? Ta đề nghị A Si huynh đệ nên lùi lại phía sau, còn bốn chúng ta dụ nó ra đây quần công!

Sau một hồi thống nhất bàn bạc, Thanh Ngọc lại tiến thẳng về phía đường hầm tối om trước mặt. Nơi đây đã là cuối đường rồi, chắc chắn phía sau con Hắc Hoa Xà này là chỗ tốt, không thể bỏ qua được!

Thanh Ngọc hít sâu một hơi, rồi mạnh mẽ thi triển một tia Vô Ngã Vô Kiếm về phía con rắn đen khổng lồ bên trong. Chỉ một lát sau, dị biến nổi lên, một âm thanh từ đường hầm vọng ra:

- Khrè è…

Thanh Ngọc lập tức lui lại, sau đó đứng đợi.

Không để mọi người chờ lâu, lập tức một con rắn đen sì to gấp năm lần Hắc Hoa Xà bình thường thòi cái đầu ra khỏi cửa đường hầm.

Tất cả mọi người đều phải âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Con rắn này cũng quá lớn đi?

Hai mắt Hắc Hoa Xà màu đỏ rực, cặp răng nanh sắc nhọn chìa ra phía trước, cái lưỡi chẻ đôi đưa qua đưa lại, mang theo một cảm giác vô cùng tanh tưởi khó chịu.

Con rắn đen bành hai cái mang to lớn ra, rồi lập tức nhổ một tia độc tố xanh ngắt về chân Thanh Ngọc. Đây chính là kẻ vừa rồi đã khiêu khích nó.

Thanh Ngọc nhanh chóng tránh thoát, sau đó cũng không hề nao núng gì mà thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, bắn thẳng về phía Hắc Hoa Xà.

Đinh! Đinh!…

Lôi kiếm khi chạm vào thân rắn bị đánh bật trở lại, làm tất cả mọi người lắc đầu lè lưỡi!

Phòng ngự quá kinh khủng rồi.

Nhưng Thanh Ngọc để ý một điểm, con Hắc Hoa Xà này không hề có ý muốn rời khỏi đường hầm, tại sao vậy?

Ba huynh đệ Thiết A Bân lúc này đều tràn ra đứng chặn trước mặt Thanh Ngọc, điều động sáu cánh tay hoàng kim to lớn của mình che chắn cho hắn.

Thanh Ngọc âm trầm suy nghĩ, phải chăng điểm yếu của con rắn này ở bên trong đường hầm kia?

Hắc Hoa Xà khè khè giận dữ, nó tụ hồn lực, bắn thẳng một chưởng lực hình chiếc răng nanh sắc nhọn về phía ba huynh đệ Thiết Ma tộc.

Ba người họ lập tức trúng chiêu, dù không thọ thương ngay lập tức nhưng cũng bị phản chấn văng tán loạn, đập vào vách địa động, phun ra máu tươi.

Thanh Ngọc đầu óc xoay chuyển, mau chóng bắn ra hai đạo lôi kiếm về phía con mắt Hắc Hoa Xà, sau đó lại chạy gần đến phía đường hầm.

Rắn đen bị đâm trúng mắt gầm lên dữ dội, nó mở miệng, phun ra một làn khói xanh dày đặc, lập tức bao trọn cả người Thanh Ngọc vào bên trong. Thiết A Bân ở đằng sau gào lên:

- Lộc huynh đệ ệ ệ…

Thanh Ngọc biết tình huống không ổn, lập tức muốn lui ra. Nhưng quái lạ, làn khói xanh này có tác dụng gì vậy? Tại sao hắn không có vấn đề gì cả?

Nhưng lúc này không phải thời điểm nghĩ chuyện đó, Thanh Ngọc lại tiếp tục bắn hai đạo công kích về mắt con Hắc Hoa Xà, lần này còn kích phát cả kiếm quang sắc bén.

Người ta nói đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc, nên hắn lập tức thả ba ngọn hỏa sơn vào trong đường hầm kia, đúng chỗ hiểm của Hắc Hoa Xà.

Phụt…!

Hai đạo lôi kiếm mang theo kiếm quang sắc bén xuyên thẳng qua mắt con rắn đen khổng lồ, sau đó ba ngọn hỏa sơn lại đập trúng chỗ hiểm của nó, làm Hắc Hoa Xà gào lên từng tiếng dữ dội. Nó đã mù không nhìn thấy gì nữa, nhưng lại dùng cái đầu to lớn của mình quét một đường trước mặt, đập văng Thanh Ngọc bay ra một đoạn xa.

Thiết A Bân thấy Thanh Ngọc không có việc gì, cũng phải kêu lên:

- Lộc huynh đệ! Sao ngươi trúng độc hồn kỹ mà không có chuyện gì?

Thanh Ngọc lúc này vừa mới đập trúng thành địa động, phun ra máu tươi, làm sao có thời gian mà trả lời câu hỏi nhảm nhí kia, lập tức đứng dậy, lại tiếp tục xông lên thẳng vào làn sương độc.

Hắn để Tiểu Ma đứng một bên liên tục thi triển Vô Ngã Vô Kiếm đánh lạc hướng Hắc Hoa Xà đã bị mù, còn mình thì bước lên một đạo lôi kiếm, bay thẳng vào bên trong đường hầm tối đen, tìm đến chỗ bảy tấc.

Không ngoài dự đoán, ở bên kia khi Hắc Hoa Xà thấy Tiểu Ma tấn công từ phía trước, thì lập tức há cái mồm to lớn ra, ngoạm về phía Chân Thân.

Nhưng mà nó sai lầm rồi, vì Chân Thân là hư ảnh, không bị thương được!

Ngay lúc Hắc Hoa Xà ngoạm vào Tiểu Ma, thì một đường Vô Ngã Vô Kiếm khổng lồ mang theo kiếm quang, chui thẳng vào trong miệng nó.

Khr è è!…

Thiết A Bân thấy vậy, nhanh chóng hô:

- Dùng hết lực, tấn công!

Ba người Thiết Ma tộc lập tức sử dụng sát chiêu của mình, họ truyền hồn lực vào cánh tay phải của Ma Hoàng Cương Thủ, rồi cách không đấm một cái thật mạnh vào đầu con Hắc Hoa Xà kia.

Ầm…!

Chưa dừng lại ở đó, Thanh Ngọc lúc này đã đứng trên đoạn bảy tấc của con rắn đen, dùng ba chiêu Vô Ngã Vô Kiếm cắm thẳng vào đó.

Phập! Phập! Phập!

Ba tiếng kêu bén ngọt phát ra, lập tức thân thể Hắc Hoa Xà rung lên dữ dội. Thấy nó đã tràn ra máu tươi, Thanh Ngọc biết mình tới đúng nơi rồi.

Lập tức, một ngọn hỏa sơn khổng lồ rơi từ trên trời xuống, đè bẹp đoạn bảy tấc mỏng manh của con rắn đen khổng lồ kia!

Ầm…!

Con Hắc Hoa Xà tu vi Đại Ma cứ thế vẫn lạc, tan biến trong không gian!

Vô số điểm sáng li ti bay ra, chui cả vào người Thanh Ngọc, làm tu vi Hồn cảnh của hắn tăng lên mảng lớn, ít ra phải tiết kiệm bốn trăm năm khổ tu!

Thanh Ngọc mừng rỡ, thu lại ngọn hỏa sơn, hét to:

- Mấy huynh đệ mau vào đây!

Ở ngoài, Thiết A Bân và mấy người Thiết Ma tộc thấy con Hắc Hoa Xà đã chết thì vô cùng mừng rỡ, khói độc màu xanh của nó cũng đã tản đi.

Mấy người Thiết Ma tộc nhanh chóng chạy vào trong đường hầm, Thiết A Bân lấy ra một viên đá phát sáng, không biết là loại gì, soi đường thì đã thấy Thanh Ngọc đứng đó.

- Lộc huynh đệ! Làm sao ngươi không trúng độc? Loại độc này vô cùng ghê gớm, tu vi như chúng ta chạm vào là phải chết đó!

Thanh Ngọc cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rồi hắn mới nhớ tới Hằng bà bà có cho hắn uống một chén nước ở bí cảnh kia. Trước đây hình như lão thái thái cũng cho hắn uống nước, còn là Chân Đạo Thánh Thủy đấy.

Không biết Hằng bà bà cho hắn uống gì?

Sao các bà lão ai cũng thích cho Thanh Ngọc uống nước vậy?

Kỳ lạ.

Nhưng mà tiền đang ở trước mặt, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, lập tức hô:

- Các huynh đệ! Lên!

Năm người nhanh chóng tiến về phía trước. Thanh Ngọc tỏa thần thức ra đã không thấy còn thứ gì tồn tại nữa rồi. Đằng xa hắn phát hiện một cái hồ, nhưng mà không biết có tác dụng gì.

Khi cả năm người đi tới cuối đường hầm đen tối, thì mới thấy một căn địa động to lớn sáng trưng hiển hiện trước mắt. Bên trên trần có gắn vô số những loại đá kỳ lạ, tỏa ra linh quang rực rỡ.