Chương 163: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Trúc Tố My ở trong lồng sắt, không ngần ngại nói ngay:

- Vãn bối có.

Bà bà tiếp tục hỏi:

- Ngươi có ghen với tất cả các vị tỷ muội ở đây không?

Trúc Tố My suy nghĩ hồi lâu, nhưng biết chắc chắn nói dối thì hậu quả khôn lường, nên nàng vẫn trả lời:

- Vãn bối có.

- Vậy bây giờ lão thân cho ngươi hai chọn lựa, một là mình ngươi chết mà bọn họ được sống, hai là toàn bộ mười một nữ nhân còn lại chết đi để ngươi sống, ngươi chọn thế nào?

Trúc Tố My nhìn tất cả mọi người xung quanh, sau đó mới bất chợt phát hiện ra hình như không ai nghe được cuộc đối thoại giữa mình và vị bà bà này cả. Thanh Ngọc và chúng nữ còn lại đều đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó, muốn tìm kiếm lối thoát.

Trúc Tố My nhẹ nhàng nói:

- Vậy để vãn bối chết đi.

Bà bà kia tự nhiên lại hỏi:

- Tại sao vậy?

Trúc Tố My trào ra một dòng nước mắt:

- Nếu chỉ một mình vãn bối còn sống, thì chàng cũng không còn là chàng nữa rồi, mà sẽ biến thành một ma đầu phải sống trong hối hận và tội lỗi cả đời. Vãn bối không muốn như vậy, chỉ mong tiền bối để cho các vị tỷ tỷ muội muội một con đường sống.

Vị bà bà không nói gì, mà phất tay, lập tức lồng giam của Trúc Tố My biến mất. Bên kia, Thanh Ngọc trông thấy vậy thì gào thét lên:

- Tiền bối, người đưa Tố My đi đâu rồi, xin hãy thả nàng ra!

Vị bà bà chẳng thèm để ý tới Thanh Ngọc, mà lại quay sang hỏi những câu y hệt với Mộng Nguyệt, dĩ nhiên cũng không có ai nghe được cuộc đối thoại của họ cả.

Một lúc sau, khi tất cả chúng nữ đã bị đưa đi, lúc này bà bà mới quay sang hỏi Thanh Ngọc:

- Tiểu tử, ngươi có yêu mấy tiểu nha đầu kia không?

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:

- Vãn bối cũng không biết tình cảm của mình giành cho các nàng có được gọi là yêu hay không.

Bà bà kia suy tư một chút, rồi lại hỏi:

- Lời này nói thế nào?

- Vãn bối đến từ một nơi, mà ở đó một gia đình chỉ có một nam nhân và một nữ nhân mà thôi. Nhưng số phận đưa đẩy, vãn bối lại bị đưa tới nơi này, rồi gặp gỡ tất cả các nàng. Vãn bối nếu để mà trả lời có yêu các nàng hay không, thì cũng không dám khẳng định. Có vài người, chắc chắn là yêu. Nhưng lại vài người, thì vãn bối không biết.

Bà bà lại hỏi:

- Nếu có thứ tốt, ngươi có ngại đưa cho các nàng hay không?

Thanh Ngọc dứt khoát:

- Không ngại.

Bà bà gật gù, đi đi lại lại, xem ra có vẻ đang phải giải quyết nan đề gì đó. Lúc sau, lại hỏi:

- Nếu có trường hợp bất khả kháng, hoặc ngươi chịu chết, hoặc các nàng chịu chết, ngươi chọn cái nào?

- Vãn bối chịu.

Bà bà thở dài, có vẻ như trút ra được tâm sự gì đó, nói:

- Hảo hài tử, cả cuộc đời ta đi se nhân duyên cho người, nhưng chưa bao giờ thấy được hoàn cảnh nào như của các ngươi cả. Mấy tiểu nha đầu của ngươi đều chấp nhận chịu chết, mà không muốn tổn thương đến ngươi chút nào. Yên tâm đi, bây giờ các nàng đang có cơ duyên cho riêng mình, còn bây giờ ngươi xuống đây tâm sự với lão thân một chút.

Cạch…

Cái lồng giam của Thanh Ngọc bỗng dưng biến mất, hắn lại rơi xuống trước hư ảnh của bà bà. Tu vi và mọi thứ đã quay trở lại, làm hắn cũng phải âm thầm thở ra một hơi. Bà bà lấy ra hai cái ghế trúc và một bàn trà, chỉ vào đó rồi nói:

- Ngồi đi!

Thanh Ngọc cung kính chắp tay hành lễ, rồi mới ngồi xuống. Bà bà hỏi:

- Hài tử, ta hỏi ngươi một việc. Ta thấy ngươi có mang theo cái ghế dựa của lão già kia. Ta hỏi ngươi, lão đang ở đâu? Gọi ta là Hằng bà bà được rồi.

Thanh Ngọc sửng sốt một chút, lại hỏi:

- Hằng bà bà, ghế dựa nào ạ?

Hằng bà bà bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào mi tâm Thanh Ngọc, rồi kéo ra một cái ghế nứa đã ố vàng từ bên trong Tinh Không Gian của Cửu Đỉnh Tháp, để xuống đất rồi nói:

- Đây, cái này. Người đưa cho ngươi cái ghế này đâu rồi?

Thanh Ngọc bỗng nhiên nhớ lại lão giả đã từng đưa mình vào Tinh Không Gian. Lúc đó trước khi rời đi lão giả có nói “Tiểu Hằng Nhi ta tới với nàng đây…” thì phải. Hắn lập tức sửng sốt, Tiểu Hằng Nhi? Hằng bà bà?

Thanh Ngọc vội hỏi:

- Trước lúc đi, lão nhân gia có nói với con là sẽ đi tìm Tiểu Hằng Nhi, đó có phải là người không ạ?

Hư ảnh Hằng bà bà run rẩy một chút, lại hỏi:

- Lão nói như vậy thật sao?

- Vâng, thiên chân vạn xác, con nhớ rõ ràng.

Hằng bà bà vội vàng hỏi:

- Có phải cha con tên là Nguyễn Khôi không?

Thanh Ngọc biến sắc, nhưng cũng không dám nói dối trước tồn tại kinh khủng như Hằng bà bà. Đây chỉ là một đạo hư ảnh thôi đã như vậy, không biết bản thể còn tới mức nào. Từ lúc gặp gỡ tới nay, bà bà chỉ hỏi thôi, mà không bao giờ cần xác nhận thật giả. Chắc chắn là lão nhân gia chỉ cần ngó qua cũng biết được người ta nói thật hay nói dối, nên Thanh Ngọc chỉ đành lặng lẽ gật đầu.

Tức thì, ánh mắt Hằng bà bà nhìn hắn bỗng dưng nhu hòa nhiều lắm, như thể trưởng bối nhìn vãn bối trong nhà vậy. Bà bà lại gần, vuốt ve gương mặt Thanh Ngọc, hiền hậu nói:

- Hài tử ngoan, hà hà, đã lớn bằng đây rồi, lại kiếm được nhiều tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. Tốt, tốt.

Thanh Ngọc hơi ngớ người ra, không biết nên làm thế nào cho phải. Hằng bà bà lại nói:

- Không sợ, không sợ, bà bà không làm hại con. Bí cảnh bên trong kia không có nguy hiểm, mấy tiểu nha đầu không sao đâu, nhưng phải mất vài năm, khi xong bà bà sẽ đưa chúng về tận nơi, con không phải lo lắng. Đây, con uống nước đi.

Thanh Ngọc cũng chỉ biết bà bà nói sao nghe vậy, bèn lấy chén nước bà bà rót cho uống cạn một hơi.

Hằng bà bà nói:

- Hài tử, xong xuôi con trở về đi, trước mặt đường đi còn dài. Hôm nay con tới đây bà bà rất vui, bà bà tặng cho con sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm này, buộc ở cổ tay sẽ đem lại cho con may mắn. Cái ghế này con thu lại, khi về mỗi ngày phải ngồi lên một canh giờ, sẽ có chỗ tốt. Nhớ lấy, nhớ lấy…

Thanh Ngọc còn chưa kịp phản ứng xong thì “bụp” một cái, đã thấy mình ở trước Đế Quân Uyển rồi. Hắn vỗ tay lên trán, không biết mô tê gì cả.

Có vẻ như Hằng bà bà là người quen của lão giả trước đây đưa Thanh Ngọc tới trái đất, lại biết cả cha hắn nữa, nên có chút phân biệt đối xử, không giống người khác. Không sao, như vậy chúng nữ ở trong đó sẽ được người chiếu cố nhiều hơn, bây giờ Thanh Ngọc có thể an tâm mà tu luyện.

Nhìn lên cổ tay trái mình, hắn thấy một đường xăm mờ mờ màu đỏ, chắc là sợi tơ mà Hằng bà bà đưa cho rồi. Đã lâu không vào Vạn Hồn Chiến Trường, hôm nay Thanh Ngọc định sẽ hảo hảo đi ra ngoài Bạch Ma Thành thăm thú một phen.

Vạn Hồn Chiến Trường.

Bên ngoài Bạch Ma Thành.

Thanh Ngọc lúc này đang mải mê chiến đấu với hơn ba mươi con biên bức trong khu rừng tối.

Bây giờ hắn đã lĩnh hội Hỗn Nguyên Thái Cực Công tới trình độ khác xa nửa năm trước, nên uy lực của Vô Ngã Vô Kiếm cũng tăng nhiều.

Nhất là có thể triệu hoán ra Chân Thân chiến đấu cùng, lực lượng của Thanh Ngọc được tăng thêm một mảng lớn. Mỗi khi Thanh Ngọc xuất chiêu, Tiểu Ma cũng thi triển ra kỹ năng đồng dạng, nên có thể nói là dùng một được hai, vô cùng hữu ích.

Thanh Ngọc không hề biết rằng những người khác chỉ có thể tung ra một lần chiêu thức mà thôi, làm gì có loại yêu nghiệt nào tự thi triển được Hồn kỹ như hắn?

Ma nhân khác muốn đi ra ngoài Bạch Ma Thành, nhất định phải tu luyện tới Tiểu Ma, sau đó học tập một loại Hồn kỹ tấn công. Lúc đó Chân Thân của họ mới có khả năng phát ra công kích, chứ bản thể thì không. Không có ai khác người như Thanh Ngọc, mới ở tu vi Hư Ma mà đã nhăm nhăm đi thả hỏa sơn vào đầu người ta rồi.

Thanh Ngọc không biết, lý do mà tự thân hắn có thể thi triển Hồn kỹ chính là do Ma Pháp mục. Đây chính là chí bảo, được cải tạo từ Ma Thần Chi Nhãn, nó là một Hồn khí chứ không phải chuyện đùa. Chỉ có điều hiện tại Thanh Ngọc chưa biết mà thôi.

Người khác mỗi lần tung đòn tấn công chỉ được một chiêu, Thanh Ngọc thì lại được hai chiêu, nên hơn ba mươi con dơi to lớn kia cũng không phải là chuyện khó khăn gì lắm.

Chỉ một quãng thời gian, tất cả bọn chúng đã tan biến thành vô số đốm sáng, lao vào trong người Thanh Ngọc, chuyển hóa thành tu vi Hồn cảnh cho hắn.

Nhưng hôm nay toàn bộ số đốm sáng tu vi đều được truyền sang cho Thanh Ngọc, Vạn Hồn Chiến Trường không thu lấy chút nào cả.

Thanh Ngọc có hơi bất ngờ, cũng không hiểu lý do tại sao, một con biên bức bây giờ lại giảm cho hắn đến hai năm khổ tu.

Nhìn đi nhìn lại, hình như Thanh Ngọc cũng không thấy gì bất thường cả. Nhưng mà như thế lại hay, phần tu vi khi giết được địch nhân bây giờ lại tăng lên gấp đôi, làm hắn vô cùng mừng rỡ.