Thanh Ngọc nghe xong, cũng đã hiểu sơ qua. Xem ra mỗi một năm khổ tu là sẽ tương xứng với mười hồn đồng rồi. Hắn nói:
- Cho ta một viên Tiểu Hồn Đan đi!
Gã béo mập híp mắt nói:
- Đây, một Tiểu Hồn Đan, một trăm hồn đồng của ngài này.
Thanh Ngọc thanh toán xong, trực tiếp bỏ đan dược ra xem. Đây là một viên tròn nhỏ màu trắng, có mùi thơm nhè nhẹ, sau khi Hệ thống xác định không có vấn đề gì, Thanh Ngọc ăn vào.
Cảm thấy được hiệu quả rõ rệt, Thanh Ngọc lại hỏi:
- Vậy còn loại đan dược nào cao cấp hơn không?
Gã béo chủ tiệm cười:
- Vị Ma tử tôn quý này có điều không biết rồi. Muốn loại đan dược cao cấp hơn thì phải tới Hắc Ma Thành mới có. Ở đây thì chỉ có đan dược cấp thấp thôi.
Thanh Ngọc lân la kiếm chuyện một chút:
- Lão bản, người có biết tại sao những Ma nhân bên ngoài kia lại tránh né ta không?
- Vị Ma tử tôn quý này, việc này ta có biết, nhưng lại không thể nói cho ngài được, xin ngài phải thông cảm rồi.
Thanh Ngọc nghe vậy, cũng chỉ đành lắc đầu rời đi. Hắn qua Thuận Hồn Giáp Các, bán đi một chiếc Hồn giới nữa, thu về chín mươi hồn đồng. Quanh đi quẩn lại, hôm nay Thanh Ngọc vẫn còn trong tay bốn trăm lẻ năm hồn đồng đấy.
Hắn cũng không định ra ngoài nữa, mà an vị ngồi xuống, tu luyện Sơn Hà Quan Tưởng Pháp.
Thanh Ngọc nghe Hệ thống nói đạt tới cảnh giới Tiểu Ma, thì không cần thiết ngày nào cũng phải tiến vào bên trong Vạn Hồn Chiến Trường. Khi nào muốn vào thì báo trước với Hệ thống, đến thời gian tự khắc sẽ được truyền tống đi.
…
Lần này ra ngoài Thanh Ngọc cũng không tiến vào Vạn Hồn Chiến Trường hàng ngày nữa, mà lập tức bế quan.
Hắn còn quá nhiều việc chưa xong ở thế giới thực, hơn nữa Hồn cảnh cũng đã tiến vào Tiểu Ma rồi, nên chưa vội vàng lắm.
Thanh Ngọc ở trong Ngọc Viện bế quan, còn mọi việc bên ngoài thì giao cho Ly Ly và Phù Hoa lo liệu. Hắn định để Ly Ly làm Chính cung của mình, nhưng chưa phải lúc này vì tu vi nàng còn hơi thấp.
Thanh Ngọc còn một số tinh thần lực và sinh cơ khổng lồ chưa luyện hóa, lại có rất nhiều cảm ngộ chưa có thời gian xem xét, nên phải tĩnh tu một thời gian.
Nửa năm đối với người tu hành chỉ như cái chớp mắt mà thôi.
Tu vi Thần cảnh của Thanh Ngọc tiến vào Vũ Cung tam tinh đỉnh phong, Tinh cảnh cũng tiến giai Luyện Cốt trung kỳ, làm hắn vô cùng hài lòng.
Cảm ngộ về kiếm đạo cũng được lập tức gia tăng, hiện tại Thanh Ngọc đã dồn hết được cả Tinh, Khí, Thần, Hồn vào bên trong thân kiếm, luyện mười đạo kiếm khí biến thành một đường kiếm quang đầu tiên.
Khi nào tu ra mười đạo kiếm quang, thì hắn sẽ tấn thăng Phong Hào Kiếm Hoàng cường đại.
Kiếm quang mạnh hơn kiếm khí rất nhiều, hơn nữa lại được dung hợp cả bốn loại sức mạnh vào trong đó, khiến thực lực Thanh Ngọc tăng vọt.
Lĩnh hội về Hỗn Nguyên Thái Cực Công cũng được đề thăng, đã sắp chạm tới tầng thứ nhất.
Khi bước vào tầng đầu tiên, Thanh Ngọc sẽ có thêm một kiếm chiêu cường đại, tên là Nộ Lôi Chỉ. Đây là chiêu thức có thể hóa kiếm quang thành lôi điện, kích sát từ xa, vô cùng hữu dụng.
Bước ra ngoài vườn, Thanh Ngọc đã thấy Kiều Vân đang ngồi thích thú vuốt ve mấy nhóc tiểu hồ ly bên cạnh Tiểu Hôi. Nàng có vẻ được mấy con thú nhỏ và con gấu mập kia yêu thích, nên chơi rất say sưa.
Nửa năm đã qua, Kiều Vân cũng tiến vào Luyện Khí tầng một. Thanh Ngọc truyền cho nàng Đạo Nguyên Kinh và Tư Ngọc Tâm Quyết, tu luyện rất có khởi sắc.
Bước ra khỏi Đế Quân Uyển, Thanh Ngọc nhìn thấy vô số đệ tử Nguyễn gia đang thí luyện tại mấy tòa Đế bảo mà hắn sắp xếp, ai ai cũng hồ hởi khoe thành tích của mình, làm Thanh Ngọc rất vui.
Đặc biệt, hắn còn thấy ở gốc cây xa xa, Lạp Ma đang đứng gãi đầu gãi tai tâm sự với Trần Kiều, nội môn đệ tử Vạn Hoa cốc. Có vẻ anh chàng Lạp Ma này cũng chẳng phải dạng vừa.
Sau khi ra ngoài xem xét tình hình sinh ý của Nguyễn Thị Thương Hội, Thanh Ngọc cũng gật đầu hài lòng. Nửa năm trở lại đây càng ngày càng có nhiều tu sĩ ghé lại mua bán trao đổi hơn, thậm chí kinh doanh còn tốt hơn so với lúc mở nhiều cửa tiệm tràn lan khi trước.
Nguyễn Nhật trưởng lão nói các đại gia tộc kia sau một hồi đấu giá thì thủ phủ Trần gia đã rơi vào tay Hán gia, với cái giá trên trời mười ức linh thạch cực phẩm.
Nguyễn Nhạc lão gia tử đã cấp tốc dùng số tiền này mở rộng thủ phủ Nguyễn gia lên hướng Đông Bắc, hiện nay coi như đã chiếm một phần năm địa bàn Trung Đô.
Nhưng dạo gần đây lại nổi lên một tin tức, đó chính là đại bốn gia tộc còn lại vẫn đang thường xuyên trao đổi nghị luận, có vẻ như sắp tới lại có phong ba gì đây.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, sau đó xuất tiền nhờ Phương lão xây dựng giúp mình một Kiếm Điện ở ngay bên cạnh Đế Quân Uyển. Kiếm Điện này sẽ trở thành thế lực riêng của hắn, đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra. Thanh Ngọc là kiếm tu, biết rất rõ ràng về tâm tính của kẻ dùng kiếm.
Những ai có tâm tư ác độc, mưu mô xảo quyệt, bất nhân bất nghĩa thì khó có bao giờ đạt được thành tựu trên bước đường kiếm đạo cả.
Người ta nói kiếm là vũ khí của quân tử, điều đó cũng không hề sai chút nào.
Đã tu kiếm thì phải gạt bỏ toàn bộ vướng mắc của mình đi, an ổn tâm thần, mới có khả năng tiến bộ được. Nếu cứ mãi chìm đắm trong quyền lực hồng trần, mưu cầu lợi danh thì chỉ có đứng im một chỗ mà thôi.
Thấy thế sự Trung Đô an ổn, lần này Thanh Ngọc định đem mười hai vị lão bà của mình đi thăm dò bí cảnh mà Hằng Thiên tinh đã cung cấp thông tin.
…
Nơi đây là một hòn đảo sâu trong Nội Hải.
Đảo này cách Đế Quân Uyển hơn trăm vạn dặm về hướng Bắc, nhìn từ xa đã có thể nhận thấy trên đây không có bất cứ sinh vật sống nào.
Núi rừng âm u, sương lạnh tràn ra từ một ngọn băng sơn khổng lồ, khiến cho mặc dù là giữa trưa nhưng khi người ta tiến vào đây vẫn cảm thấy sởn hết gai ốc.
Không hiểu sao mà giữa mùa hè oi bức vẫn có thể tồn tại một ngọn núi tràn đầy lạnh giá như vậy.
Thanh Ngọc lúc này đang dẫn theo đủ mười hai vị lão bà xinh đẹp của mình, từng bước từng bước thăm dò tới đỉnh núi cao nhất kia, bởi vì đó chính là nơi bí cảnh khai mở.
Đường núi trơn trượt, khắp nơi không hề thấy bất kỳ dấu hiệu của một tồn tại nào sinh sống, kể cả vài ngọn thảo dược cấp thấp cũng bị đóng băng mà chết trên đường.
Sau nửa ngày, Thanh Ngọc và chúng nữ đã tìm kiếm được một sơn động, hàn khí chính là từ nơi đây phát ra. Xung quanh đã thấy chất đống rất nhiều bạch cốt, bên trên còn bị phủ xuống một lớp sương tuyết dày đặc.
Chúng nữ nhìn cũng cảm thấy hơi rợn người, các nàng cố gắng đi sát vào nhau, tùy thời có thể lấy Hoàng khí của mình ra mà chiến đấu.
Thanh Ngọc dẫn đường, cầm Dạ Quang Thần Thạch tiến thẳng lên, bước vào phía trong sơn động.
Nơi đây cũng không lớn, nhưng hàn khí thì vẫn ào ào trào ra từ không gian đen kịt phía trong, trên dọc đường hắn đi, chất đầy các loại di cốt con người, nam nữ đều có.
Thanh Ngọc và chúng nữ hữu kinh vô hiểm mà vượt qua một quãng đường dài trong sơn động đen kịt, đến cuối cùng, tất cả mới tới được nơi khai mở bí cảnh kia.
Cuối con đường có một gian địa động sáng trưng, bên trên có treo những chiếc khánh bạc tỏa ra linh quang màu trắng huyền ảo. Hàn khí cũng chính là từ mấy cái khánh này tỏa ra xung quanh.
Chính giữa nơi đây là một tế đàn lớn bằng đá, bên trên có vô số phù văn và ký tự khó hiểu. Bên cạnh tế đàn này có một tấm bia, nhưng không hề có một chữ nào trên đó cả.
Theo những thông tin mà Hằng Thiên tinh cung cấp, thì mỗi người phải nhỏ một giọt máu vào thạch bi, mới có thể bắt đầu khai mở bí cảnh này.
Thanh Ngọc quan sát địa động một chút, không hề phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào, lúc này mới nói với chúng nữ, cùng nhau lấy một giọt tinh huyết đưa lên tấm bia kia.
Ầm…Ầm…
Trên bệ đá lúc này ngay không biết từ đâu ra xuất hiện mười ba cái lồng giam bằng sắt, sau đó lập tức nhốt lấy mười ba người Thanh Ngọc vào trong. Lồng sắt này mỗi cái cao hai trượng, rộng một trượng, chỉ đủ cho một người đứng vào bên trong, nó được làm bằng chất liệu Thanh Ngọc không thể giám định được.
Thanh Ngọc và chúng nữ không hề có cơ hội tránh thoát, bởi vì nguồn sức mạnh của bệ đá đã ghìm chặt chân họ xuống đất, hơn nữa phong bế lại toàn bộ tu vi, không thể cử động.
Thanh Ngọc cũng phải ngạc nhiên vô cùng, bởi vì tu vi Hồn cảnh của hắn cũng biến mất. Bệ đá này hắn cũng không giám định được đẳng cấp, vậy là nó vượt ra khỏi tầm Hằng Thiên tinh sao?
Lấy lại bình tĩnh, Thanh Ngọc hét lên:
- Bình tĩnh, đứng im đừng cử động!
Chúng nữ nghe vậy, cũng chỉ biết làm theo, mặc kệ lồng sắt kia giam mình lại, không cố gắng giãy giụa nữa. Bỗng nhiên, từ trên bệ đá lại xuất hiện một hư ảnh.
Đây là một lão phụ nhân lưng còng, đầu tóc bạc phơ, trong tay cầm một chiếc chuông gió, cùng vài sợ tơ màu đỏ. Mặt mũi vị bà bà này vô cùng hiền hòa, sau khi thấy Thanh Ngọc và mười hai nữ ở trong từng lồng giam một, đánh giá một chút thì cất giọng nói:
- Chào mừng đến với Chân Ái Sinh Tử Môn, lão đây có một thử thách cho các ngươi, nếu thông qua thì sẽ được đưa vào Sinh Môn nhận phần thưởng tương ứng, còn nếu không thông qua, thì ắt phải vào Tử Môn, chết không thể nghi ngờ.
Thanh Ngọc và chúng nữ sau khi nghe xong cũng giật mình hoảng hốt. Bởi vì trong trường hợp này, không có ai có sức phản kháng cả.
Bí cảnh này không biết từ đâu mà xuất hiện, nhưng sức mạnh của nó kinh khủng là không phải bàn cãi. Đến tu sĩ Đại Thừa trung kỳ như Trương Phù Hoa, cũng hoàn toàn mất đi tu vi, không có khả năng giãy dụa.
Vị bà bà kia bắt đầu nhìn về phía Trúc Tố My, hỏi:
- Tiểu cô nương này, ngươi có yêu phu quân của mình không?