Hôm nay Thanh Ngọc phải tìm rất lâu mới thấy được ba con sói trắng. Hình như có chuyện gì xảy ra thì phải, trông mặt chúng vô cùng sợ sệt, ra vẻ muốn chạy trốn.
Giải quyết ba con sói một cách nhanh gọn, Thanh Ngọc tiến về phía trước. Hắn vẫn ẩn mình trên tàng cây, không để lộ chút sơ hở nào.
Di chuyển được một lúc, từ đằng xa, Thanh Ngọc đã nghe được âm thanh ì ầm, hình như đang có thứ gì kinh khủng lắm đang giao tranh.
Nhanh chóng tiếp cận lại gần, thì hắn mới nhìn rõ ràng.
Hóa ra là một đàn biên bức đang giao tranh với lũ sói kia trong rừng. Đàn biên bức này vô đông đúc, hơn nữa chúng có thể phát ra một loại hồn kỹ hình hai cái nanh nhọn sắc bén, bắn thẳng vào trong thân thể lũ sói kia.
Mỗi con biên bức đều to lớn hơn trượng, toàn thân đen kịt, hai cái cánh xỏe ra hung ác, đôi mắt đỏ lừ. Hơn nữa còn có một vài con còn có tu vi ngang với Tiểu Ma.
Thanh Ngọc nhìn mà hít ngụm khí lạnh, mấy con dơi này cũng quá đông đi, hắn nhìn mãi mà không thấy điểm cuối đâu cả.
Đàn sói ở bên dưới đang bị tiêu hao dần dần, chả mấy chốc nữa cũng sẽ chết hết mà thôi.
Thanh Ngọc lập tức rời đi, không thể dại dột mà trêu vào đàn biên bức khổng lồ như vậy được, trừ khi là muốn chết. Nhưng lúc này, tiếng động mà hắn gây ra đã khiến một vài con biên bức chú ý.
Lập tức, Thanh Ngọc bị truy đuổi.
Tốc độ của mấy con biên bức này vô cùng nhanh, hơn nữa khi vừa truy đuổi chúng lại còn có thể tung ra những chiếc nanh nhọn sắc bén liên tục.
Thanh Ngọc nhanh chóng dùng thân pháp tránh né, rồi hắn không hề do dự thả mình xuống đất. Nếu cứ tiếp tục đứng trên cây, thể nào cũng sẽ bị nanh nhọn kia cắt trúng.
Với tu vi Hư Ma của hắn mà trúng một đòn trí mạng thôi, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thanh Ngọc nhìn một con biên bức gần nhất, trong lòng tâm niệm, lập tức xuất ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm.
Tức thì, trong không gian bỗng hiện lên một thanh kiếm bằng hồn lực tinh khiết, sáng trắng sắc bén vô cùng, phóng thẳng về con biên bức kia.
Tia kiếm kinh khủng, trên đó còn có lập lờ lôi điện, khiến bọn biên bức sợ hãi. Con dơi gần nhất không kịp tránh né, lập tức bị xuyên qua, tan biến trong hư không, hóa thành những đốm sáng trắng li ti lao vào thân thể Thanh Ngọc.
Đám biên bức đằng sau không hề buông tha ý định tấn công hắn, từ miệng chúng phun ra vô số nanh nhọn, bắn thẳng dọc theo đường chạy thoát thân của Thanh Ngọc.
Không may, một chiếc nanh xượt qua tay trái hắn, làm Thanh Ngọc gào lên đau đớn. Từ miệng vết thương lại chảy ra máu đỏ, chứ không phải máu vàng giống thân thể ngoài thế giới thực.
Thanh Ngọc vừa ôm tay vừa chạy, thi thoảng quay đầu lại, phóng ra Vô Ngã Vô Kiếm. Hắn vừa mới lĩnh ngộ được nhập môn Hỗn Nguyên Thái Cực Công mà thôi, không thể thi triển ra nhiều kiếm hơn được, chỉ có một tia mà thôi.
Đàn biên bức kéo tới càng ngày càng đông. Thanh Ngọc thì vẫn đang cố gắng lượn lờ giữa những tán cây rậm rạp, mong tránh né được hàng loạt các đạo công kích của đàn dơi. Hiện tại ít nhất phải có hơn hai trăm con biên bức đang bám theo hắn.
Tu vi Hồn cảnh của đám dơi này cao hơn lũ sói kia rất nhiều, nên mỗi khi giết được một con, Thanh Ngọc lại thấy mình tiến bộ rõ rệt.
Hơn nữa, Vô Ngã Vô Kiếm cũng tiêu hao ít hơn nhiều so với Kinh Sơn. Chiêu núi lửa đè người kia quá kinh khủng, Thanh Ngọc chỉ dùng một lần mà đã thấy hồn lực trong cơ thể hao đi mảng lớn.
Hắn vừa chạy, vừa phóng ra kiếm chiêu, rồi lại tiếp tục lẩn trốn.
Mãi đến năm canh giờ sau, trên thân Thanh Ngọc đã tràn đầy máu tươi, vô cùng kinh dị. Nhưng đàn dơi đuổi theo hắn cũng đã giảm bớt rất nhiều, chỉ còn lại hơn trăm con mà thôi.
Lúc này, không biết từ đâu phóng tới ba con dao găm màu đen sì, tức thì muốn kích sát Thanh Ngọc. Khi hắn quay ra nhìn mới thấy đây là một tên tộc loài khác, thân người đầu hổ, trông rất quái dị. Tên này có tu vi ngang với Tiểu Ma, Chân Thân sau lưng hắn là một con hổ màu đen, chính nó vừa mới bắn ra ba con dao kia.
Thanh Ngọc nhanh chóng tránh né, không để trúng chiêu, sau đó lại chạy thẳng về phía tên đầu hổ.
Tên kia thấy vậy mừng rỡ, có một con kiến hôi đến nạp mạng dâng tu vi cho mình, không vui sao được?
Nhưng hắn sai rồi, vì lập tức từ phía xa bay lại hơn trăm con biên bức màu đen khổng lồ, đang kéo tới đây. Thanh Ngọc chạy lướt qua người tên này, sau đó nhanh chóng biến mất, bỏ mặc hắn còn đang ngơ ngác.
Tên đầu hổ sợ hãi, cũng mau chóng bỏ sang một hướng khác, cắm đầu cắm cổ mà chạy, không để ý tới xung quanh nữa.
Thanh Ngọc làm gì để hắn như ý, chạy được nửa đường lại vòng lại, tay thì vẫn bắn ra Vô Ngã Vô Kiếm, nhưng lại đuổi theo tên đầu hổ kia.
Đàn dơi sau lưng khi thấy có hai con mồi thì tiếp tục truy đuổi kịch liệt, từng cái nanh sắc bén vẫn đang tức tốc được bắn ra ầm ầm.
Tên đầu hổ kia vô cùng biệt khuất, trộm gà không được còn mất nắm gạo, giờ hắn cũng đang phải ba chân bốn cẳng mà chạy thoát thân.
Nhưng đúng lúc này, ba tòa hỏa sơn khổng lồ từ trên trời rơi xuống chặn trước mặt hắn, hoàn toàn bít kín lại lối đi phía sau. Tên đầu hổ gào lên giận dữ, không còn đường lui, lập tức quay lại điều động Chân Thân, chiến đấu với đàn dơi.
Thanh Ngọc ở bên kia cười khà khà, cũng lập tức vừa tránh né vừa phóng ra từng đạo lôi kiếm sắc bén. Qua lần thực chiến này, hắn cảm nhận mình có thể dung hòa cả Hồn khí vào trong kiếm đạo.
Xem ra sau khi rời khỏi Vạn Hồn Chiến Trường phải hảo hảo tu tập một phen.
Thanh Ngọc vừa chạy, vừa ẩn nấp, thi thoảng lại ngó về phía tên đầu hổ kia xem tình hình bên đó ra sao. Không ngoài dự đoán, tên kia đã bị thương, nhưng vẫn còn đang cố gắng chống trả, có vẻ rất kiên cường.
Tên đầu hổ gầm lên giận dữ, sau đó bỗng nhiên thi triển ra sát chiêu.
Chân Thân hắc hổ của hắn gào rống, sau đó bắn ra một đạo chưởng lực khổng lồ đen kịt, xuyên thẳng qua cánh rừng về phía Thanh Ngọc đang ẩn nấp.
Đạo chưởng lực phá tan tành cây cối xung quanh, lập tức bắn trúng vai trái của Thanh Ngọc, làm hắn bay ngược ra sau, đứt lìa một cánh tay, gào lên đau đớn.
Thanh Ngọc mặc dù giận dữ nhưng vẫn phải bình tĩnh, ngồi dậy tránh né những cái nanh sắc nhọn mà đám biên bức bắn xuống.
Trong lúc tên đầu hổ kia thi triển sát chiêu, đã bị đám biên bức kia điên cuồng tấn công, trên người hắn đã xuất hiện thêm vài vết thương trí mạng.
Thanh Ngọc thầm chửi một tiếng ngu ngốc trong lòng, sau đó phi thân lại gần, lập tức thi triển hai lần Khai Sơn, đè xuống đầu tên này.
Không ngoài dự đoán, tên đầu hổ bị đè nát, một thân tu vi lại truyền một ít sang cho Thanh Ngọc.
Đến đây, bỗng dưng Hư Ma Chân Thân trong thức hải Thanh Ngọc gào lên giận dữ, hắc khí trên người nó nứt ra từng khúc, từ đó sôi trào lên những đoàn hỏa diễm màu đỏ rực, hai cánh tay không còn bị xiềng xích nữa, mà đã xòe ra năm cái móng vuốt màu đen ghê rợn.
Thanh Ngọc mừng rỡ, hắn đã tấn thăng Tiểu Ma rồi!
Nhờ số tu vi cuối cùng của tên đầu hổ, Thanh Ngọc chân chính tấn cấp, mới chỉ qua có hai ngày mà thôi, đã vọt lên một đại cảnh giới!
Lúc này, hắn nhanh chóng chạy băng băng né tránh đòn của đám biên bức kia, nhặt lấy Hồn giới của tên đầu hổ, sau đó lập tức tấn công trực diện mấy con dơi này.
Tu vi Hồn cảnh tăng đến Tiểu Ma, vậy là từ nay hắn có thể triệu hồi Tiểu Ma Chân Thân ra chiến đấu cùng mình, uy lực tăng đột biến.
Một Tiểu Ma màu đen sì to lớn hung dữ xuất hiện sau lưng Thanh Ngọc, mỗi khi hắn tung ra Vô Ngã Vô Kiếm tới đâu, lập tức Tiểu Ma cũng thi triển theo tới đó.
Cây lôi kiếm nhỏ đi trước, cây lôi kiếm lớn đi sau.
Uy lực chiêu thức của Tiểu Ma vô cùng cường đại, chỉ một chiêu thôi mà đã xuyên thủng giết được sáu con biên bức, làm chúng sợ hãi bay toán loạn.
Đám dơi có ý muốn rút chạy, Thanh Ngọc nào để chúng được như ý?
Đuổi theo tàn sát lũ dơi, hắn cảm thấy bây giờ số hồn lực trong thân thể tăng lên rõ rệt. Nếu chỉ sử dụng Vô Ngã Vô Kiếm, Thanh Ngọc có thể liên tiếp xuất ra hơn trăm chiêu.
Nhưng cảm nhận tu vi Hồn cảnh một chút, hắn mới trực tiếp sững sờ. Bây giờ muốn tăng lên Đại Ma, hắn phải mất thêm năm ngàn năm khổ tu nữa!
Một con biên bức chỉ giảm được một năm khổ tu mà thôi, vậy là phải giết năm ngàn con?
Hoặc nếu liều lĩnh hơn thì có thể giết năm mươi tên ngoại tộc?
Sau khi tàn sát hết số biên bức, Thanh Ngọc nhanh chóng chạy trở về Bạch Ma Thành. Trên thân thể của hắn bây giờ chỉ còn một cánh tay mà thôi, phải về nhanh chóng vận công điều trị.
Hồn linh thì không sợ cụt tay cụt chân, chỉ cần có Hồn pháp, tu luyện một thời gian là thân thể sẽ lành lại.
Ngồi an vị trong Bạch Ma Thành, Thanh Ngọc giở nhẫn trữ vật của tên đầu hổ ra kiểm tra. Không ngờ bên trong lại có một bộ hồn giáp chưa dùng tới, và hai trăm năm mươi ba hồn đồng.
Vậy là tổng cộng hiện tại Thanh Ngọc có bốn trăm mười lăm hồn đồng!
Sau khi chữa lành cánh tay, hắn quyết định đi đến tiệm đan dược xem số hồn đan kia có hiệu quả ra sao.
Tiệm đan dược này chỉ có một lầu, bày trí cũng vô cùng sơ sài, hơn nữa chủ tiệm trực tiếp bán hàng. Bên ngoài cũng không hề đề biển bảng gì cả, chỉ thấy trước quầy đã bày sẵn mấy lọ đan dược mà thôi.
Thanh Ngọc bước vào, thì lập tức gã chủ tiệm béo mập đứng dậy híp mắt chào hỏi:
- Vị Ma tử tôn quý này, người muốn mua đan dược gì sao?
Thanh Ngọc nhìn ngó xung quanh một chút, rồi hỏi:
- Ở đây bán những gì?
Gã béo mập quan sát từ đầu tới chân Thanh Ngọc một lượt, rồi nói:
- Tiểu Hồn Đan có thể giảm mười năm khổ tu, một trăm hồn đồng. Trung Hồn Đan có thể giảm năm mươi năm khổ tu, năm trăm hồn đồng. Đại Hồn Đan giảm hai trăm năm, hai ngàn hồn đồng.