Thanh Ngọc không hề biết, lý do mà Vạn Hồn Chiến Trường không thu lấy Hồn lực của mấy con dơi hắn giết được chính là do sợi chỉ đỏ trên tay trái kia.
Nếu mà Thanh Ngọc hiểu rõ ràng lai lịch sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm này chắc phải húc đầu vào cây mà gào lên sảng khoái.
Đây chính là tín vật của Đấng Tạo Hóa a!
Nhưng mà hiện giờ thì hắn không biết được chuyện đó, mà vẫn nhăm nhe nhăm nhe đi giết sói trắng và dơi đen. Hôm nay có vẻ như thu hoạch rất kém, bởi vì lũ động vật trong rừng này cứ như lẩn đi đâu mất cả, không thấy từng đàn từng lũ như trước kia nữa.
Thanh Ngọc cứ đi mãi, đi mãi mà không hề biết hắn đã lạc vào một ngọn sơn phong xa lạ từ lúc nào.
Ngọn núi này vô cùng lớn, trên đất cũng chỉ dày đặc một màu đen, xung quanh không hề có chút cây cối nào cả. Nền đá cứng như sắt thép, kể cả Thanh Ngọc có dùng Vô Ngã Vô Kiếm chém xuống, cũng không gây ra nổi một vết tích nào.
Phía trên đầu, vô vàn tinh tú soi rọi, tỏa xuống ánh sáng mờ mịt.
Thanh Ngọc mất gần một canh giờ mới tới được đỉnh sơn phong, trong lòng thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hôm nay hắn chưa hề gặp qua một kẻ ngoại tộc nào.
Vốn dĩ mới tấn thăng lên Tiểu Ma, Thanh Ngọc đang rất muốn tìm vài tên để mài kiếm, kiểm tra thực lực một chút, nhưng không có.
Đứng trên đỉnh sơn phong nhìn về phía xa, đột nhiên hắn phát hiện ra vách núi đối diện có động tĩnh. Ở dưới kia đang có người giao đấu thì phải. Xuyên qua tầng sương mù, Thanh Ngọc cảm nhận được có năm tên Ma nhân đang đối chọi với một đàn thú gì đó rất đông.
Sau một hồi bình tĩnh lại, hắn mới bất giác sợ hãi. Một đàn mãng xà màu đen khổng lồ tất cả đều có tu vi Hư Ma, trong đó có một con dẫn đầu tu vi Tiểu Ma đang vây quanh năm tên Ma nhân kia. Ở dưới vực sâu dưới vách núi, chúng trông lúc nha lúc nhúc như là những con giun lớn lổn nhổn vậy.
Năm tên Ma nhân đang triệu hồi Chân Thân kịch liệt chiến đấu, nhưng hẳn là không thể cầm cự được bao lâu nữa. Thanh Ngọc cũng không hề quan tâm đến sự sống chết của mấy kẻ này, nhưng mà số rắn kia thì hắn lại vô cùng có tình cảm đấy.
Nhưng hiện tại đang đứng trên đỉnh sơn phong bên này, khoảng cách quá xa, không thể công kích được. Chẳng lẽ phải mò xuống tận vách núi ư?
Không được!
Quá nguy hiểm rồi!
Thanh Ngọc bình tĩnh quan sát chiến trận, trong lòng thì đang cố gắng tìm ra phương pháp.
Công kích từ xa thì hắn chỉ có dùng Thiểm Kích Mục Xạ mà thôi, nhưng đó lại là Thần kỹ chứ không phải Hồn kỹ.
Đột nhiên, Thanh Ngọc có một ý nghĩ to gan! Nếu như hắn suy diễn ra một chiêu thức Vô Ngã Vô Kiếm kết hợp với Thiểm Kích Mục Xạ thì sao nhỉ?
Có phải là có thể bắn ra hai thanh lôi kiếm bay tới vách núi hay không?
Nghĩ liền làm, hắn đứng im trên đỉnh núi cao, nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ. Yêu cầu của Thiểm Kích Mục Xạ đó là thứ nhất, mắt phải nhìn thấy đối tượng, thứ hai, thần thức phải quét tới đối phương, mới có thể phát động công kích.
Trong Vạn Hồn Chiến Trường, không có thần thức, vậy phải làm sao?
Đột nhiên, Thanh Ngọc lóe lên một tia suy nghĩ trong đầu!
Bản thân hắn thì không thể tỏa ra thần thức được, nhưng còn Chân Thân thì sao?
Lập tức, hắn câu thông với Tiểu Ma trong thức hải, rồi truyền Đạo Nguyên Kinh vào.
Bất ngờ xảy ra, vô số phù văn Đạo Nguyên lại bắt đầu dịch chuyển về phía Tiểu Ma, rồi diễn sinh ra một đống phù văn nhỏ khác, nhập vào trong thân thể nó!
Thanh Ngọc mừng rỡ, mau chóng truyền cả Huyễn Diệt Kiếm Quyết cho Tiểu Ma, nhưng lại không được!
Tiểu Ma không có kiếm! Nó công kích bằng móng vuốt!
Trời ạ!
Thanh Ngọc nhanh chóng mở Đế Quân Thần phẩm thương hành ra, xem có bộ tâm pháp Trảo quyết Đế cấp nào có thể tạm thời cho Tiểu Ma học tập hay không.
Không làm hắn thất vọng, có một cuốn Ma Bằng Lôi Kình Quyết Đế cấp cực phẩm, tâm pháp Trảo công Lôi hệ dành riêng cho Ma tộc, giá một triệu điểm tích lũy.
Không cần suy tư nhiều, Thanh Ngọc lập tức lấy đến tay, sau đó truyền vào cho Tiểu Ma lĩnh hội. Thậm chí, Thanh Ngọc còn truyền luôn cả Hỗn Nguyên Thái Cực Công cho nó.
Một lúc sau, trong thức hải Tiểu Ma Chân Thân có sự thay đổi.
Lúc này, từ trên toàn thân thể nó bỗng nhiên nổi lên lôi điện lập lòe, vô cùng thần dị. Trung tâm vòng Vương luân ở sau lưng thì lại có thêm một đồ án Thái Cực to lớn đang xoay vòng, rất ghê gớm. Cả người Tiểu Ma lúc này đã có thêm rất nhiều đạo phù văn các màu lưu chuyển, trông mạnh mẽ hơn nhiều so với trước.
Lập tức triệu hồi Tiểu Ma Chân Thân, Thanh Ngọc tâm niệm cho nó tỏa thần thức ra ngoài, xem có được hay không.
Không làm Thanh Ngọc thất vọng, Tiểu Ma tỏa được thần thức!
Hắn mừng rỡ, bắt đầu cảm nhận thông tin mà Tiểu Ma truyền về. Thần thức của nó khá rộng, có thể bao quát toàn bộ khu vực xung quanh đây một ngàn hai trăm dặm, ngang bằng với Thanh Ngọc ở thế giới thực.
Xem ra tu vi của hắn ở ngoài cao bao nhiêu, thì Tiểu Ma cũng càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
Tiểu Ma chính là Chân Thân của Thanh Ngọc, cả hai có sự quan hệ mật thiết, không thể nào tách ra được. Chẳng qua nó không có suy nghĩ hay hành động cụ thể nào, mà cần Thanh Ngọc hướng dẫn, trừ lúc đối phó với tà vật, Tiểu Ma có thể tự động bắt về thôn phệ, đề cao lực lượng.
Tiểu Ma là Thanh Ngọc, Thanh Ngọc cũng chính là Tiểu Ma. Những gì Tiểu Ma thấy, Thanh Ngọc cũng sẽ thấy. Những gì Thanh Ngọc đã học, nó cũng sẽ học được tức thì.
Bình thường Tiểu Ma sẽ ở trong thức hải Thanh Ngọc, khi nào hắn triệu hồi ra thì nó sẽ xuất hiện. Sức chiến đấu của Tiểu Ma vô cùng ghê gớm, có khi gấp Thanh Ngọc phải mấy lần.
Bây giờ, điều quan trọng ở đây là làm sao mà ghép Vô Ngã Vô Kiếm cùng với Thiểm Kích Mục Xạ lại với nhau, rồi cho Tiểu Ma thi triển.
Nói là ghép hai kỹ năng lại, nhưng cũng không phải dễ như vậy. Ít nhất trong thời gian ngắn thế này là không thể nào hoàn thành được.
Thanh Ngọc đắm chìm trong suy tư hồi lâu, rồi chợt mở mắt.
Hắn quyết định làm liều thử một lần xem.
Thanh Ngọc tung ra một chiêu Vô Ngã Vô Kiếm, sau đó tiếp tục sai khiến Tiểu Ma thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, lấy thanh lôi kiếm này ra tấn công lũ rắn dưới kia.
Thi triển lần đầu, lập tức trước mặt Thanh Ngọc hiện ra một thanh tiểu lôi kiếm của hắn, và một thanh đại lôi kiếm của Tiểu Ma. Hai thanh kiếm do Tiểu Ma điều khiển, lao xuống tấn công đám rắn kia, nhưng bay được nửa đường thì lại biến mất.
Thanh Ngọc không vội, lúc trước lần đầu thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, hắn cũng phải mất năm sáu lần mới thành thạo đấy, hơn nữa còn là sử dụng kiếm thật, chứ không phải hư kiếm.
Lần thứ hai thì khá hơn, hai thanh kiếm lao được thêm một chút nữa.
Lần thứ ba vẫn thất bại.
Lần thứ tư thì đâm trúng đám rắn rồi nhưng không có sát thương.
Lần thứ năm…
Mãi cho đến lần thứ mười, thì bỗng nhiên…
Ầm…!
Một thanh tiểu lôi kiếm và một thanh đại lôi kiếm từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt cắm thẳng vào vách núi kia.
Đám rắn lập tức hỗn loạn, nhưng không biết chuyện gì xảy ra cả. Nãy giờ bọn chúng cũng chú ý tới có mấy thanh kiếm rơi xuống, nhưng không hề gây sát thương, nên mặc kệ, tiếp tục lao vào tấn công năm người kia.
Bây giờ tự nhiên có ba con rắn bị kiếm đâm chết, làm chúng điên cuồng.
Thanh Ngọc ở bên trên mỉm cười mỹ mãn, nhanh chóng thi triển từng chiêu thức một, liên tục giáng cơn mưa lôi kiếm xuống vách núi.
Ầm…Ầm…!
Năm tên Ma nhân hiện tại đã chết mất một người, chỉ còn bốn, bỗng dưng có viện trợ, cũng lập tức tràn lên tấn công mạnh mẽ. Bọn hắn cũng không muốn phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Chỉ một thời gian ngắn thôi, Thanh Ngọc đã giết được hơn trăm con rắn, tu vi Hồn cảnh tiến bộ thần tốc. Hiện tại chỉ còn bốn ngàn sáu trăm năm khổ tu, là có thể tấn thăng Đại Ma.
Không cần tiếc số Hồn lực còn lại, hắn vẫn điên cuồng thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, rồi sai Tiểu Ma dùng Thiểm Kích Mục Xạ bắn xuống đám mãng xà màu đen lúc nhúc kia.
Sau một đoạn thời gian, dưới vách núi lít nha lít nhít rắn bây giờ đã trống trơn, chỉ còn lác đác vài con mà thôi. Bốn tên Ma nhân mau chóng dọn dẹp chiến trường. Một tên có vẻ như là người dẫn đầu, nhìn về phía Thanh Ngọc đang đứng gào lên:
- Vị tộc huynh này, dưới đây có một di tích, không biết có hứng thú thăm dò cùng chúng ta hay không?
Thanh Ngọc cũng cảm thấy khá hứng thú, hóa ra là di tích, nghe nói trong đó có thể kiếm được rất nhiều thứ tốt. Hắn nói vọng xuống:
- Chờ ta một chút, ta xuống ngay!
Thanh Ngọc thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, sau đó nhảy phắt lên thân đại lôi kiếm, sai Tiểu Ma đưa hắn xuống vách núi. Cách di chuyển này là do Thanh Ngọc vừa nghĩ ra, vô cùng thuận tiện. Sau này có thể nháy mắt phi hành một ngàn hai trăm dặm, đỡ tốn sức lực hơn là chạy bộ nhiều.
Ầm…!
Lôi kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, từ trên đó, Thanh Ngọc nhảy xuống, quan sát bốn Ma nhân trước mặt. Cả bốn người đều là nam, hơn nữa có vẻ còn đến từ cùng một bộ tộc.
Thân thể bốn người họ rất cao lớn, mặt vuông chữ điền, làn da màu nâu vàng chắc khỏe, trông cứ như tượng đồng vậy. Bốn Ma nhân này đều có tròng mắt màu hồng tím, càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị.