Sơn Hà Quan Tưởng Pháp lĩnh ngộ tới cấp độ nhập môn cho Thanh Ngọc một hồn kỹ, tên là Kinh Sơn. Kỹ năng này có thể điều động Hư Ma lập tức hiển hóa ra một ngọn hỏa sơn nhỏ thả từ trên đầu đối phương xuống. Hắn không biết hồn kỹ này mạnh yếu ra sao, có lẽ phải ra ngoài thành thử một chút.
Thanh Ngọc sau khi sắp xếp lại thông tin trong đầu, thì bắt đầu đi loanh quanh trong Bạch Ma Thành nhìn xem. Thành thị này cũng không nhỏ, nhưng không hề có nhà ở hay bất cứ chỗ dừng chân nào. Chỉ có một tòa cung điện màu đen, chắc là nơi ở của thành chủ và chấp sự. Ở gần cung điện đó thì có ba cửa tiệm đang kinh doanh, sinh ý rất náo nhiệt.
Vạn Hồn Chiến Trường theo Thanh Ngọc được biết không hề có ban ngày, mà luôn luôn là đêm tối. Ánh sáng được tỏa ra từ các vì tinh tú khổng lồ trên cao, rọi xuống nơi này, đủ để soi sáng xung quanh.
Ở đây có vô số Ma nhân đang la liệt ngồi xếp bằng, mà không hề ra khỏi thành. Hầu hết họ mang hình dáng của nhân tộc, nhưng Thanh Ngọc phát hiện màu mắt những người ở đây không hề giống nhau.
Có những Ma nhân tròng mắt màu hồng nhạt, lại có những người tròng mắt màu đỏ, thậm chí màu tím cũng có, việc này có sự phân biệt gì sao?
Nhưng khi Thanh Ngọc tiến tới gần muốn bắt chuyện với một vài Ma nhân thì họ đều né tránh đi, không muốn dây dưa với hắn.
Thanh Ngọc lấy làm kỳ quái, đi quanh một vòng Bạch Ma Thành đều là tình cảnh như vậy, không có ai muốn tới gần hắn cả.
Kỳ quái?
Trong Bạch Ma Thành, Thanh Ngọc chỉ thấy có ba cửa tiệm kinh doanh. Một tiệm kinh doanh đan dược, một tiệm hồn giáp, và cuối cùng là một tiệm hồn kỹ.
Phía trước quảng trường trung tâm của Bạch Ma Thành, hắn còn nhìn thấy một tấm bia cao lớn, bên trên có một trăm cái tên.
Trên bia ghi :
Hắc A Lợp Đa 2812
Chu A San 2615
Tu Di Mẫn 2567
…
Cứ như vậy cho tới tận cuối cùng. Thanh Ngọc không hề hiểu những cái tên và con số này mang ý nghĩa gì cả. Sau một hồi quyết định, hắn muốn trực tiếp ra khỏi thành.
Ở cổng Bạch Ma Thành, Thanh Ngọc còn thấy mấy đội ngũ đang tuyển người, nhưng chỉ cần hắn lại gần một chút, thì họ lại lập tức né tránh, không muốn hắn lại gần.
Mang trong mình tâm trạng khó hiểu, Thanh Ngọc bước ra khỏi phạm vi an toàn. Đó là một lồng ngăn cách, nhưng hắn không tài nào xem hiểu được loại trận pháp cao thâm này.
Nơi đây là một khu rừng tối, chỉ có ánh sáng leo lắt từ trên một tinh cầu rọi xuống từ không trung. Trong không khí có mang theo một loại khí tức kỳ dị, đang nhanh chóng bị Vương luân hấp thu. Thanh Ngọc cũng không biết đây là khí gì, nhưng Vương luân đã hấp thu được thì cứ mặc kệ vậy.
Cây cối trong rừng cao chỉ khoảng năm sáu trượng, nhưng mà lại vô biên bạt ngàn, không thấy được điểm cuối ở đâu. Hầu hết lá cây và thân cây đều màu đen, chỉ có vài loại màu xám, vô cùng quỷ dị.
Vừa mới đi được một đoạn đường ngắn, Thanh Ngọc đã bị một con sói cao lớn chặn đường lại. Hệ thống không thể giám định, nên hắn hoàn toàn mù tịt thông tin. Không biết con sói này yếu, hay là mạnh.
Con sói kia toàn thân màu trắng, cao hơn trượng, hai chân có móng vuốt sắc bén, điểm kỳ dị nhất là mắt của nó đục ngầu, không hề có tròng.
Nó tru lên một tiếng kỳ dị, sau đó từ miệng bắn ra ba đạo kình phong sắc bén về phía Thanh Ngọc.
Kiếm tu mà không được cầm kiếm, giống như bị chặt tay chặt chân vậy. Thanh Ngọc chỉ biết tránh né, tránh né liên tục, sau đó thi triển Hư Ma Chân Thân, thả một chiêu Kinh Sơn vào đầu con sói kia.
Thật không ngờ, vậy mà từ trên đỉnh đầu con sói, hiện ra một tòa hỏa sơn, to gấp bốn lần thân hình nó, rồi lập tức rơi xuống bằng một tốc độ khủng khiếp.
Ầm…!
Sau khi tòa hỏa sơn kia tan biến đi, Thanh Ngọc mới thấy được con sói kia đâu còn ở đó nữa?
Vô số điểm sáng trắng li ti, một phần chui vào trong hồn linh của hắn, còn lại thấm xuống đất, không thấy đâu nữa.
Thanh Ngọc cảm thấy tu vi Hồn cảnh của mình tiến bộ hơn, lập tức giảm bớt được một năm tu luyện. Hắn sửng sốt một chút, xem ra ở bên ngoài đánh đấm vẫn hay hơn a!
Nhưng mà khiến Thanh Ngọc mừng hụt rồi, vì bây giờ đang có rất nhiều tiếng sói tru lên vang vọng ở trong rừng.
Xột xoạt…
Thanh Ngọc hãi hùng khi nhận ra có cả một đàn sói hơn hai trăm con đang tiến về phía này. Tốc độ của chúng rất nhanh, hơn nữa vài hơi thở nữa sẽ tiếp cận.
Chạy! Chạy nhanh còn kịp!
Thanh Ngọc vắt chân lên cổ mà lao về hướng Bạch Ma Thành. Ở phía sau, vô số khí tức nhạy bén đang nhanh chóng lao tới với tốc độ cực nhanh.
Từng tiếng sói tru liên tiếp vang lên trong không gian u ám của khu rừng.
Lúc này, lại có một con sói nhảy lên, sắp sửa chuẩn bị cào móng vuốt vào lưng Thanh Ngọc.
Linh giác trong tâm thần hắn bạo động, lập tức thi triển Kinh Sơn, đè bẹp con sói kia. Hắn đang tự hỏi không biết bản thân mình thi triển được bao nhiêu lần hồn kỹ thì kiệt sức, nên cũng không dám liều mạng.
Chết ở đây là chân chính tử vong a!
Lúc này trong người Thanh Ngọc không có phù văn Đạo Nguyên bảo hộ, kiếm cũng chẳng có, không thể nào ham chiến được.
Chỉ cần trúng một chiêu mà bị đàn sói bắt kịp vây công, xem ra quả thật đúng là một mạng ô hô rồi.
Trong khi Thanh Ngọc đang cố hết sức bình sinh mà chạy, thì lại cảm thấy Hồn cảnh của mình tăng lên thêm một chút, do con sói vừa rồi nhảy tới cào hắn bị Kinh Sơn đè chết.
Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, rồi lại lập tức chạy sang hướng khác. Hắn đu mình chạy lấy đà, nhảy vọt lên một cành cây cao. Trong Vạn Hồn Chiến Trường này, ngươi không thể sử dụng thân pháp và chân khí, hoàn toàn chỉ có thể điều động tu vi Hồn cảnh mà thôi.
Nếu không phải ở thế giới thực Thanh Ngọc chăm chỉ rèn luyện thân pháp, lại hay đeo vật nặng vào người mà kích thích cực hạn, khẳng định không thể nhảy cao đến vậy.
Tức thì, hắn đã thấy ở bên dưới có đến ba mươi con sói, đang nhao nhao muốn trèo lên thân cây. Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhảy lên cao thêm nữa, rồi bắt đầu điên cuồng thi triển Kinh Sơn.
Ầm…Ầm…
Những con sói trắng nào leo lên gần nhất, lập tức bị một hư ảnh hỏa sơn to lớn đè bẹp xuống mặt đất, kèm theo đó phải có bốn năm con liên tiếp trúng chiêu.
Thanh Ngọc đã tìm ra được phương pháp rèn luyện tu vi Hồn cảnh cho mình rồi.
Chỉ cần trèo lên cây, sau đó thi triển Kinh Sơn, đánh bẹp mấy con sói muốn trèo lên là đủ.
Vô số sói trắng vẫn còn tiếp tục từ phương xa lao tới, chúng bổ xô lên thân cây, chen chen chúc chúc, muốn tóm được một đoàn hồn linh ngon lành như Thanh Ngọc kia.
Nhưng để đám sói trắng thất vọng rồi, cứ lúc nào có một con trèo được quá nửa thân cây, Thanh Ngọc lại thả ra một ngọn hỏa sơn xuống.
Có khi thì ba con bị đè bẹp, có khi bốn con, nhiều lúc bảy con chết trong cùng một chiêu thức Kinh Sơn.
Vô số điểm sáng trắng li ti từ mặt đất bay lên, dung nhập vào trong thân thể Thanh Ngọc, làm hắn cảm nhận được tu vi Hồn cảnh của mình đang tiến bộ rõ rệt.
Nếu như mấy Ma nhân ở trong Bạch Ma Thành kia mà ra đây, chỉ có nắm chắc con đường chết, bảo sao họ lại yên vị mà ngồi xếp bằng, không dám đi đâu.
Bên ngoài Vạn Hồn Chiến Trường quá nguy hiểm rồi!
Sau khi giết tới toàn thân mệt mỏi rã rời, Thanh Ngọc mới nhận ra mình giết được hơn một trăm con, tương đương với việc tấn thăng lên Tiểu Ma chỉ còn cách lại gần bốn trăm năm nữa mà thôi.
Lúc này đám sói trắng đang quanh quẩn bên dưới, cũng đã bắt đầu tản đi, vì chúng biết làm cách nào cũng không thể ăn được bữa này.
Thanh Ngọc ở trên cây thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hắn đã tiêu hao gần hết lượng Hồn lực trong thức hải rồi. Nếu đám sói cứ tiếp tục xông lên như vậy, ắt hẳn Thanh Ngọc phải chết không thể nghi ngờ.
Vậy là bây giờ khi trở về thế giới thực, hắn lại có thêm một sát chiêu. Đang đánh nhau mà bỗng dưng thả một quả núi lửa vào đầu đối phương, cảm giác cũng không tệ chút nào.
Ngồi yên vị trên cây, vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp để phục hồi hồn lực, Thanh Ngọc đang có vài suy nghĩ trong đầu.
Tại sao lại có một chiến trường trong thời không vô định như thế này nhỉ?
Ai tạo ra nó và người đó có mục đích gì?
Nơi đây vạn tộc tranh hùng, chém giết nhau như cơm bữa, tuy Thanh Ngọc chưa hề chứng kiến tận mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự kinh khủng đó.
Trong lòng hắn có rất nhiều mối nghi hoặc cần được giải đáp.
Thứ nhất là về màu mắt của Thanh Ngọc, không biết có gì khác so với đám Ma nhân từ các vị diện khác kia.
Thứ hai là tại sao bọn họ lại luôn né tránh hắn, hễ Thanh Ngọc tới gần là lập tức lùi ra xa.
Xem ra phải tiến được vào Ma giới thì mới có thể tìm được câu trả lời.
Lão thái thái thì lại đóng cửa Y Quan, đi đâu không rõ.
Qua hơn một canh giờ hồi phục, Thanh Ngọc lại nhảy xuống đất. Nơi đây không thể dùng thần thức, nên chỉ có thể tự mày mò mà tìm đường thôi.
Khi gặp một vài con sói trắng kia, hắn cũng không do dự mà tặng cho chúng một quả núi vào đầu. Nhưng lúc này, Thanh Ngọc lại phát hiện phía xa có động tĩnh.
Đang có người giao thủ ở đằng xa, gây nên những chấn động ầm ầm trên mặt đất.
Không cần nghĩ ngợi, Thanh Ngọc lập tức nhảy lên tán cây, sau đó chuyền từ cành này qua cành khác. Khi tới gần, hắn phát hiện ra ở đây có hai người đang chiến đấu.