Ở đằng xa, Thanh Ngọc đã thấy sơ qua được chiến trường.
Hai người đang đánh nhau đều không phải Ma tộc, mà là tộc loài khác.
Một người thân gỗ, đầu mọc ra một cái nấm, trông rất kỳ cục. Trên thân hắn đã có vô số vết thương, chảy ra máu màu xanh. Chân Thân sau lưng người gỗ này là một loài cây trông giống Linh Chi, đang tỏa ra những sợi gai sắc nhọn cuốn về phía đối thủ.
Ở bên kia thì lại là một hỏa nhân quanh thân ngập tràn lửa đỏ, không rõ mặt mũi, Chân Thân sau lưng hắn lại là một đoàn lục sắc hỏa diễm khổng lồ. Từ bên dưới chân người này cũng đã tràn xuống một vũng dung nham, có vẻ như là máu, xem chừng đã bị thương rất nặng.
Cả hai người này tu vi Hồn cảnh đều cao hơn Thanh Ngọc một bậc, ngang với Tiểu Ma cảnh, nhưng gọi là gì thì hắn không biết. Mỗi một tộc loài đều có cách gọi tu vi Hồn cảnh khác nhau, nhưng chung quy lại cũng chỉ là nằm trong chín đại cảnh giới mà thôi.
Quay trở lại cuộc chiến, người gỗ kia bắt đầu chắp hai tay lại với nhau, sau đó niệm một tràng âm thanh khó hiểu gì đó, lập tức Chân Thân sau lưng hắn biến lớn, rồi há cái miệng hung ác, bắn ra một đạo hoàng sắc quang mang về tên hỏa nhân ở đối diện.
Hỏa nhân không hề sợ hãi, đột nhiên hắn ném cả đoàn hỏa diễm Chân Thân của mình vào tên người gỗ kia.
Ầm…
Người gỗ trúng đòn, văng ra đằng xa, nằm bệt xuống đất. Còn tên Hỏa nhân cũng không hề dễ chịu gì, bị đoàn hoàng sắc quang mang kia xuyên qua thân thể, làm hắn lập tức đổ gục.
Thanh Ngọc đứng trên cây quan chiến mà âm thầm tắc lưỡi.
Thế giới này đúng là muôn hình vạn trạng, vạn tộc có vô số những giống loài khác nhau, không thể hiểu rõ hết được. Thanh Ngọc tới đây mới chỉ như là một đứa trẻ mới sinh, đang tập tễnh biết đi mà thôi.
Lúc này, người gỗ đang nằm đó lại niệm chú, lập tức từ phía bên dưới Hỏa nhân chòi ra sáu đoạn dây gai, đâm xuyên qua thân thể hắn.
Hỏa nhân có vẻ đã là người thua cuộc, giãy dụa điên cuồng nhưng không thể nào làm gì được, tính mạng sắp mất đi trong gang tấc.
Lúc này, bỗng dưng hai ngọn hỏa sơn to lớn, từ đâu không biết rơi xuống đè bẹp cả thân hình người gỗ và hỏa nhân.
Ầm…Ầm…
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thanh Ngọc nhanh chóng kết liễu hai tên này.
Ở trên một tán cây, hắn không hề biết mình có đắc thủ hay không, nhưng mà sau khi thấy hai đoàn sáng li ti tiến vào trong thân thể, Thanh Ngọc mới hài lòng.
Hai tên này có tu vi ngang với Tiểu Ma cảnh, mỗi người lại bớt cho Thanh Ngọc một trăm năm khổ tu Hồn cảnh, làm hắn vô cùng hài lòng.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng xung quanh, Thanh Ngọc mới nhảy xuống đất. Ở chỗ tên người gỗ chết đi, có một chiếc nhẫn màu trắng. Đây có lẽ là Hồn giới rồi.
Thanh Ngọc thu lại hai cái nhẫn, sau đó lại nhảy vọt lên tán cây, chuyền cành rời đi.
Cho đến một khoảng xa, hắn mới bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Bên trong ngoài tiền ra không hề có gì cả, một cái thì có năm mươi hồn đồng, đây là một loại tiền xu màu trắng, tỏa ra hồn khí nhàn nhạt. Cái nhẫn còn lại kia chỉ có hai mươi hai hồn đồng mà thôi.
Thanh Ngọc quẳng hết bảy mươi hai hồn đồng vào một Hồn giới, đeo lên tay mình, cái kia hắn định ngày mai khi vào Bạch Ma Thành, sẽ đem bán.
Một cái Hồn giới có giá một trăm hồn đồng, không phải ít.
…
Sau khi Vạn Hồn Chiến Trường truyền tống hồn linh hắn trở lại Ngọc Viện, Thanh Ngọc xem xét thì mới thấy quả thực đúng là mới chỉ trôi qua 24 phút thật. Quá thần kỳ rồi!
Lúc này, Kim An chạy vào, hớt hải nói:
- Thiếu gia, ở trước cửa Đế Quân Uyển có một cô nương, nói muốn gặp người.
Thanh Ngọc tràn thần thức ra, thì thấy đây chính là vị quan khách đeo mũ trùm mà hắn đã gặp ở trước Nguyễn Thị Thương Hội. Ai vậy nhỉ?
Thanh Ngọc rảo bước ra ngoài, đến trước mặt người kia.
Bỗng dưng từ bên trong chiếc mũ trùm, có một giọng nói quen thuộc truyền ra:
- Lời trước đây chàng nói còn tính không?
Thanh Ngọc sững sờ. Hắn biết đây là ai rồi. Lần này không kiêng dè gì nữa, Thanh Ngọc hất văng cái mũ trùm kia đi, để lại một dung nhan tuyệt mỹ.
Nàng vẫn quyến rũ như ngày nào, thậm chí còn có phần hơn. Vẫn là đôi mắt dài với đuôi mi cong vút kia, vẫn là hình tượng một nữ hoàng độc ác nhưng lại có dung nhan điên đảo chúng sinh đó.
Đây không phải là Trúc Tố My thì còn là ai được nữa.
Nàng đứng đó, đôi mắt to tròn sâu thẳm nhìn Thanh Ngọc, rồi lấy tay quệt đi dòng lệ đang lăn dài trên má. Trúc Tố My nghẹn ngào nói:
- Xem ra thiếp vẫn thua vào tay chàng rồi.
Thanh Ngọc mỉm cười, tiến lên ôm Trúc Tố My vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Ngốc, phu thê với nhau làm gì có ai thắng ai thua.
Bờ vai Trúc Tố My run lên nhè nhẹ, nàng càng ngày càng khóc to hơn. Chúng nữ ở bên trong tiến ra, chưa biết chuyện gì, nhưng thấy tình cảnh này thì đã hiểu. Xem ra nam nhân hoa tâm kia lại trăng hoa ở ngoài rồi.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Chinh phục ma nữ”, nhận được phần thưởng một Chấn Thế Huyết Hải Yêu Đái, Thánh pháp Hỗn Nguyên Thái Cực Công, 50000 điểm tích lũy.
Thanh Ngọc cũng không hề nghĩ rằng một nhiệm vụ thần thánh mà hắn có thể hoàn thành được dễ dàng như vậy. Đúng là gieo một hạt giống tình yêu vào trong lòng nữ nhân, đến khi nó nảy mầm rồi thì không thể nào cản nổi. Thanh Ngọc nghĩ chắc những năm này có lẽ Trúc Tố My đã phải chịu biết bao nhiêu nỗi khổ tương tư giày vò, nên mới có thể hạ quyết tâm tới đây tìm hắn.
Xem ra ngày xưa ở bí cảnh Đông Hải, bản thân Thanh Ngọc đã in đậm một dấu ấn vào trong tâm hồn nàng.
Đại ma nữ cuối cùng cũng vẫn là nữ nhân thôi.
Bao nhiêu ký ức lại ùa về, hình ảnh ngày xưa hắn bắt nạt nàng ở trong căn mật thất đó ra sao, Thanh Ngọc đều nhớ kỹ.
Thả Trúc Tố My ra, Thanh Ngọc nắm tay dẫn nàng vào trong Đế Quân Uyển. Ly Ly và Phù Hoa lại bước ra, đón lấy tay Trúc Tố My, rồi nói:
- Chàng đi chỗ khác chơi đi! Hừ!
Thế là mấy nữ nhân lại lôi lôi kéo kéo nhau đi mất, bỏ Thanh Ngọc đứng bơ vơ lại một mình.
Ai! Xem ra nhiều lão bà cũng có cái khổ a!
Thanh Ngọc đành trở về Ngọc Viện, ngồi bình tâm mà xem xét hai phần thưởng vừa nhận được. Chấn Thế Huyết Hải Yêu Đái là một cái dây lưng màu đen, trên thêu hoa văn huyết long vô cùng tinh xảo. Hệ thống cho hắn biết hiện giờ Thanh Ngọc không thể sử dụng được, vì đẳng cấp của nó quá cao, cũng không biết là có khả năng mạnh mẽ gì.
Còn Hỗn Nguyên Thái Cực Công, đó là một bộ Thánh pháp hỗ trợ tấn công, khi tu luyện thành thạo có thể gia tăng uy lực chân khí lên gấp đôi, vô cùng ghê gớm.
Hỗn Nguyên Thái Cực Công thuộc hệ Lôi, có bốn kỹ năng chủ động tấn công, nhưng nhìn một chiêu thức trong đó làm Thanh Ngọc bất ngờ mừng rỡ!
Vô Ngã Vô Kiếm, đây là Hồn kỹ!
Hơn nữa còn là Kiếm Hồn kỹ!
Tùy theo sức mạnh và lực lượng của người thi triển mà có thể cách không bắn ra từ một cho tới tám tia lôi kiếm về phía đối phương, tốc độ cực nhanh, uy lực vô cùng lớn!
Thanh Ngọc không hề ngẫm nghĩ, nhanh chóng ngồi xếp bằng lĩnh hội môn Thánh pháp vô thượng này.
Chúng nữ của hắn thì chỉ có Trúc Tố My mới học được thôi, vì Hỗn Nguyên Thái Cực Công yêu cầu linh căn Lôi hệ.
Xem ra Hệ thống đưa ra phần thưởng cho nhiệm vụ chinh phục Tố My cũng là có ý tứ cả đấy.
Sau một hồi lĩnh ngộ Thánh pháp, Thanh Ngọc lại có thêm kiến giải mới về Đại Đạo và Thái Cực. Phải nói người sáng tạo ra Hỗn Nguyên Thái Cực Công chính xác là bậc Thánh nhân không giả chút nào.
“Đạo có thuộc tính và biểu hiện, nhưng không có hành động và hình dạng. Đại Đạo luân chuyển, bất khả thu lưu.
Đạo có thể được nắm bắt, nhưng không thể nhìn thấy. Từ gốc, từ nguồn, đã ở đó trước cả thiên và địa, nó thật sự tồn tại vĩnh viễn.
Đạo tạo hồn cho Thần và Ma, Đạo sinh ra thiên và địa.
Đạo ở trên thiên đỉnh nhưng không cao, Đạo ở dưới hạ địa nhưng không sâu.
Thái Cực lại miêu tả tính toàn thể của trạng thái sơ khai hoặc tiềm năng vô tận của vũ trụ hồng hoang.
Đại Đạo sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái…”
Thanh Ngọc vừa tiếp thu, vừa chìm đắm tâm thần trong những kiến giải sâu xa mà quên đi mất thời gian, đến khi mở mắt ra thì đã là nửa đêm.
Ở cạnh hắn lúc này, hai bên mỗi mỗi bên đã có sáu nữ nhân đang say rượu, mặt ai cũng đỏ hồng chìm vào giấc ngủ. Thanh Ngọc mỉm cười, có lẽ chúng nữ lại bày trò chào đón Trúc Tố My, sau đó dụ nàng uống say mà moi tin tức.
Chắc lại chỉ xoay quanh vấn đề gặp mình ở đâu, yêu mình thế nào, đã làm gì hay chưa…Đại loại thế.
Thanh Ngọc bất đắc dĩ nằm xuống giữa một rừng hoa, nhắm mắt lại cảm ngộ pháp tắc không gian.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Ngọc còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm thấy mệnh căn của mình đang được một cái miệng nhỏ nhắn mút vào.
Thậm chí bây giờ trên lồng ngực hắn còn đang có hai cái lưỡi đang du tẩu.
Buổi sáng là lúc dương khí của nam nhân thịnh vượng nhất, nhưng Thanh Ngọc cũng nằm im, xem mấy vị đại nương tử của mình muốn làm gì.
Muốn cưỡng hiếp lão công sao?
Nhưng khi mở mắt ra thì Thanh Ngọc mới thấy hóa ra là tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc.