Giám định sư nói:
- Thiếu gia, vị quan khách này muốn bán một viên đá màu đen, nhưng tiểu nhân không biết đó là cái gì. Vị quan khách này nói lấy được từ trong một bí cảnh thượng cổ, tiểu nhân không biết phải xử lý ra sao, xin thiếu gia trách tội.
Thanh Ngọc nhìn qua viên đá màu đen kia, kinh ngạc một chút, chẳng phải ở Thiên Ngọc Phách Mại Hội hắn cũng mua được một viên hay sao?
Thanh Ngọc chú ý tới vị quan khách này, hắn là một tên tráng hán lưng hùm vai gấu, tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, trên người còn có rất nhiều hình xăm. Qua giám định thì hắn không hề có ác ý gì cả, chỉ là muốn bán đồ đi mà thôi, nên Thanh Ngọc cũng chắp tay nhẹ nhàng nói:
- Vị quan khách này, thất lễ rồi, tại hạ Nguyễn Ngọc, không biết quan khách muốn bán viên đá này giá bao nhiêu?
Tên tráng hán nói:
- Nguyễn công tử, mặc dù tại hạ không biết viên đá này có tác dụng gì, nhưng kiếm chặt không đứt, lửa nung không chảy, lại không tỏa thần thức vào được. Biết nó là đồ tốt, nhưng hiện tại tại hạ đang cần một sô tiền, không biết Nguyễn công tử ra giá thế nào?
Thanh Ngọc quyết định nhanh nói:
- Một trăm vạn!
Linh thạch ở Trung Đô được mặc định là linh thạch cực phẩm, nên tu sĩ nói chuyện với nhau không phải dài dòng chia thượng hạ phẩm làm gì cả. Tráng hán kia nghe xong thì đáy mắt hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng vẫn cố mặc cả:
- Một trăm năm mươi vạn!
Thanh Ngọc đưa luôn ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói:
- Đây là linh thạch của vị quan khách này, tặng luôn cho ngươi chiếc nhẫn kết giao bằng hữu!
- Vậy thì cám ơn Nguyễn công tử rồi!
Tráng hán kia tiếp nhận chiếc nhẫn, sau đó kiểm tra một chút. Hắn lại truyền âm cho Thanh Ngọc:
- Nguyễn công tử, tại hạ còn một vật muốn bán, không biết có thể tìm nơi nào kín đáo một chút hay không?
Thanh Ngọc nghe vậy cũng là hứng thú, liền truyền âm lại:
- Nếu không ngại thì mời qua Trọng Tần lâu phía bên kia đường!
- Mời!
…
Sau khi lấy một phòng bao trống vắng trên tầng ba Trọng Khải lâu, tên tráng hán kia bỗng dưng lấy ra một cái trận bàn ngăn cách khí tức, kích hoạt rồi ngồi xuống.
Tên tráng hán thấy Thanh Ngọc vẫn phong khinh vân đạm, không hề sợ sệt chút nào thì cũng vô cùng thưởng thức. Hắn nói:
- Nguyễn công tử, tại hạ Hòa Quý Ba, hân hạnh hân hạnh!
Thanh Ngọc cũng mỉm cười, ôn tồn đáp lại:
- Thì ra là Hòa huynh! Nguyễn Ngọc hữu lễ! Hữu lễ!
Hòa Quý Ba thật thà nói:
- Không giấu gì Nguyễn huynh, ta lần này mới từ Vô Tận Hải trở về. Ở trong đó ta phát hiện ra một động phủ dưới lòng biển, thu hoạch cũng khá. Bên trong đó có một vật, mời Nguyễn huynh xem!
Hòa Quý Ba lúc này lấy ra một cái hộp, Thanh Ngọc dò thần thức vào bên trong thì thấy nó là một đoàn dịch thể màu đỏ lừ đang chạy đi chạy lại, giám định hoàn toàn không ra đó là vật gì cả.
Thanh Ngọc cảm thấy tòa Ma cung trong thức hải mình bạo động, có vẻ như là rất thèm muốn đoàn dịch thể kia. Ma cung bấy lâu nay vẫn đang dần dần biến lớn hơn, cảnh tượng bên trong cũng càng hung tợn hơn, rất ghê gớm.
Đây là cái gì?
- Đinh! Vương luân nói cho thiếu gia biết đây là một giọt máu vô cùng hữu dụng, xin thiếu gia dùng mọi cách lấy được về tay!
Máu ư?
Máu của ai?
Thanh Ngọc nghe vậy, lúc này mới hỏi:
- Hòa huynh, huynh định bán thứ này thế nào?
- Nguyễn huynh, ta cũng không biết định giá ra sao, nhưng ta cảm thấy nó không hề tầm thường chút nào. Ta rất sợ mấy thương hội ngoài kia, bọn chúng thường xuyên ép giá, thậm chí thi thoảng còn lén bám theo đuổi giết, nên ta chưa hề đưa ra cho người khác xem.
Thanh Ngọc trầm tư một lúc, rồi mới nói:
- Ta ra một ngàn vạn, không thể cao hơn được nữa, vì ta cũng không biết đây là thứ gì cả!
Hòa Quý Ba nghe vậy lập tức mừng rỡ, đưa ngay cái hộp kia vào tay Thanh Ngọc, như thể sợ hắn đổi ý vậy, sau đó còn lấy ra cái nhẫn Thanh Ngọc vừa đưa, nói:
- Nguyễn huynh bỏ chung tiền vào đây là được rồi!
…
Sau khi Hòa Quý Ba rời khỏi Trọng Khải lâu, Thanh Ngọc trở về Ngọc Viện. Hiện giờ Nguyễn Thị Thương Hội đã có các vị trưởng lão trông coi, sinh ý trông cũng có vẻ an ổn.
Hắn trực tiếp mở chiếc hộp mà bên trong đó có giọt máu thần bí ra.
Giọt máu này có màu đỏ lóng lánh, tự động lăn qua lăn lại bên trong hộp, vô cùng thần dị. Thanh Ngọc cứ quan sát hồi lâu, đến khi thử dùng tay chạm vào nó, thì dị biến xảy ra.
Giọt máu kia tự động chui vào bên trong người hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Ầm…Ầm…
Tòa Ma cung trong thức hải rung động kịch liệt, rồi bỗng nhiên Thanh Ngọc lâm vào một cảnh tượng vô cùng sống động, có vẻ như đây là một đoạn ký ức của chủ nhân giọt máu này.
Hắn thấy từ đằng xa, có một Ma ảnh khổng lồ, giống như Hư Ma Chân Thân, nhưng lại trông mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ma ảnh này cũng không có thân dưới, chỉ có phần trên, là một đoàn hắc khí đen kịt, trên người nó còn bốc lên hỏa diễm, vô cùng thần dị.
Hai con mắt Ma ảnh kia màu xanh dương, cái miệng đen khổng lồ, trên thân thể nó còn có vô số đạo Ma văn đỏ rực đang lưu chuyển.
Trên đầu nó có một hư ảnh chiếc vương miện đang bốc cháy, bay lơ lửng trên không. Hai cánh tay Ma ảnh không còn bị xiềng xích giống Thanh Ngọc nữa, mà giơ ra năm cái móng vuốt sắc nhọn kinh dị.
Đặc biệt là, sau lưng nó còn có ba vòng Luân, nhưng ở đẳng cấp nào thì Thanh Ngọc không biết, nhưng chắc chắn phải cao hơn của hắn nhiều lắm.
Phía dưới, có một người đang điều khiển Ma ảnh kia chiến đấu với vô số những sinh vật kỳ dị xung quanh. Có một Long ảnh ba đầu, màu đỏ rực chói lọi, khè ra những tia phù văn rực rỡ.
Có một Điệp ảnh bốc lên những hơi sương màu phấn hồng, bắn ra vô số những đạo âm ba to lớn.
Lại có một Thần ảnh, cũng chỉ có nửa thân trên, hai tay đang nắm những tia lôi điện lập lòe, chuẩn bị phóng về phía Ma ảnh kia.
Thanh Ngọc đắm chìm trong ký ức kia mà rùng mình sợ hãi.
Đây là đâu vậy?
Những người này là ai?
Tại sao có thể kinh khủng như thế?
Trận chiến diễn ra đến mức sơn băng địa liệt, đất trời hôn ám, mỗi khi có người xuất chiêu là một mảnh hoang tàn đổ nát.
Bỗng dưng, Thanh Ngọc lại bị kéo về với thực tại, thì đã phát hiện toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn nội thị thân thể một chút, thì thấy không có gì xảy ra cả.
- Hệ thống, kiểm tra thông số.
.
Chủ nhân: Thanh Ngọc
Linh căn: Cửu hoàng căn
Tư chất: Thần giai
Thể chất: Thôn Thiên Ma Thần Thể
Huyết mạch: Chí Tôn Thủy Ma Thánh
Khí Vận: Sơ cấp
Phong hào: Ma Kiếm Vương
Tinh cảnh: Luyện Cốt sơ kỳ
Khí cảnh: Hóa Thần sơ kỳ
Thần cảnh: Vũ Cung nhị tinh
Hồn cảnh: Hư Ma
.
Hồn cảnh Hư Ma?
Hồn cảnh lại là cái gì?
Hư Ma? Có liên quan tới Hư Ma Chân Thân sao?
Vậy có phải mỗi khi tấn cấp Hồn cảnh, Hư Ma Chân Thân cũng sẽ dần mạnh mẽ hơn, giống với Ma ảnh vừa rồi ở trong ký ức hay không?
Thanh Ngọc đắm chìm vào suy nghĩ miên man, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên…
Ầm…
Hắn lập tức thấy phía trước tối sầm.
…
Khi mở mắt lại, Thanh Ngọc thấy mình đang đứng trong một tòa thành thị rộng lớn, bên trong có rất nhiều người. Nhưng khi ngước nhìn lên bầu trời thì hắn phải giật mình kinh ngạc, bởi vì bản thân đang đứng ở giữa hư không, trên đầu hắn có muôn vàn tinh tú khổng lồ tỏa ra tia sáng dịu nhẹ.