Chương 155: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc cũng chiều nàng, hắn ngồi dậy, để Quỳnh Hi vịn vào vai mình mà nhẹ nhàng di chuyển hạ thân. Đầu tiên nàng rất ngại ngùng, nhưng càng về sau thì lại càng điên cuồng hơn. Quỳnh Hi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, mà cứ ôm chặt Thanh Ngọc, mặt nàng để lên bờ vai săn chắc, hạ thân thì vẫn nhảy lên từng cái một.

Thanh Ngọc cảm thấy buồn cười, rồi đột nhiên bế xốc nàng đứng dậy, một tay nâng chân phải Quỳnh Hi lên, cắm mệnh căn vào âm huyệt nàng điên cuồng thúc mạnh.

Quỳnh Hi hét:

- A, đừng, đừng, a…chủ nhân, đừng…a…

Càng nghe nàng cầu xin, Thanh Ngọc lại càng mạnh mẽ. Chán kiểu này, Thanh Ngọc bắt nàng quay lại, chống tay vào tường, sau đó lại thúc tiếp từ đằng sau vào mông Quỳnh Hi.

Bình thường đều là một mình Thanh Ngọc với hai ba nữ nhân của hắn, Quỳnh Hi bây giờ chịu trận một mình, thực sự thở không ra hơi. Nàng hổn hển:

- Đừng, xin người, xin người…

Đến một lúc, Quỳnh Hi sợ hãi mà chạy trốn qua một bên, Thanh Ngọc mới bật cười, nữ nhân này thật thú vị. Quỳnh Hi nép vào một góc, rơi nước mắt nói:

- Đừng mà, tha cho thiếp đi, thiếp sợ lắm…

Thanh Ngọc bỗng dưng thấy chua xót. Có phải mình hơi quá đáng rồi không?

Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc lại tới gần Quỳnh Hi, nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa vào trong hồ nước. Ở dưới nước, Thanh Ngọc lại đưa mệnh căn của mình vào, rồi từ từ, từ từ đẩy nhẹ từng cái một. Quỳnh Hi thấy cảm giác mới lạ, cũng ngưng khóc, ôm chặt lấy thân thể Thanh Ngọc mà thỏ thẻ:

- Thiếp xin lỗi, thiếp…

Thanh Ngọc cảm thấy đúng thật là Quỳnh Hi giống như một nụ hồng mong manh vậy. Nhỏ nhoi, dễ vỡ, chỉ cần gió thổi qua cũng có thể bay mất. Bảo làm sao mà Ly Ly với Phù Hoa lại để nàng đến một mình.

Thân thể hai người ôm chặt lấy nhau dưới nước. Được một lúc thì Quỳnh Hi tiết thân, nàng nói:

- Chàng ngồi lên đi, thiếp hầu hạ chàng.

Thanh Ngọc ngồi lên, banh chân ra để Quỳnh Hi mút lấy cây trường thương to lớn kia. Kiểu mút của nàng rất lạ, Quỳnh Hi cứ đưa hết cỡ cây mệnh vào miệng, rồi lại nhả ra.

Cứ như vậy, đến khi tinh hoa của Thanh Ngọc phun đầy vào miệng nàng, Quỳnh Hi vẫn tiếp tục hầu hạ hắn. Sau khi tắm rửa xong, Thanh Ngọc bế nàng vào phòng ngủ. Ôm một nụ hồng e lệ trong ngực, Thanh Ngọc cũng cảm thấy viên mãn nhân sinh.

Quỳnh Hi nói lí nhí:

- Thực ra thiếp không phải người Thiên Long Vực, mà thiếp cũng là người Trung Đô. Trước đây thiếp vì sợ gia tộc gả mình cho một tên vô lại mà đi theo thuyền trốn tới Bắc Thái Tông. Nhưng không ngờ ở đó lại bị một tên háo sắc là con một trưởng lão để ý tới. Ngày mà chàng tới diệt đi ba tu sĩ Đại Thừa, vốn dĩ thiếp phải đi hầu hạ tên đó, may sao có chàng. Thiếp…

Thanh Ngọc hôn Quỳnh Hi một hơi thật sâu, rồi mới để nàng nói tiếp:

- Chính vì thế nên thiếp rất sợ chuyện nam nữ, thiếp…Chàng có trách thiếp không?

Thanh Ngọc lắc đầu, rồi ôm Quỳnh Hi vào trong lồng ngực mà hỏi:

- Gia tộc nàng là gia tộc nào?

- Thiếp là con một người vợ lẽ bên trong Trình gia. Nhưng phụ thân bội bạc, ruồng bỏ mẫu thân, đã hưu thư rồi nhưng về sau lại còn tới đem thiếp đi gả cho một tên công tử Tần gia làm nô tỳ. Nghe nói tên đó chuyên môn thích hành hạ nữ nhân cho tới chết, nên thiếp rất sợ, rất sợ…

Thanh Ngọc vuốt ve lưng Quỳnh Hi an ủi, rồi mới nói:

- Ta nếu một ngày diệt đi Trình gia, nàng có hận ta không?

Quỳnh Hi vội vàng lắc đầu:

- Từ ngày mẫu thân thiếp bị đuổi ra ngoài, sau đó uất ức mà mất, thì đã không còn Trình Hi nữa rồi, mà chỉ còn Quỳnh Hi thôi. Thiếp không muốn có bất cứ quan hệ nào với gia tộc bẩn thỉu đó cả. Chàng không tưởng tượng được đâu, gia chủ Trình Cửu kia còn bắt cả tỷ tỷ muội muội ruột hầu hạ hắn, vô cùng ghê tởm.

Thanh Ngọc ôm Quỳnh Hi trong lòng, một lúc sau thì nàng ngủ mất. Hắn âm thầm cảm thán nhân sinh muôn màu muôn vẻ.

Dạo bước hồng trần quên lối, tất không thể thành Đại Đạo xa xôi.

Thanh Ngọc bắt đầu vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, vừa suy diễn pháp tắc không gian. Hơn một năm rồi hắn chưa được an ổn tu luyện. Mọi chuyện cứ liên tiếp dồn dập đến, làm Thanh Ngọc phải suy nghĩ mọi biện pháp mà ứng phó với thế sự khôn lường.

Một lúc sau, Ly Ly mới mò vào, nhìn thấy hai người cạnh nhau ngủ thì cũng len lén chui vào, ôm lấy Thanh Ngọc.

Hôm nay là ngày khai trương Nguyễn Thị Thương Hội.

Thời tiết vô cùng hiền hòa, trời thấp có mây, cũng không hề nắng, gió nhẹ râm mát, sảng khoái vô cùng.

Thanh Ngọc mặc cho mình một bộ áo bào trắng, hôm nay Ly Ly bắt hắn phải ăn mặc tôn quý một chút. Tóc dài trắng bạc được búi lên cao, xỏ một cây trâm bằng bạch ngọc qua, còn lại thì thả phất phơ trong gió.

Diện mạo phong thần tuấn lãng, cặp mắt màu xanh biếc sâu thẳm hút hồn, trên trán lại còn một ấn ký, càng tôn lên vẻ anh tuấn tà dị của Thanh Ngọc.

Dáng người không chê vào đâu được, hôm nay lại còn ăn vận kiểu quý tộc, nên hắn bước ra ngoài mà ai cũng phải nhìn theo. Từ đại nương tử đến tiểu thị nữ, nàng nào cũng trầm trồ, rồi che miệng cười khẽ.

Bước ra đến cổng thủ phủ Nguyễn gia, thì lúc này đây đã có vô số tu sĩ xung quanh mộ danh mà tới, chờ đợi thương hội mở cửa khai trương.

Chúng tu sĩ khi nhìn thấy Thanh Ngọc thì cũng là nhanh chóng chắp tay chào hỏi, rồi nhường đường cho hắn đi qua. Thanh Ngọc cũng chắp tay đáp lễ, rồi tiến vào bên trên đài cao.

Hắn gật đầu chào hỏi tu sĩ xung quanh, rồi nói:

- Chư vị, hẳn chư vị cũng đã biết hôm nay Nguyễn gia ta khai trương Nguyễn Thị Thương Hội. Tất cả các sản nghiệp khác đã được đóng cửa, từ nay sinh ý Nguyễn gia chỉ còn một địa điểm duy nhất này thôi, mong chư vị đồng đạo chiếu cố!

Chúng tu sĩ xung quanh cũng khách khí đáp lễ:

- Nguyễn công tử nói đùa rồi, chắc chắn sinh ý của Nguyễn gia chúng ta phải ủng hộ chứ!

- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải ủng hộ rồi!

- Nguyễn gia làm ăn uy tín lâu năm, dĩ nhiên phải ủng hộ!

Thanh Ngọc lại giơ hai tay lên, nói:

- “Chư vị, bây giờ ta sẽ giới thiệu qua cho mọi người biết về Nguyễn Thị Thương Hội một chút!

Chúng tu sĩ ở bên dưới im lặng, chờ xem Thanh Ngọc nói gì.

Ở lầu một, một bên sẽ là Thâu Tin Các, một bên sẽ là Mại Tin Các. Hẳn các vị cũng biết nó để làm gì rồi. Tất cả các loại thông tin, Nguyễn gia ta đều sẽ buôn bán, nếu có vấn đề gì cần tìm hiểu hay có thông tin gì muốn bán ra, mong các vị ghé qua.

Ở lầu hai là Vạn Mại Các, dù cho các vị có mang thứ gì tới, Nguyễn gia ta sẽ cũng dùng giá cả tốt nhất mà thu mua lại, không để chư vị thiệt thòi. Hơn nữa ở lầu hai có bán rất nhiều các loại ngọc giản thông tin tri thức, từ kinh nghiệm tu luyện cho tới lục nghệ, trân bảo, thảo dược, cái gì cũng có.

Lầu ba lại là Đan Các, chư vị xin nhớ cho, Nguyễn gia ta chỉ kinh doanh đan dược cực phẩm, không có ngoại lệ, từ Linh đan cho tới Hoàng đan, giá cả cũng được ghi lại rõ ràng, không lừa già gạt trẻ.

Lầu bốn là Phù Các cùng Trận Các, bên trong có bán các loại từ Linh Phù cho đến Vương Phù, Linh Bàn cho tới Vương bàn, tất cả đều là cực phẩm.

Trù Các và Chiêm Tinh Các ở lầu năm, bên trong có các bộ trù cụ và chiêm tinh cụ từ linh cấp cho tới hoàng cấp, vô cùng tiện dụng.

Lầu sáu thì lại là Khí Các, chỉ cần chư vị ra cái giá hợp lý, kể cả Đế bảo cũng có thể lấy đến tay, không có chút trở ngại nào.

Còn cuối cùng là Trân Bảo Các ở lầu bảy, bên trong có sẵn vô vàn các loại thiên tài địa bảo trên trời dưới đất, các vị có thể tự do tham quan mua sắm.

Nói tới đây thôi, xin mời mọi người tự mình trải nghiệm.”

Đùng! Đùng! Đùng…!

Một tràng pháo tép rộn rã vang lên, sau một bài múa lân vô cùng đặc sắc, vô số tu sĩ ở ngoài bắt đầu tràn vào Nguyễn Thị Thương Hội. Lúc này, Thanh Ngọc đứng ở trước cửa vào chào hỏi từng tu sĩ một, sau đó giám định xem bọn họ có ác ý hay không.

Quả không ngoài dự đoán, có ba tên mặt la mày lém đi vào, sau đó nhanh chân bước tới lầu ba, Đan Các.

Thanh Ngọc mỉm cười, sau đó truyền âm cho Nguyễn Nhật trưởng lão.

Hắn tiếp tục đứng ở cửa chào quan khách, thì lúc sau lại xuất hiện thêm hai nhóm người nữa. Xem ra mấy lão cáo già này vẫn là chưa chết đi cái tặc tâm đấy.

Hai nhóm người này cũng đều tiến về phía Đan các.

Cái trò mèo này thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần ngươi tiến vào Nguyễn Thị Thương Hội, mua đan dược sau đó ăn vào, trước khi ăn đã uống sẵn thuốc độc, xong nằm ăn vạ ở đó là xong.

Thanh Ngọc không quan tâm đến bọn chuột nhắt này lắm, hẳn các vị trưởng lão ở trên tầng có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà lại có một khách nhân khiến hắn chú ý tới. Người này đội nón trùm màu đen, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cứ đứng im trước mặt Thanh Ngọc hồi lâu, sau đó mới bước vào trong Thương Hội.

Thanh Ngọc cũng không thể bất lịch sự mà lại đi dùng thần thức quét người ta được. Đúng lúc này, ở trên lầu hai lại xảy ra sự cố. Có một khách nhân muốn bán đồ, nhưng giám định sư lại không biết đó là cái gì cả, nên không thể ra giá được.

Người này bắt đầu làm ầm lên một chút, làm vô số tu sĩ ở bên trong bắt đầu chú ý.

Thanh Ngọc bước lên lầu hai, rồi hỏi:

- Có chuyện gì vậy?