Bên trong có hơn một ức linh tinh cực phẩm, rất nhiều loại thảo dược mà Thanh Ngọc không giám định được, hơn nữa còn có hơn năm mươi kiện pháp bảo pháp khí các loại. Đặc biệt nhất là một quả cầu hình tròn, Thanh Ngọc không thể giám định nó là vật gì.
Nhà giàu a!
Thanh Ngọc kiểm tra thì thấy một cái lệnh bài có chữ “Hà Quang” tỏa ra tia sáng óng ánh. Hắn nhớ tới trước đây Hệ thống đã đưa ra một cái nhiệm vụ là tiến vào phá hủy Hà Quang Tiên Trạm. Tên này là người Hà Quang Tiên Trạm ư? Hơn nữa thân phận cũng không thấp?
Hắn đến đây làm gì?
- Đinh! Hằng Thiên tinh có thể trợ giúp thiếu gia lục soát ký ức tên này, phải chăng hiện tại lập tức lục soát?
Thanh Ngọc không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng đồng ý.
Một lúc sau, Hằng Thiên tinh truyền ký ức vào đầu Thanh Ngọc. Hóa ra tên này là Hà Bưu, con trai của Trạm chủ Hà Quang Tiên Trạm Hà Chấn Huy.
Hà Bưu này có một món bảo vật có thể dịch chuyển xuyên thời không lấy ra từ một Tiên tích, chính là quả cầu hình tròn kia. Hắn tự tin mình có một con Nhân Diện Ảnh Thù đi theo, không hề e sợ chút nào, nghĩ rằng đến Hằng Thiên tinh có để làm bá chủ, ôm sạch sẽ mỹ nữ nơi này về tay.
Hà Quang Tiên Trạm hóa ra là một điểm tiếp nối giữa hư không, có thể vận chuyển Tiên nhân từ nơi khác tới khu vực quanh tinh hà của Hằng Thiên tinh.
Nhưng mà lối đi hư không giữa Hà Quang Tiên Trạm và tinh hà này bỗng dưng bị hủy không biết do đâu, hiện tại chúng đang được sửa chữa.
Theo thông tin Thanh Ngọc nắm được, hóa ra mảnh vũ trụ này không được hoàn chỉnh, mà chỉ là mảnh ghép mà thôi. Còn tám mảnh nữa, hiện tại đang ở đâu thì không ai được biết, nhưng đám Tiên tộc và Quỷ Ảnh tộc đang dốc sức truy tìm, không biết có mục đích gì.
Tên Hà Bưu này chỉ được biết nếu ghép đủ chín mảnh vỡ vũ trụ lại với nhau thì sẽ có một bảo vật ghê gớm xuất thế, ngoài ra không còn thông tin gì nữa.
Thanh Ngọc dự đoán là đúng, Tiên tộc và Quỷ Ảnh tộc có địa vị ngang bằng nhau, đều là tay sai cho kẻ khác. Quỷ Ảnh tộc có địa bàn ở rất xa, nghe nói cách tận hai tinh hà. Thanh Ngọc cũng không biết một tinh hà bao lớn, nhưng chắc chắn sẽ không nhỏ.
Cha của tên Hà Bưu này là Hà Chấn Huy, có tu vi Chân Tiên. Theo những gì trong ký ức, Thanh Ngọc biết Tiên giới có mười tám cấp bậc: Tán Tiên, Chân Tiên, Huyền Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Thái Ất Ngọc Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Tôn, Tiên Quân, Tiên Đế, Tiên Thánh, Thánh Vương, Thánh Tôn, Thánh Quân, Thánh Đế, Thiên Đạo Thánh Đế.
Thanh Ngọc nghe xong mà cũng hoa hết cả mắt mũi!
Bọn này bày vẽ ra lắm trò thật, nghe toàn tên oách không!
Hắn khịt mũi khinh thường, sau đó thu toàn bộ chiến lợi phẩm lại. Thanh Ngọc đang đau đầu không biết có nên xử lý tên áo vàng này hay không. Thủ đoạn của Tiên giới cao siêu, nhỡ đâu lại gọi hồn thằng cha nào tới đây thì đúng là được không bù mất.
- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia biết có thể tự do xử lý, không cần ngần ngại, trên người tên này có một ấn ký truy tung, nhưng sẽ bị bản nguyên tinh cầu hủy diệt ngay lập tức!
Thanh Ngọc nghe vậy mừng rỡ, chép miệng, lấy ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt, thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, lập tức thân thể tên áo vàng bị băm nát thành một mảnh, nguyên anh vừa trốn ra cũng bị chém chết.
Không ngoài dự đoán, có một đạo ấn ký bung ra, nhưng lập tức bị nổ tung, không làm được gì cả.
Thanh Ngọc nghĩ bây giờ chắc tên Hà Chấn Huy kia đang gào lên giận dữ, nhưng kệ xác hắn. Thích xuống Hằng Thiên tinh trang bức thì phải gánh lấy hậu quả!
Lần này, Thanh Ngọc đã biết tọa độ Hà Quang Tiên Trạm, sau này tu vi cao rồi có thể trực tiếp dùng quả cầu kia xuyên không tới đó sau.
- Đinh! Hằng Thiên tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Điều tra xâm nhập”, nhận được một thông tin về bí cảnh, lưu ý bí cảnh này nên mang theo toàn bộ các phu nhân, đồng thời Hệ thống ban thưởng 5000 điểm tích lũy! Hằng Thiên tinh có thể truyền tống thiếu gia trở về, phải chăng hiện tại lập tức truyền tống?
…
Thanh Ngọc quay trở lại Đế Quân Uyển, đi tìm Lý Mỵ Nương, đưa cho nàng Dưỡng Thảo Bí Kinh. Cuốn bí kinh này có ghi chép lại tất cả các phương pháp bồi dưỡng thảo dược, vô cùng thực dụng.
Tới nơi thì đã thấy Mỵ Nương đang ngồi cạnh quạt cho Kiều Vân tập viết chữ, vô cùng chăm chỉ. Thanh Ngọc hài lòng, ngồi xuống bên cạnh chơi với hai người một lúc, rồi đi.
Thanh Ngọc định khi nào xử lý ổn thỏa mọi việc ở Trung Đô rồi mới dẫn các lão bà đi thăm dò bí cảnh. Bí cảnh này cũng ở trong Nội Hải, nhưng mà không biết có thử thách gì mà Hằng Thiên tinh lại muốn đưa hết nữ nhân của hắn đi cùng.
Khi về tới Ngọc Viện, thì đã thấy Ly Ly và Phù Hoa dẫn theo Quỳnh Hi đang đứng ở đó tủm tỉm cười. Phù Hoa nháy mắt với hắn nói:
- Hôm nay để Quỳnh Hi hầu hạ chàng nhé, chúng thiếp đi chơi đây!
Thanh Ngọc còn chưa nói xong thì đã thấy hai nữ dắt tay nhau tung tăng biến mất. Ngó sang thì Quỳnh Hi lúc này đang bấm chặt tay vào mép quần, đang đứng cúi đầu, có vẻ vô cùng thẹn thùng.
Thanh Ngọc nói:
- Đi vào thôi!
Quỳnh Hi ngượng chín mặt, làm cho Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi buồn cười một chút. Nàng nói:
- Vâng, chủ nhân.
Vừa vào tới nơi, Quỳnh Hi do vừa đi vừa cúi mặt mà đâm sầm vào lưng Thanh Ngọc. Nàng ngơ ngác, vội vàng rối rít xin lỗi. Thanh Ngọc thì thấy lâu lâu đổi phong vị sang một cô nương thẹn thùng cũng không tệ, nên giật phăng cái dây lưng của Quỳnh Hi ra.
Nàng cũng không dám trốn chạy, cúi gằm mặt lại gần cởi y phục cho Thanh Ngọc. Đến khi hai người toàn thân không còn mảnh vải nào nữa, Thanh Ngọc lập tức bế ngang eo nàng lên, đi về phía phòng tắm. Quỳnh Hi không dám cử động, toàn thân căng cứng ôm lấy cổ hắn.
Ở dưới nước, Quỳnh Hi nhẹ nhàng hầu hạ Thanh Ngọc tắm rửa. Nàng không hề dám nhìn xuống dưới, cứ chăm chăm mà kỳ cọ ngực hắn, làm Thanh Ngọc phải bật cười.
Hắn cầm lấy tay Quỳnh Hi, dí thẳng xuống dưới vật hung mãnh của nam nhân kia, sau đó nói:
- Cầm lấy.
Quỳnh Hi nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, nhưng lại không dám nói gì cả, đành phải cầm vào mệnh căn của hắn. Thanh Ngọc cảm thấy cứ trêu đùa tiểu cô nương vậy cũng không hay, đành bế nàng lên tấm nệm.
Nằm đè lên người Quỳnh Hi, Thanh Ngọc thầm đánh giá thân thể nàng.
Khuôn mặt tinh xảo, mi loan mày phượng, đôi mắt mang theo vẻ u buồn nhàn nhạt, đôi môi mềm mịn, dung nhan toát lên vẻ bi thương buồn bã. Thanh Ngọc biết Quỳnh Hi cũng có quá khứ đau thương, nhưng trước giờ hắn chưa từng hỏi đến. Xương quai xanh của nàng lộ rõ, rất quyến rũ.
Ngực Quỳnh Hi cũng lớn, nhưng chưa bằng Phù Hoa. Khuôn ngực cao, không bị chảy xệ, lại rất đàn hồi. Thanh Ngọc xoa bóp hai chú tiểu bạch thỏ kia, thì đã thấy nàng nhắm chặt mắt lại, chỉ nằm im không biết làm gì cả.
Hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng, rồi nói:
- Mở mắt ra, còn dám nhắm mắt ta đánh nát cái mông nàng!
Quỳnh Hi sợ hãi, mau chóng mở mắt, thì đã bị cái lưỡi của Thanh Ngọc tách đôi hàm răng trắng nhỏ ra, luồn vào bên trong. Nàng không biết làm gì cả, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại. Lúc đầu chưa quen, nhưng về sau cũng ổn hơn nhiều.
Dần dần, nàng cũng nghịch ngợm đưa cái lưỡi nhỏ xinh ra mà đáp trả Thanh Ngọc. Ôm Quỳnh Hi trong tay, Thanh Ngọc lại có cảm giác như là nâng niu một đóa hồng tinh khôi e lệ vậy.
Tay hắn đưa xuống vùng nhạy cảm kia, từ từ vuốt nhẹ, làm thân hình Quỳnh Hi run lên một chút. Sau đó, Thanh Ngọc hôn từ cổ nàng, tới ngực, tới bụng, rồi hắn gục mặt vào nơi tư mật của nữ nhân mà từ từ thưởng thức.
Quỳnh Hi run rẩy mạnh mẽ, cầu xin:
- Không, chủ nhân, không, a…xin người…a…
Thanh Ngọc được nước làm tới, càng đưa cái lưỡi vào sâu thêm, mút chặt, thi thoảng còn cắn mạnh, làm Quỳnh Hi không chịu nổi.
Một lúc sau, nàng phải oằn người lên mà thở dốc. Bây giờ Quỳnh Hi đã không còn sợ sệt như trước, mà nhìn Thanh Ngọc bằng một ánh mắt mê ly nhàn nhạt.
Hắn buông âm huyệt nàng ra, rồi mạnh mẽ đứng dậy đưa vật anh khí kia đến trước miệng nàng. Quỳnh Hi cũng hiểu Thanh Ngọc muốn gì, bèn ngậm mệnh căn của hắn vào, di chuyển nhè nhẹ.
Quỳnh Hi đem lại cho Thanh Ngọc một cảm giác rất mới lạ, bởi vì nàng cứ cố gắng nuốt thật sâu cây hung khí của hắn vào. Thanh Ngọc thấy Quỳnh Hi cứ cố gắng nuốt, nuốt thêm, làm hắn cũng phải kêu lên vài tiếng đậm đà khí thế của nam nhân.
Quỳnh Hi phun ra nuốt vào một lúc, rồi mới nhả ra, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Ngọc, xem hắn đã vừa ý hay chưa.
Thanh Ngọc đè nàng xuống, rồi đưa đi đưa lại cây hung khí của mình trước khe hẹp kia, đến khi Quỳnh Hi phải cầu xin:
- Chủ nhân, đừng trêu chọc Quỳnh Hi nữa, thiếp không chịu nổi…a…
Một cái thúc mạnh đẩy vào trong, Quỳnh Hi rơi ra một giọt nước mắt. Thanh Ngọc nằm xuống, ôm nàng vào lòng. Hắn bá đạo chiếm lấy môi nàng, một tay thì bóp chặt lấy bầu vú tròn trịa căng bóng kia, hạ thân thì bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.
- A! Chủ nhân, nhẹ thôi, thiếp…a…
Mặc kệ lời cầu xin của Quỳnh Hi, Thanh Ngọc cứ nhẹ nhàng tiến tới. Âm huyệt của nàng cứ bóp chặt lấy mệnh căn của hắn, không lỏng ra chút nào.
Thanh Ngọc rất tận hưởng cảm giác này, cái cảm giác mà làm tình với một nữ nhân một cách từ tốn, tình cảm. Từ trước đến giờ mấy tiểu lão bà yêu tinh của hắn đều luôn luôn thích phong cách hung mãnh bá đạo. Lâu lắm rồi Thanh Ngọc mới cảm nhận được sự thăng hoa nhẹ nhàng như vậy.
Quỳnh Hi bắt đầu ôm lấy cổ Thanh Ngọc, thỏ thẻ nói:
- Ôm thiếp ngồi dậy đi, thiếp thích như vậy!