Chương 153: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Khi vừa về tới Ngọc Viện, thả Kiều Vân xuống thì bỗng dưng lại có thanh âm của Hệ thống vang lên trong đầu Thanh Ngọc:

- Đinh! Hằng Thiên tinh phát động nhiệm vụ “Điều tra xâm nhập”, yêu cầu thiếu gia lập tức điều tra thân phận một kẻ lạ mặt vừa tiến vào Hằng Thiên tinh, tu vi không rõ, nếu có nguy hiểm xin lập tức diệt trừ, phần thưởng nhiệm vụ này sẽ phát tùy theo mức độ nguy hiểm, phải chăng hiện tại lập tức truyền tống?

Thanh Ngọc dặn Kiều Vân:

- Vân Nhi ngoan, đi báo cho các sư nương biết là sư phụ phải ra ngoài một chuyến, một thời gian sẽ trở về, có biết không?

Kiều Vân mở đôi mắt to đen láy gật đầu, rồi thân hình Thanh Ngọc biến mất.

Đông Hải.

Lúc này là một buổi chiều nắng đẹp, trời cao mây trắng, những cánh hải âu đang dập dìu trong không trung. Từng làn gió mát đem theo hương vị biển cả thổi đi khắp nơi.

Thân hình Thanh Ngọc hiện ra từ trên bầu trời, đối diện với hắn bây giờ là một tên mặc giáp mềm màu vàng, trông có vẻ giống như lính trinh sát vậy, đang lúi húi lấy ra một cái dụng cụ gì đó quan sát khắp nơi.

Thanh Ngọc nhìn trang phục này mà liên tưởng tới bọn Tiên tộc kia, nhưng mà quái lạ là tu vi tên này chỉ có Hóa Thần sơ kỳ giống hắn mà thôi.

Tên này cũng gọi là có chút nhan sắc, lúc đầu Thanh Ngọc tưởng hắn là một tên lình quèn, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra đây chắc là một đệ tử danh môn nào đó.

Thanh Ngọc hỏi:

- Ngươi là ai? Tới tinh cầu này làm gì?

Tên áo vàng đáp:

- Ta là ai mắc mớ gì tới ngươi? Ta thích đến thì đến thích đi thì đi, ngươi quản được sao?

Thanh Ngọc không hề nói nhảm nhiều, đánh trước tính sau. Lập tức hắn rút ra song kiếm, lao tới, thi triển một chiêu Phách Hoa Trảm về phía tên áo vàng.

Hai luồng kiếm khí hình trăng lưỡi liềm đan vào nhau màu đỏ rực phá không mà đi, nhanh chóng bay thẳng tới mặt tên kia.

Tên áo vàng không hề sợ hãi, lấy ra một thanh trường kiếm năm màu sáng lấp lánh, quát:

- Đại Ngũ Hành Tiên Quang! Khởi!

Từ thanh kiếm năm màu của hắn bỗng dưng hiển hóa ra hư ảnh một ngọn ngũ hành tiên tháp sừng sững cao khổng lồ. Ngọn tháp này bắt đầu xoay nhanh dần, sau đó tạo thành một lồng phòng hộ vô cùng chắc chắn, làm đường kiếm khí của Thanh Ngọc lập tức bị ngăn lại.

Tên áo vàng quát:

- Hừ, một tinh cầu hạ đẳng mà thôi, dám lớn lối với bản thiếu gia, chết!

Nói tới đây, hắn niệm chú, tòa ngũ hành tiên tháp bỗng dưng xoay với tốc độ chóng mặt, sau đó bắn ra một luồng tia sáng về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, rồi lấy Kỳ Lân Đỉnh ra chặn tia sáng này lại.

Đông! Đông!

Tia sáng kia đập vào Kỳ Lân Đỉnh, thì lập tức bị bắn ngược trở lại, làm tên áo vàng kia gào lên:

- Làm sao có thể! Tiên khí của ta mà không đánh vỡ được cái đỉnh rách này ư?

Thanh Ngọc dồn lực vào Trảm Thiên, ném Huyễn Diệt lên cao, sau đó thuấn di mà tới, hai tay nắm kiếm bổ thẳng một Toái Tinh Trảm vào cái lồng phòng hộ năm màu của tên áo vàng, sau đó bắt lấy Huyễn Diệt chém ngang một đường.

Rắc…rắc…

Lồng phòng hộ lập tức vỡ nát, không còn hoàn chỉnh.

Tên áo vàng sợ hãi, lập tức kích phát một chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ, từ đó hiện ra một một vị La hán khổng lồ màu vàng rực, miệng niệm chú, quát:

- Sát!

La hán kia hiển hóa ra một thanh côn to lớn, lập tức đập thẳng về phía Thanh Ngọc. Điều làm Thanh Ngọc bất ngờ là lúc hư ảnh La hán vừa ra, thì hắn bị định trụ một chỗ ở trên không, giống y như là lúc chiến đấu với…

Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ tới một khả năng ghê gớm, Thanh Ngọc vận chuyển Đạo Nguyên Kinh thoát khỏi trói buộc, sau đó thi triển Hư Ma Chân Thân.

Lập tức, cái côn của La hán kia đập xuống mặt biển, làm mặt nước sóng trào cuồn cuộn, vô cùng kinh khủng. Thanh Ngọc nhìn chằm chằm vào tên áo vàng kia, sau đó bắn ra Thiểm Kích Mục Xạ vào La hán.

Tức thì, Hư Ma Chân Thân cũng thi triển theo, hiển hóa ra hai thanh kiếm khổng lồ màu đỏ và đen trong không trung, rồi bắn thẳng về phía La hán kia.

Tên áo vàng trông thấy Ma ảnh to lớn sau lưng Thanh Ngọc thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi một chút nào cả. Thanh Ngọc thì cũng âm thầm đánh giá một chút, xem ra ở Tiên giới kia mình cũng chỉ ngang bằng với tu sĩ đồng cấp thôi, không có gì đặc biệt cả.

Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, khi hai đạo kiếm khí khổng lồ chém vào La hán, lập tức nó hiện nguyên hình, thành một con Nhân Diện Ảnh Thù to lớn đáng sợ.

Thanh Ngọc không cần nghĩ nhiều, lập tức tìm thấy được một con quỷ hồn màu đỏ đang lởn vởn trong không trung. Xem ra mỗi con Nhân Diện Ảnh Thù đều sẽ mang theo một quỷ hồn như thế này.

Hắn dùng Ma Pháp mục thi triển một Toái Hồn Đao về phía quỷ hồn, lập tức Hư Ma Chân Thân cũng bắn ra một cây đao khổng lồ theo sau.

Tên áo vàng còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy từ trong không trung có một tiếng gào thét ghê rợn, sau đó Ma ảnh sau lưng Thanh Ngọc quăng xích kéo về con quỷ hồn màu đỏ, chỉ vài hơi thở sau thì con Nhân Diện Ảnh Thù bỗng gào lên kinh dị.

Thanh Ngọc tập sát quỷ hồn trước, lập tức Nhân Diện Ảnh Thù mất đi quỷ hồn thì bị thương, nó còn đang gào rú thê thảm, mà tên áo vàng kia cũng giận dữ thét:

- Súc sinh! Dám làm tổn thương sủng vật của ta! Chết đi!

Lúc này, tên áo vàng lại lấy ra mười hai viên châu màu đỏ chói, sau đó hóa thành một con hỏa phượng hoàng to lớn trong không trung, lập tức lao về phía Thanh Ngọc.

Con hỏa phượng hoàng này tỏa ra khí thế vô cùng cường đại, khiến Thanh Ngọc cũng phải âm thầm cảnh giác. Tuy loại lửa của nó không cường đại bằng Thiên Hỏa, nhưng hắn cảm nhận được nếu trúng phải tất sẽ không dễ chịu gì.

Hắn muốn bắt tên áo vàng này lại tra hỏi một phen, nhưng bây giờ không thể suy nghĩ nhiều như vậy được nữa. Thanh Ngọc lập tức thi triển Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân, sau đó mau chóng thuấn di ra ngoài.

Ma ảnh gầm lên, trước mặt nó xuất hiện một vòng luân màu đen khổng lồ, rồi từ đó bắn ra một đạo tia sáng hủy diệt về phía con Nhân Diện Ảnh Thù còn đang ôm đầu gào thét.

Nhân Diện Ảnh Thù trúng chiêu, lập tức tan rã trong không gian, không để lại bất kỳ một mảnh nào.

Tên áo vàng gào lên dữ tợn một tiếng, điên cuồng thúc giục mười hai hạt châu trong tay, làm con hỏa phượng hoàng kia lao thẳng tới thân hình Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc vừa mới tiêu hao lượng tinh thần lực khổng lồ, bây giờ chỉ có thể dựa vào chân khí mà thôi, thần hồn hắn đang đau muốn nứt ra từng cơn.

Tâm niệm Thái Thanh Tam Khí, Thanh Ngọc lướt qua con hỏa phượng hoàng, mặc kệ nó thiêu đốt cơ thể mình, thuấn di thẳng tới trước mặt tên kia, thi triển tám mươi mốt kiếm chiêu, miệng hét:

- Diệt Thần Trảm!

Tám trăm mười đạo kiếm khí đỏ hồng mang lôi điện theo kiếm chiêu bắn thẳng vào thân hình tên áo vàng. Một chiếc hộ giáp màu đen mờ ảo hiện ra, chặn được hơn bảy trăm đạo kiếm khí thì vỡ nát.

Số kiếm khí còn lại găm thẳng vào người tên đó, nhưng hắn cũng không chết, mà bị đâm thủng lỗ chỗ xung quanh ngực, rớt xuống mặt biển.

Thanh Ngọc thở phào một hơi, hắn tiêu hao quá lớn rồi. Lập tức thả Tiểu Bàn ra, để nó bắt lấy tên áo vàng kia. Thanh Ngọc đáp xuống lưng Tiểu Bàn, sau khi phong bế toàn bộ kinh mạch tên này thì hôn mê, không biết gì nữa. Hắn còn quá yếu để sử dụng Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân, cưỡng ép thi triển ắt sẽ bị phản phệ.

Một ngày sau, Thanh Ngọc mới tỉnh lại.

Bên cạnh, tên áo vàng vẫn còn đang hôn mê, còn Tiểu Bàn thì đang trông chừng hắn.

Thanh Ngọc nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trên bờ cát của một hòn đảo nhỏ. Tên tiểu Tiên nhân này cũng quá là dọa người rồi, lại còn dám mang theo một con Nhân Diện Ảnh Thù đi loăng quăng khắp nơi. Hơn nữa làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, lại huyễn hóa ra hình La hán nữa chứ.

Nếu hôm nay không phải Thanh Ngọc tới đây, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Nhân Diện Ảnh Thù không phải là một tu sĩ Hóa Chân có thể giải quyết được. Tuy vậy Thanh Ngọc lại không đánh nổi tu sĩ Hóa Chân, nhưng với loại tà vật này cũng là có chút kinh nghiệm.

Hắn nhận ra hình như tất cả công pháp và đòn tấn công của mình đều có thể khắc chế Quỷ Ảnh tộc, không biết có phải là do cha mẹ Thanh Ngọc chuẩn bị từ trước hay không.

Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân có thể phân giải toàn bộ những tồn tại mang trong mình tinh thần lực mạnh mẽ. Ngươi có tu vi Thần cảnh cao bao nhiêu thì sẽ càng bị phân giải nhanh bấy nhiêu.

Thanh Ngọc ngồi dậy, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương, sau đó bỏ một Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả vào miệng.

Lúc giao đấu với tên áo vàng, thân thể hắn do lướt qua con hỏa phượng hoàng kia mà bị bỏng nặng, nhưng một ngày thời gian bây giờ cũng đã gần khỏi rồi. Thanh Ngọc biết cưỡng ép thi triển Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân sẽ để lại di chứng, nên phải ăn Thánh Quả này để bài trừ hết đi.

Sau khi đã khỏe mạnh trở lại, Thanh Ngọc đến trước mặt tên áo vàng, lục soát toàn thân, rồi rút nhẫn trữ vật của hắn ra kiểm tra.

Nhẫn trữ vật có một tầng cấm chế, nhưng không làm khó được Thanh Ngọc. Nhìn vào bên trong mà hắn phải kinh ngạc kêu lên.

Tên tiểu tử này không phải người thường, chắc chắn là nhân vật có số má ở Tiên giới, ít ra cũng phải là con cháu danh môn.