Tất cả mọi người đang ăn nghe vậy thì cũng phải ngưng lại. Phong trưởng lão hỏi:
- Như vậy có ổn không?
Thanh Ngọc cười nói:
- Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, cái chúng ta cần bây giờ là yên ổn mà phát triển. Nguy cơ lớn nhất đã qua, co mình lại một chút cũng không thiệt.
…
Ngày hôm sau là một ngày diễn ra vô số đại sự ở Trung Đô. Chỉ trong vòng một ngày mà liên tiếp có những động thái lớn của Nguyễn gia, đại gia tộc cầm quyền.
Nguyễn gia đóng toàn bộ các cửa hàng trong khắp Đô thành, ngưng kinh doanh rồi thông báo bảy ngày sau sẽ khai trương Nguyễn Thị Thương Hội. Nghe nói bên trong thương hội này có đủ các loại thứ mà tu sĩ cần. Đan dược, vũ khí, hộ giáp, phù chú, trận bàn, trù cụ, chiêm tinh cụ, thậm chí cả tư liệu hướng dẫn sâu xa về lục nghệ cũng được bán.
Ngay trong lúc tờ mờ sáng, ở cổng Nguyễn gia thủ phủ đã có vô số nhân thủ tới đây thi công một tòa tháp lớn, nghe nói có bảy tầng lầu khổng lồ với bảy mục đích buôn bán khác nhau. Nhân thủ này lại toàn là tu sĩ Hóa Thần, Luyện Hư kỳ nên tốc độ rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ có thể hoàn thành.
Một thông tin nữa được Nguyễn gia truyền ra đó là một môn phái bất nhập lưu tên là Vạn Hoa cốc đã đầu nhập vào Nguyễn gia. Vạn Hoa cốc chủ Đàm Bách Hương, tu vi Đại Thừa sơ kỳ cũng trực tiếp trở thành một trưởng lão bên trong đại gia tộc này.
Nghe nói ngày Trung Thu năm năm sau ở Nguyễn gia sẽ tổ chức một Tứ Kiếm Đại Hội, chỉ cần là kiếm tu không môn không phái, đến tham dự sẽ được một thanh hảo kiếm mang về, thậm chí cả Hoàng khí, Tôn khí cũng có. Tin tức nhanh chóng truyền từ Trung Đô ra khắp nơi, vô số kiếm tu rất mong chờ đến đại hội mà năm năm sau Nguyễn gia tổ chức.
Chưa ngừng lại ở đó, đến giờ Ngọ, toàn bộ dân chúng và tu sĩ trong Trung Đô phải ồ lên khi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Nhạc lão gia tử:
- Nguyễn gia ta có công lao dẹp loạn tặc tử muốn xâm lược Hằng Thiên tinh, nay được thượng thiên phù hộ, tinh giáng từ ân, thông báo cho toàn thể Trung Đô được biết!
Ầm…Ầm…Ầm…
Một trận linh vân khổng lồ dần dần xuất hiện trên bầu trời Nguyễn gia thủ phủ, sau đó trải xuống Đại chính điện, nơi toàn bộ cao tầng và đệ tử Nguyễn gia đang ngồi xếp bằng trong đó.
Từng đoàn cửu thải linh vân ầm ầm chiếu những tia linh quang thần thánh thẳng xuống Đại chính điện. Thanh Ngọc cũng nhân cơ hội này mà làm lễ Khai Minh cho Kiều Vân, để nàng tiến vào con đường tu luyện.
Một lúc sau, vô số khí tức đột phá bùng lên từ trong Nguyễn gia, lan tràn ra ngoài làm chúng tu sĩ cũng bị một phen hãi hùng khiếp vía!
- Trời ơi, đây là có chuyện gì, sao lại có ba người đột phá Đại Thừa hậu kỳ một lúc?
- Nguyễn gia làm cái gì mà được trời cao ban thưởng vậy?
- Đã có chuyện gì?
- Ngươi không biết à, Trần gia mưu phản, bán mình cho quỷ tộc, Nguyễn gia thay trời hành đạo, nay được ban thưởng đấy…
…
Hiện tại đang có vô số những lời bàn luận xì xầm to nhỏ trong khắp Trung Đô. Không biết từ đâu truyền ra thông tin, nhưng mà trên đường có rất nhiều người đang đồn đãi chuyện này.
Nhưng bây giờ Thanh Ngọc cũng không hề để ý đến chuyện đó, mà hắn đang rất cay cú, vì Tinh giáng từ ân cái mẹ gì mà Thanh Ngọc không tăng nổi một tiểu cảnh giới nào cả!
Hắn bây giờ cần lượng linh khí chắc phải gấp hai mươi lần tu sĩ bình thường, hơn nữa đường lối tu luyện vô cùng khác người nên lần ban thưởng của Hằng Thiên tinh này cũng không giúp được gì nhiều, chỉ khiến Thanh Ngọc bớt được thêm bốn năm khổ tu, dự kiến hai năm tới sẽ bước vào Hóa Thần trung kỳ.
Tất cả mọi người trong Nguyễn gia đều vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau. Kể cả Trần Yên, mẫu thân của Thanh Ngọc cũng đã tiến vào Hợp Thể đỉnh phong, sau khi chuẩn bị một thời gian sẽ có thể tiến thăng Đại Thừa kỳ.
Đàm Bách Hương cũng tấn thăng Đại Thừa trung kỳ, giờ đã đứng trong hàng ngũ trưởng lão Nguyễn gia, chuyên về mảng thu thập tình báo nên nàng vô cùng vui mừng.
Chúng nữ của Thanh Ngọc có bước tiến vô cùng lớn, Phù Hoa bước vào Đại Thừa trung kỳ, vô cùng cường đại. Chả mới bấy lâu mà Mỵ Nương đã trở về Nguyên Anh hậu kỳ rồi, còn một thời gian nữa cũng sẽ đạt tới cảnh giới cũ Hóa Thần sơ kỳ đấy.
Tiếp theo là Tử Nhược đã tấn thăng Luyện Hư hậu kỳ, Sương Sương đột phá Luyện Hư trung kỳ.
Người người cùng vui, Nguyễn gia đón một trận huyên náo lớn.
Đến chiều, thì bỗng dưng Ly Ly và Phù Hoa kéo tay Thanh Ngọc làm bộ thần thần bí bí, nói muốn dắt hắn đi một nơi.
Thanh Ngọc không biết các nàng giở trò quỷ quái gì, nhưng vẫn là phải đi theo hầu hạ hai vị lão bà rồi.
Đến nơi, thì đã thấy trong một đại viên của Nguyễn gia, phía trên là Trần Yên đang bế Kiều Vân đang an tọa ngồi đó, còn trước mặt nàng là gần một ngàn nữ nhân tuyệt sắc.
Trần Yên vẫy vẫy tay:
- Ngọc Nhi, lại đây!
Thanh Ngọc còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải lễ phép tới bên cạnh mẫu thân hành lễ. Trần Yên mỉm cười nói:
- Ở dưới đây toàn bộ là nữ nhân khuê tú của Dương gia và Trần gia thu được đấy, con xem chọn lấy vài người về hầu hạ đi!
Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!
Thôi rồi!
Đây là cái tình tiết gì?
Kiều Vân ở trong lòng Trần Yên ngây thơ hỏi:
- Sư tôn, người đau đầu sao? Có cần Vân Nhi bóp đầu cho người không?
Thanh Ngọc cảm thấy ấm lòng, tiểu đồ đệ này của hắn cũng rất biết chiều lòng người đấy. Hắn cúi xuống bế Kiều Vân lên, xong rồi bắt đầu đi xuống phía dưới, nơi đang có rất nhiều nữ nhân đang đứng cúi gằm mặt xuống. Trong đây đa phần là người Dương gia, còn người Trần gia thì chỉ lác đác mấy người mà thôi, đa phần là đệ tử khác họ.
Thanh Ngọc cũng hơi rối não, thì Ly Ly đã kéo tất cả đại nương tử của Thanh Ngọc lại. Nàng che miệng cười mà nói:
- Chàng có chọn không? Không thì bọn thiếp chọn cho chàng? Nói cho chàng biết, nơi đây có hai người trong đệ thập Bách Hoa Bảng đấy!
Thanh Ngọc chẳng thèm để ý Bách Hoa Bảng làm gì, ôm Kiều Vân, xuề xòa nói:
- Chọn đi chọn đi! Ta không có ý kiến gì!
Cuối cùng, Tâm Như thu Dương Điệp vào tay làm thị nữ cho mình, còn Thụy Nhi lại chọn Trần Phi Quỳnh. Hai mỹ nhân này một người thứ năm một người thứ chín trên Bách Hoa Bảng.
Trần Phi Quỳnh thì lại không phải là dòng chính Trần gia, mà là một đệ tử khác họ từ bên ngoài tới, nên cũng không phế bỏ tu vi, mà bị đưa đi làm thị nữ. Nàng vốn được hứa gả cho Trần Hóa, thiếu chủ Trần gia, nhưng cuối cùng lại tiện nghi cho Thanh Ngọc.
Đến đây, thập đại mỹ nhân đứng đầu Bách Hoa Bảng Trung Đô đều đã rơi vào ma trảo của hắn, không thoát một ai.
Thanh Ngọc nhìn qua số nữ nhân bên dưới, rồi nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội, đệ tử của ta đang thiếu hai tiên thị, ai muốn đi theo nàng thì bước ra.
Chỉ sau vài giây, đã có hai người tiến lên quỳ xuống:
- Chúng nô tỳ xin nguyện đi theo hầu hạ tiểu thư.
Thanh Ngọc đánh giá hai người một chút, cũng không hề thấy có ác ý, nên mới gật đầu. Rồi hắn trầm giọng nói:
- Từ đây tất cả các ngươi sẽ là đệ tử Nguyễn gia, không phải biếm đi làm thị nữ, nên không cần e sợ. Chỉ cần các ngươi trung tâm, thì sẽ có ngày được hồi đáp. Nếu có ai ép uổng các ngươi làm chuyện không hài lòng, cứ đến Đế Quân Uyển tìm ta, còn mấy người chấp sự Nguyễn gia sắp xếp cho các nàng nữa, đừng ai nghĩ lợi dụng lừa tiền gạt tình gì, nếu không đừng trách ta độc ác.
Mấy tên chấp sự cũng đầu đầy mồ hôi, vội vã thưa vâng, thiếu gia bây giờ ở trong Nguyễn gia như là ông trời con vậy, dĩ nhiên không ai dám làm trái.
Bên dưới đám nữ nhân nghe vậy, lập tức quỳ xuống tạ ơn rối rít. Xem ra các nàng cũng rất may mắn, nếu không chắc chắn sẽ bị đem đi làm đồ chơi cho người ta.
Lúc này, Dương Điệp, nữ nhi của gia chủ Dương gia Dương Bá mới chạy lại túm lấy vạt quần Thanh Ngọc khóc lóc mà nói:
- Thiếu gia, không, chủ nhân, xin người, xin người buông tha cho phụ thân mẫu thân ta, ta xin người!
Thanh Ngọc âm thầm suy nghĩ một chút, rồi cũng có quyết định trong lòng. Hắn nói:
- Đứng dậy đi, ta sẽ xem xét. Hầu hạ Tâm Như cho tốt, thái độ của ngươi sẽ quyết định người nhà ngươi có an ổn hay không.
Nói xong tới đây, Thanh Ngọc bế Kiều Vân về Ngọc Viện, còn chúng nữ thì cũng nhìn nhau mỉm cười. Trên tinh cầu này ít khi có nam nhân nào sẽ xử lý như Thanh Ngọc.
Đứng ở trong phương diện nữ nhân mà nói, các nàng cũng chẳng mong những người này bị đưa đi làm thị nữ cho người ta, nhận lấy hành hạ thống khổ đến chết. Người nào may mắn gặp được nam nhân tử tế thì thôi, nếu không thì số phận chắc chắn không được hạnh phúc gì rồi.
Chúng nữ cũng không biết, tư tưởng của Thanh Ngọc là từ trái đất tới đây, việc nô dịch hầu hạ có thì cũng thôi, nhưng mà sờ sờ đem số tù nhân ra làm chiến lợi phẩm mà hành hạ thì cũng không tốt đẹp gì.
Thanh Ngọc nhớ kỹ câu nói của nãi nãi Tâm Như: “Là thần là ma cũng là một ý niệm mà thôi, có gì đâu mà phải sợ sệt? Chỉ cần không thẹn với bản tâm, điều đó không có gì quan trọng.”.
Hắn đưa ra quyết định gì cũng vậy, chỉ cần không thẹn với bản tâm là được rồi.