Chương 151: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Cung Hà Trang không ngờ là Thanh Ngọc lại để cho mình đi hầu hạ thị thiếp của hắn, nhưng đã lỡ sa chân xuống hố rồi, không bò lên được, nên cũng phải âm thầm chấp nhận. Hơn nữa, nàng thấy nhan sắc của Ly Ly mà cũng sợ hãi không thôi, so với người ta thì nàng thua kém nhiều lắm.

Nhưng mà vị phu nhân này chỉ có Luyện Khí tầng bốn mà thôi, hắn không sợ mình bắt nạt nàng hay sao?

Cung Hà Trang nghĩ đến điều gì đó mà toát mồ hôi lạnh, nàng biết rằng Thanh Ngọc đang thử mình. Chỉ cần Cung Hà Trang gây sự một xíu mà thôi, hậu quả cũng có thể nghĩ.

Người này bình thường thì hiền lành dễ nói, nhưng mà đối với địch nhân thì lãnh khốc vô tình, nàng cũng là tận mắt được chứng kiến qua.

Tốt nhất là an an ổn ổn mà làm đúng chức trách của mình, không nên đùa nghịch tâm tư với hắn làm gì.

Cung Hà Trang lập tức bỏ mạng che ra, để lộ khuôn mặt thật, làm cho Thanh Ngọc và Ly Ly cũng phải tán thán không thôi. Xem ra mỹ nhân đệ lục ở trên Bách Hoa Bảng cũng không phải chuyện đùa.

Mi mục như họa, lan tâm huệ chất, khuôn mặt thon nhỏ, môi hồng vô cùng quyến rũ. Trên gương mặt nàng cũng không hề được tô điểm chút son phấn nào, nhưng lại bộc lộ ra nét đẹp tự nhiên của một tiểu thư lá ngọc cành vàng. Khí chất siêu phàm thoát tục, từ trên người Cung Hà Trang phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng mà mê đắm lòng người.

Thanh Ngọc cũng không hề chăm chú nhiều, chỉ lướt qua mà đánh giá trong lòng rồi thôi.

Hắn định đi ra ngoài, kiểm kê tài sản một chút.

Thanh Ngọc dẫn chúng nữ ra trước cửa Đế Quân Uyển, Mỵ Nương thì còn đang bế Kiều Vân theo, tiểu cô nương được tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh chu thì trông hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Làm gì còn cái bộ dáng rách rưới lem nhem nữa?

Đây rõ ràng là một thiên kim nhà quyền quý!

Ly Ly cầm lấy chiếc vòng của tên Quỷ Ảnh tộc kia, niệm chú rồi tung nó lên cao. Tức thì, chiếc vòng nổ tung, vô số thứ bên trong rơi lả tả xuống đất, nghe những tiếng “Uỳnh, uỳnh…”

Thanh Ngọc và chúng nữ nhìn xong mà cũng muốn rớt con mắt ra ngoài.

Bọn Quỷ Ảnh tộc này đúng là giàu có a! Không phí công Thanh Ngọc giết tận tám tên mới được chút lời.

Hơn năm trăm tinh mạch cực phẩm, chẳng cần nghĩ Thanh Ngọc đã phất tay chôn hết vào bên cạnh Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch dưới Đế Quân Uyển.

Hiện giờ ở dưới đất nơi đây chính là một đại bảo tàng, Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch có một viên, một quặng An Tâm Ngọc lớn, tinh mạch cực phẩm có hơn tám trăm cái, tinh mạch thượng phẩm trở xuống thì nhiều không phải bàn.

Sau khi thu tinh mạch xong, Thanh Ngọc đếm được bốn ngàn vạn tinh linh cực phẩm, số này có lẽ đủ dùng để giải phong Hằng Thiên tinh lần thứ hai, hắn lập tức thu vào Đế Tinh giới.

Còn có vô số dược thảo, trong đó có ba loại mà Thanh Ngọc không giám định được. Ba loại này Ly Ly nói đó là Phi Bích Thảo, Lưu Sa Ưng và Thuyết Nhuyễn Tê, đều là dược thảo trên Đế cấp, nên Thanh Ngọc thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.

Còn lại số kia lại được trồng vào trong dược viên, không thiếu cây nào.

Dọn dẹp hết đi một hồi, cuối cùng chỉ còn lại năm cây đao màu đen sì, Ly Ly nói Thanh Ngọc không thể dùng được, chỉ có bọn Quỷ Ảnh tộc mới thôi động được.

Không cần suy nghĩ, Thanh Ngọc tống hết vào Đế Quân thương hành, thế mà lại được đến năm triệu điểm tích lũy! Lời lớn a!

Thế là tổng cộng Thanh Ngọc đã có hơn năm triệu bảy trăm ngàn điểm tích lũy rồi, cách mục tiêu Chí Tôn Thánh khí một trăm ba mươi tỷ điểm cũng không còn xa lắm.

Ít mà, có một trăm hai mươi chín tỷ bao nhiêu bao nhiêu đó thôi, cũng không nhiều.

Hắn nghĩ đến đây mà cảm thấy tự khinh bỉ bản thân, ngày xưa kiếm được hai mươi điểm tích lũy là mừng rơi nước mắt rồi, giờ toàn kiếm bằng tiền triệu không!

Tiếp tục là cái nhẫn của lão già Trần Tầm kia, Thanh Ngọc thấy cũng bình thường. Thực ra là bình thường đối với hắn thôi, chứ với tu sĩ khác cũng là một số tiền đè chết vô số người đấy.

Thanh Ngọc không xem nhiều, thảo dược thì đưa cho chúng nữ trồng, linh thạch thì thu lại, còn mấy thứ vũ khí linh tinh thì hắn tống hết vào Đế Quân thương hành. Nhưng để cho Thanh Ngọc bất ngờ là ở đây lại có một phần ba tấm bản đồ của một nơi nào đó, nhưng hắn nhìn mà không thể xác định ra được thông tin gì. Lưu ý tới nó một chút, rồi Thanh Ngọc cũng quẳng vào Đế Tinh giới.

Còn cái túi thú nang này, Thanh Ngọc định đi qua Trọng Khải lâu, đưa cho Trọng Tần lão nhân gia xử lý. Hắn cũng không tha thiết gì hai con rắn Hóa Chân kỳ này cả, vì nuôi dưỡng chúng quá mức là độc ác đi.

Buổi tối, ở trong Đế Quân Uyển vô cùng náo nhiệt.

Trương Phù Hoa đích thân vào bếp, chế biến rất nhiều món ngon, đặc biệt là thịt Giao Long nướng và lẩu bạch tuộc. Thanh Ngọc dạy Phù Hoa cách làm lẩu, khiến chúng nữ cũng yêu thích không thôi.

Kiểu ăn này ở Hằng Thiên tinh không hề có, mà bây giờ trong Nguyễn gia thủ phủ thì rất thịnh hành. Thậm chí có người đã mở một tiệm lẩu ở trong phường thị rồi, sinh ý rất náo nhiệt.

Các món ăn thơm phức đã được dọn sẵn ra bàn, nhưng tất cả mọi người chưa để ý vội, vì bây giờ trong chủ điện, Thanh Ngọc đang để cho Kiểu Vân làm lễ bái sư.

Hắn cũng không ở trên Vương tọa, mà để lão gia tử ngồi đó, hai bên là bốn vị trưởng lão Đại Thừa và Nguyễn Thành, Trần Yên.

Sau thủ tục ba quỳ chín lạy, tiểu cô nương chắp tay nói:

- Kiều Vân bái kiến sư tổ, bái kiến thái sư phụ, thái sư nương, bái kiến sư tôn, bái kiến các vị trưởng lão!

Lão gia tử ngồi trên Vương tọa cười:

- Tốt, tốt, hảo hài tử, mau mau đứng dậy, lại đây sư tổ xem nào, khà khà!

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Đệ tử đầu tiên”, nhận được phần thưởng là một cuốn Dưỡng Thảo Bí Kinh, 2000 điểm tích lũy!

Mọi người đều hân hoan vui mừng, chuẩn bị ra bàn nhập tiệc. Trần Yên mặc dù đang buồn vì chuyện của gia tộc, nhưng mà thấy Kiều Vân cũng là yêu thích không rời.

Thực ra ở trong Trần gia nàng cũng không còn người thân trực hệ nào nữa rồi, nhưng dù gì đó cũng là nơi Trần Yên lớn lên, cũng có chút cảm xúc tưởng nhớ.

Tất cả lại như phong cách cũ, nam một bên, nữ một bên, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Nhất là Kiều Vân rồi, nàng từ nhỏ sống khổ sở, rất hiểu chuyện, bây giờ được bao nhiêu người quan tâm đến, nên rất hạnh phúc.

Ngồi trong lòng thái sư nương Trần Yên, thi thoảng lại được gắp cho một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, xem chừng đại đệ tử của Thanh Ngọc là rất vừa ý.

Cung Hà Âu Cung trưởng lão thấy Cung Hà Trang đứng sau lưng Ly Ly thì cũng cười híp mắt vào, tương lai xem đi được tới đâu là tự do bản thân nàng.

Tuế Ninh Tiên Tử bây giờ ở trong Đế Quân Uyển làm khách, cũng được mời, khi nhìn thấy số đại nương tử của Thanh Ngọc thì cũng phải trợn mắt há mồm đấy.

Còn một vị khách nữa, chính là Đàm Bách Hương Đàm trưởng lão của Vạn Hoa cốc, không biết hôm nay có chuyện gì muốn bàn bạc mà lại cũng có mặt ở đây.

Bên bàn nam nhân lúc này, không khí có vẻ hơi trầm hơn một chút. Lão gia tử nói:

- Lần này chúng ta coi như cũng là thu được một hơi hai nhà, không tệ. Nhưng mà không thể coi thường được, ta sợ nhất là tràng diện mấy nhà còn lại bắt tay liên thủ, chèn ép Nguyễn gia ta, thế thì được không bù mất.

Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói:

- Gia gia không cần lo lắng, hiện tại nếu chúng ta án binh bất động, chúng cũng sẽ im hơi lặng tiếng. Mấy lão già đó không phải kẻ ngốc, không ai dám đứng ra đầu sóng ngọn gió cả. Thời gian này chúng ta cứ bình ổn mà phát triển, chờ tới khi tổ chức Luận Hùng Đại Hội rồi tính sau.

Mấy vị trưởng lão cũng gật đầu khen phải. Thanh Ngọc lại nói tiếp:

- Ngày mai Trương Bá trưởng lão cũng sẽ tấn thăng Đại Thừa đỉnh phong rồi, không bấy nhiêu lâu nữa chúng ta sẽ có thêm một Hóa Chân kỳ. Còn phụ thân, Nguyễn trưởng lão, Phong trưởng lão và Cung trưởng lão cũng sẽ đột phá Đại Thừa hậu kỳ rồi, chiến lực đỉnh phong Nguyễn gia ta lại được tăng thêm một bậc.

Gia chủ Nguyễn Thành gật gù, có vẻ hài lòng vừa ý, lại hỏi:

- Ngọc Nhi, thế sự bây giờ con xem ra sao?

- Gia gia, phụ thân, Nguyễn gia ta hiện tại ở hướng chính Đông của Trung Đô. Sau việc ngày mai, con đề nghị hai người mở rộng thủ phủ lên tới hướng Đông Bắc, đến Dương Phủ thì thôi. Còn địa bàn của Trần gia, chúng ta không nên quan tâm tới. Đem địa bàn đó đấu giá đi, ai muốn thì bán cho người đó.

Lão gia tử nhai xong miếng thịt bò, hỏi:

- Như vậy có ổn hay không? Tự nhiên lại mất đi địa bàn? Đó là một góc Tây Nam đấy!

Thanh Ngọc nói:

- Gia gia, người thử nghĩ mà xem, nếu giờ chúng ta đưa nhân thủ sang tiếp quản bên đó, xong xuôi thì có người tới vây công, vậy chúng ta nên cứu hay là không nên cứu?

Tất cả nam nhân trong bàn biến sắc, xem ra Thanh Ngọc là đã có chủ kiến trong lòng rồi đấy. Trương Bá trưởng lão nói:

- Lão gia, ta thấy thiếu gia nói đúng. Lúc đó cứu cũng không được mà không cứu cũng không xong. Khi xảy ra chuyện chúng ta cũng sẽ bị tổn thất lớn. Thà cứ an ổn bo mình lại một chỗ, thì sẽ không ai dám động tới cả. Nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa mấy lão bất tử kia chỉ chờ cơ hội để trả đũa mà thôi, không thể vọng động được.

Thanh Ngọc cười, giơ chén rượu lên mà nói:

- Gia gia, cái gì của chúng ta thì sớm muộn cũng về tay, người không cần để ý một thủ phủ trống không làm gì!

Lão gia tử cười phá lên:

- Khà khà, tốt, tốt, cái gì nên có tự khắc sẽ có mà thôi!

Nguyễn Khánh ở bên kia nói:

- Anh Nhi Trường Nhi, hai người các con phải cố gắng mà học tập Ngọc ca, có biết không?

Thanh Ngọc cười xuề xòa nói:

- Khánh thúc đừng đề cao con, hai đứa bây giờ cũng rất khá đấy, tiến bộ vô cùng nhiều. Đúng rồi, gia gia, chúng ta thu hết sản nghiệp xung quanh Trung Đô về đi, chỉ mở đúng một cửa tiệm thôi nhưng quy mô lớn một chút.