Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu, nhìn Trương Phù Hoa đang tung Khổng Tước Linh ra, hoành hành ngang dọc. Cứ mỗi một đường tụ tiễn phi ra là sẽ có một đám Trần gia phản kháng bị xuyên thủng đan điền, rơi đánh bịch xuống mặt đất. Nàng quát lớn:
- Quỳ xuống cho ta!
Phù Hoa hôm nay mặc Vận Nghê Thường, tà áo đỏ lung linh rực rỡ trong nắng, tựa như thiên tiên hạ phàm vô cùng xinh đẹp, khiến tất cả nam nhân đang quan chiến cũng phải âm thầm tắc lưỡi không thôi.
Ở đằng xa lại là Mai Sương Sương với khuôn mặt câu hồn đoạt phách đang cưỡi lên một tấm Thần Hành Phù to lớn chở theo Tử Nhược mà bay lượn giữa chiến trường, tung ra vô số đạo lôi điện trắng rỡ lập lòe. Tử Nhược ngồi sau lưng thì chắp tay chúc phúc cho nàng, khiến tốc độ và chân khí của Sương Sương tăng lên khoảng lớn.
Lão gia tử hỏi:
- Ngọc Nhi, tiếp theo có dự định gì không?
Thanh Ngọc nói:
- Gia gia cho người truyền ra tin tức, Nguyễn gia ta thay trời hành đạo, được thượng thiên chiếu cố, chiều ngày mai sẽ được Hằng Thiên ban ân, tất cả tu sĩ trong Nguyễn gia thủ phủ đều sẽ được đề thăng một tiểu cảnh giới, còn tu sĩ hậu kỳ sẽ trực tiếp tiến vào đỉnh phong. Còn nữa, người giúp con thông báo, Nguyễn gia ta ngày Trung Thu năm năm sau tổ chức Tứ Kiếm Đại Hội, chỉ cần là tán kiếm tu trong thiên hạ, khi tới tham gia sẽ được tặng một thanh kiếm phù hợp với mình nhất, kể cả Hoàng khí và Tôn khí cũng có.
Lão gia tử và chúng trưởng lão xung quanh giật mình kinh ngạc, nghe xong mà trợn mắt há mồm. Cái gì thượng thiên ban phúc thì cũng thôi đi, lại còn tổ chức cái kiếm hội tặng kiếm làm cái gì?
Nhưng rất nhanh sau đó họ cũng đã hiểu được ý đồ của Thanh Ngọc.
Cái gọi là thượng thiên ban phúc kia chính là để lấy lòng dân chúng và tu sĩ trong thiên hạ, chứng tỏ Nguyễn gia là tuân theo thiên ý mà hành sự, quang minh lỗi lạc, xứng đáng làm tấm gương để tất cả hướng về. Sau này không cần phải nói, sinh ý của Nguyễn gia sẽ tức khắc được cải thiện một mảng lớn. Chúng trưởng lão ở đây cũng biết Thanh Ngọc mang trên thân đặc quyền của Tinh chủ, nên việc đó chắc hắn làm được.
Nhưng mà còn tổ chức Tứ Kiếm Đại Hội kia thì bọn họ không hề hiểu được. Nhưng mà Thanh Ngọc làm gì chắc cũng có lý do của hắn đấy.
Thanh Ngọc lúc này quay mặt sang hai bên, bỗng dưng lại cảm thấy trong lòng có gì đó đang kêu gọi. Nhìn ra thì mới thấy ở một góc đường phía xa có một tiểu cô nương bốn năm tuổi đang quỳ xuống trước mặt một tấm chiếu rách.
Trên tấm chiếu kia có xác một người trung niên phụ nhân đang nằm, chắc cũng chết được khoảng bốn năm ngày rồi. Tiểu cô nương trông vô cùng đáng thương, ăn mặc rách rưới, trên hàng mi vẫn còn đang nhạt nhòa lệ rơi. Ở trước mặt tiểu cô nương có một tấm biển, không biết được người hảo tâm nào ghi cho bốn chữ “Bán thân táng mẫu.”
Thanh Ngọc nhìn tới đây, không hiểu làm sao mà trong lòng dâng lên nỗi thương xót nhè nhẹ. Hắn lập tức bay qua, làm mấy người bên cạnh cũng đi theo xem có chuyện gì.
Khi đến nơi, Thanh Ngọc mới thấy đây là một tiểu cô nương dù trên mặt trát đầy bụi bẩn, nhưng vẫn để lộ ra dung nhan của một tiểu mỹ nhân thanh tú. Hai mắt cô bé to tròn trong sáng, mặt mũi đường nét vô cùng hài hòa, sau này lớn lên chắc chắn là một nữ tử họa quốc ương dân.
Lúc này, từ xa bỗng chạy tới hai tên tráng hán lực lưỡng, một tên gào lên:
- Xú nha đầu! Mẫu thân ngươi chết còn nợ Lãm gia ta hai ngàn lượng bạc, bây giờ ngươi tính thế nào? Nếu không có tiền trả thì theo bọn ta về, bán mình đi mà trả nợ!
Tiểu cô nương thương tâm, càng ngày càng khóc lớn, thương thay cho số phận hẩm hiu của mẫu thân và mình. Tại sao ông trời lại bất công như vậy, mẫu thân nàng là người tốt nhất trên đời, sao lại phải chết?
Thanh Ngọc, lão gia tử và chúng trưởng lão đứng ở bên thở dài một hơi, cũng thương hại tiểu cô nương khốn khổ này.
- Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ tuyến “Đệ tử đầu tiên”, Kiều Vân mang trong mình Mộc Đan Thể, rất có thiên phú trong việc luyện đan và chăm sóc các loại thảo dược, yêu cầu thiếu gia thu nàng làm đại đệ tử của mình, dạy dỗ nên người, phần thưởng là một cuốn Dưỡng Thảo Bí Kinh, 2000 điểm tích lũy! Lưu ý: Nhận đệ tử có tư chất sẽ tăng thêm khí vận của bản thân.
Thanh Ngọc nghe xong lời Hệ thống mà cũng thấy vừa lòng, đây chính là những gì hắn đang suy nghĩ. Chỉ có điểu không ngờ là tiểu cô nương này lại mang trong mình đơn linh căn Mộc hệ và thể chất đặc biệt.
Thanh Ngọc nhìn hai tên tráng hán lực lưỡng kia một cái mà làm bọn chúng giật mình run rẩy, cả người cứ như ở trong hầm băng. Hai tên này sợ hãi, lùi lại phía sau, cảm tưởng mình chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi là sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm, chết ngay tức khắc vậy.
Thanh Ngọc tiến lại gần, ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, hỏi:
- Con tên là gì?
Tiểu cô nương vẫn khóc, nhưng mếu máo nói:
- Con tên Kiều Vân.
Thanh Ngọc nhẹ nhàng xoa lưng cho Kiều Vân, rồi hỏi:
- Ta mang mẫu thân con đi an táng đàng hoàng, lại trả nợ cho con, con có nguyện ý làm đệ tử của ta không?
Kiều Vân mau chóng lau lau nước mắt, rồi gật đầu nói:
- Chỉ cần người an táng mẫu thân con, con nguyện ý.
Thanh Ngọc mỉm cười, quay sang thì lão gia tử đã cười khà khà nói:
- Ha ha ha, hôm nay song hỉ lâm môn, Nguyễn Nhạc ta hôm nay có thêm tiểu đồ tôn, khà khà!
Chúng trưởng lão xung quanh cũng tiến lên chúc mừng:
- Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng lão gia tử!
Hai tên tráng hán kia và dân chúng xung quanh nghe thấy hai chữ Nguyễn Nhạc thì sợ hết hồn hết vía. Ở trong Trung Đô này ai là người mạnh nhất?
Còn ai ngoài lão giả vạm vỡ này?
Hai tên tráng hán kia toát mồ hôi lạnh, sau khi được Thanh Ngọc đưa cho hai viên linh thạch cực phẩm thì chạy biến đi mất. Một viên linh thạch hạ phẩm đã tương đương với một vạn lượng bạc trắng rồi, đây là hai viên linh thạch cực phẩm a! Dùng mông cũng phải nghĩ chúng được món hời lớn, còn ở đây lèo nhèo thì đúng là đồ con lợn!
…
Sau khi bình ổn được sự vụ Trần gia và Dương gia, Thanh Ngọc lập tức an táng mẫu thân của Kiều Vân ở trên một ngọn sơn phong nhìn ra Nội Hải, cúng bái đàng hoàng, không để sơ sót.
Thanh Ngọc tiếc không biết tiểu cô nương sớm hơn vài ngày, đến giờ linh hồn của mẫu thân Kiều Vân đã tiến vào luân hồi, không còn cách nào cứu chữa được cả.
Sau khi bế Kiều Vân về Đế Quân Uyển, chúng nữ thấy nàng cũng là mẫu tính đại phát, ai cũng cưng chiều tiểu cô nương đến chết đi sống lại, nhưng loáng thoáng trong mắt cô bé vẫn còn vương nét ưu sầu nhàn nhạt. Ly Ly tiến tới ôm Kiều Vân vào lòng dỗ:
- Được rồi, ngoan, không buồn!…
Thanh Ngọc đưa Kiều Vân cho chúng nữ, rồi tiến về phía dược điền, thả ra một nắm Dị Nhưỡng Linh Thổ vào đó. Đây là một loại đất mang theo nồng đậm dưỡng chất và linh khí, vô cùng tốt, có thể thúc đẩy thảo dược sinh trưởng nhanh gấp đôi. Hơn nữa khi thu hoạch nếu chỉ hái lá và ngọn, thì sau một thời gian cây thảo dược đó sẽ tiếp tục sinh sôi, không bao giờ chết cả.
Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc lại trồng đám Sinh Nhiên Diệp thu được ở trong bí cảnh xuống đất, rồi phủi tay đi ra ngoài.
Thanh Ngọc tiến tới cửa Đế Quân Uyển, vì hắn thấy tên đệ tử tên là Kim An kia đã đang quỳ mọp ở ngoài. Tên này ở trong bí cảnh cũng thể hiện được chút bản lĩnh, nhưng có dùng được hay không thì phải xem xét lâu dài.
Thanh Ngọc vừa tiến ra, thì Kim An đã dập đầu hành lễ:
- Kim An bái kiến thiếu gia!
Thanh Ngọc nói:
- Ta đang cần một người bên cạnh, ngươi có muốn ở lại đây hay không?
Kim An lập tức dập đầu, dâng lên linh hồn bản nguyên:
- Kim An nguyện một lòng trung thành với thiếu gia, không chết không thôi!
Thanh Ngọc nhận lấy linh hồn bản nguyên, rồi nói:
- Đi mời lão gia tử, gia chủ, phu nhân và các vị trưởng lão, cả hai vị tộc thúc và bốn vị thiếu gia tiểu thư buổi tối giờ Thân tới đây ăn tiệc bái sư.
- Vâng, Kim An đi ngay!
Thanh Ngọc trở vào, sau đó về Ngọc Viện, tâm niệm điều động Linh Thánh Cung, kiến tạo nên một cái hồ ở bên cạnh, chôn Linh Hồn Tủy Châu xuống đất, rồi bỏ toàn bộ Linh Hồn Thần Dịch vào đó.
Từ nay, tất cả mọi người trong Đế Quân Uyển đều được lợi ích từ cái hồ này, bởi vì loại khí mà Linh Hồn Thần Dịch thoang thoảng toát ra vô cùng tốt cho việc tu luyện Thần cảnh.
Trong người Thanh Ngọc còn một lượng lớn tinh thần lực và sinh cơ tinh thuần ở trong bí cảnh, chưa luyện hóa hết nhưng mấy ngày nay Nguyễn gia sẽ có rất nhiều việc, nên Thanh Ngọc chưa vội.
Gọi Ly Ly trở vào, Thanh Ngọc mới đưa ra chiếc vòng của tên Quỷ Ảnh tộc kia lưu lại. Hắn hỏi:
- Đây có phải là một thứ để trữ vật không?
Ly Ly nói:
- Đúng rồi, nhưng cần bí pháp mới mở ra được, chúng ta đi ra chỗ nào rộng rãi một chút.
Lúc này, Cung Hà Trang bước vào, quỳ xuống trước mặt Thanh Ngọc hành lễ, sau đó nàng đưa ra một đạo linh hồn bản nguyên:
- Hà Trang nguyện làm thị nữ, xin thiếu gia thu lưu!
Thanh Ngọc chậm rãi mỉm cười, rồi thu lấy linh hồn bản nguyên của Cung Hà Trang, sau đó ánh mắt mang theo thâm ý mà nhìn Ly Ly nói:
- Từ nay Hà Trang sẽ đi theo hầu hạ nàng, chiếu cố nàng ấy cho tốt.
Ly Ly kinh ngạc một chút, nhưng cũng đến đỡ Cung Hà Trang dậy, nói:
- Muội muội tốt, ta là Ly Ly, sau này cứ gọi ta tỷ tỷ là được rồi.