Còn Tuế Ninh Tiên Tử thì lại đứng sau lưng Thanh Ngọc nói:
- Ta không có chỗ ở. Ngươi tính thế nào thì tính!
Thanh Ngọc chậm rãi lau mồ hôi! Bà cô này chính là muốn cái mạng của hắn a!
Hóa ra tiểu cô nãi nãi này đi tìm kiếm bí mật tấn thăng lên Độ Kiếp kỳ, khi đi qua Trung Đô thì lại nghe được lời truyền ngôn về Thanh Ngọc, nên mới muốn tìm hắn tra hỏi một phen.
Bên trong Nguyễn gia có một cường giả Hóa Chân đỉnh phong, nàng dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc mà chui đầu vào rọ rồi.
Lại kể về tình huống gần nửa năm về trước, sau khi Thanh Ngọc đã biết hết được âm mưu của các đại gia tộc, lúc này mới kêu Nguyễn Nhạc lão gia tử tới, rồi hai ông cháu đi nói chuyện cùng Bạch Viêm Hổ và Tuế Ninh Tiên Tử, đạt thành hiệp nghị.
Bạch Viêm Hổ thì cần một Tịnh Linh Tâm Quả để về cứu lại phu nhân đã bị kẻ thù đánh tan thân thể của hắn, còn Tuế Ninh Tiên Tử thì lại cần thông tin về nơi phong ấn pháp tắc tấn thăng Độ Kiếp kỳ. Thanh Ngọc hứa với nàng khi nào hắn đạt Hợp Thể kỳ thì sẽ dẫn nàng đi, nhưng với điều kiện phải giúp hắn hoàn thành vở kịch ngày hôm nay với các đại gia tộc.
Dĩ nhiên là Bạch Viêm Hổ và Tuế Ninh Tiên Tử không có lý do gì để từ chối cả. Thanh Ngọc cũng không dại dột gì mà đi tìm hai cường giả Hóa Chân thương lượng công bằng, nên mới phải nhờ lão gia tử đi theo hộ pháp.
Nhưng đến một thời gian sau, linh giác của Thanh Ngọc càng ngày càng bất an. Hắn lục tìm mãi trong suy nghĩ mà không hề biết được sai ở điểm nào.
Sau một hồi suy tính, Thanh Ngọc mới nhớ tới là còn sót một cái Trần gia chưa có động tĩnh. Hắn lập tức tiềm hành tới thủ phủ Trần gia, thì bắt gặp Trần Tầm đang ném phàm nhân vào cho hai con Âm Luyện Đằng Xà và Sâm Đằng Thụ Yêu ăn thịt.
Dĩ nhiên thực lực của Trần Tầm thì không thể thuần phục được đám yêu thú và tà vật Hóa Chân hậu kỳ này rồi, nên chắc chắn phải có người giúp hắn. Muốn thuần phục Hóa Chân hậu kỳ, chắc chắn sẽ phải có tu vi Độ Kiếp, mà ngoài đám Quỷ Ảnh tộc kia ra, làm gì còn ai có thể mô phỏng ra tu vi Độ Kiếp kỳ?
Chắc chắn là do năm tên súc sinh Quỷ Ảnh tộc kia mô phỏng lại tu vi Trần Tầm, biến thành Độ Kiếp sơ kỳ, sau đó bọn chúng đi lùng bắt hai con rắn và cây thụ yêu này, chuẩn bị muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ chiến lực đỉnh phong của nhân tộc Trung Đô.
Bọn chúng cũng là tính toán kỹ, nên mới bắt cá hai tay, một bên hợp tác Trần gia, một bên xúi giục Tần gia đấy. Nhưng có ai ngờ đâu lại chòi ra một tên tiểu bạch kiểm ăn may như Thanh Ngọc.
…
Dương Phủ.
Nơi đây là một tòa phủ đệ rộng lớn khổng lồ tọa lạc ở một vị thế đắc địa, tất cả các kiến trúc xung quanh đều được làm từ những loại vật liệu cao cấp nhất, toát lên vẻ cao sang tôn quý của một gia tộc nhất đẳng ở Trung Đô.
Cảnh sắc thanh bình, hữu sơn hữu thủy, đình đài lầu các đẹp đẽ tinh xảo.
Nhưng lúc này bên trong đang xảy ra một trận giao tranh vô cùng tàn khốc, vô số cao tầng và đệ tử Nguyễn gia đang điên cuồng công kích, nhưng không hề giết người, mà cùng lắm chỉ chặt chân chặt tay đám người Dương gia mà thôi.
Khi đám người Thanh Ngọc và lão gia tử Nguyễn Nhạc đến đây thì chiến cuộc cũng gần như đã ngã ngũ. Phong Chu Hải Phong trưởng lão, Cung Hà Âu Cung trưởng lão và Trương Phù Hoa đã đánh đến đỏ mắt. Dương Bá gia chủ Dương gia thì đã đang nằm như chó chết ở một góc sân, đang thở thoi thóp.
Mai Sương Sương thì đứng trên cao, tay cầm một chiếc Kim Vân Bút hư không họa phù, bắn ra vô số đạo lôi điện vào chúng đệ tử Dương gia ở bên dưới.
Cứ mỗi đạo lôi điện phóng ra là sẽ có mấy đệ tử và gia nhân Dương gia bị cắm mặt xuống đất, thân hình co giật, không thể cử động mảy may.
Trận xâm lược này chỉ có Luyện Hư kỳ trở lên được điều động mà thôi, cho nên chúng nữ còn lại thì ở nhà trấn thủ Nguyễn gia cùng với gia chủ Nguyễn Thành.
Lão gia tử Nguyễn Nhạc cất cao giọng nói, khiến cả Trung Đô đều nghe được:
- Tặc tử Trần Tâm và Dương Bá, bán mình cho lũ quái vật từ nơi khác tới muốn xâm lược Hằng Thiên tinh ta, nay tặc tử Trần Tâm đã đền mạng, tiếp theo đây Nguyễn gia ta thay trời hành đạo, đầu tiên sẽ diệt đi toàn bộ vây cánh của hai tên ác tặc này.
Đúng lúc Tề Khiêm Vi vừa mới kịp phản hồi gia tộc nghe câu nói này thì phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, rõ ràng là Trần Tâm và Tần Hoằng, nhưng lão khốn kiếp kia lại đọc là Dương Bá, đây là cái tình tiết chó chết gì?
Nhưng lão chỉ cần suy nghĩ vài giây thôi lại chửi ầm lên:
- Khốn kiếp! Lũ súc sinh! Muốn cắt tay cắt chân của lão phu!
Dĩ nhiên là Nguyễn gia phải nhân cơ hội mà cắt tay cắt chân của mấy đại gia tộc rồi. Bây giờ lực lượng Nguyễn gia còn mỏng, nếu mạnh mẽ tới đánh chiếm các thủ phủ, ắt sẽ có thương vong vô cùng lớn.
Thanh Ngọc đã trù tính từ trước, chỉ cần hắn an toàn rời khỏi bí cảnh, thì sẽ truyền tin ra ngoài, lập tức vây công một trong ba nhà Dương, Hạ, Trình, chính xác là nhà nào thì còn tùy theo tình huống nữa.
Không ngoài dự đoán, lão già Tần Hoằng khi thấy Thanh Ngọc vạch tội mình thì đã chủ động nhảy ra đứng cạnh Trần Tầm để bảo toàn mạng sống, nghiễm nhiên thừa nhận hành vi mưu phản nhân tộc của mình.
Bây giờ Tần Hoằng, Tề Khiêm Vi và Triệu Phóng mặt trông không khác gì đít khỉ, đang chửi loạn hết cả lên. Mấy lão không thể nào tới cứu viện Dương gia được, bởi vì như thế Nguyễn gia sẽ tố cáo tội trạng của Tần Hoằng, chắc chắn đẩy Tần gia vào bước đường cùng, thân bại danh liệt, không còn chỗ mà chôn thây. Sau khi Tần gia mà bị diệt, há chẳng phải một nửa Trung Đô này rơi vào túi Nguyễn gia hay sao?
Cáo già sống gần vạn năm như mấy lão, sẽ biết nên lựa chọn như thế nào. Thà bỏ đi một gia tộc nhất đẳng mà bảo toàn tính mạng và gia tộc, hơn nữa duy trì điểm cân bằng của thế sự Trung Đô vẫn là hơn.
Cay cú nhất ở đây là lão già Tề Khiêm Vi rồi, Dương gia là thông gia của Tề gia, nhưng lúc này lại bị Nguyễn gia gắp lửa bỏ tay người. Tự nhiên Tề gia chẳng làm gì nên tội mà cũng bị cốc một cái vào đầu, bảo sao mà không chửi um sùm lên cho được?
Trong đầu Tề Khiêm Vi lúc này đang âm thầm tính toán, xem làm sao vặt lông con lợn Tần Hoằng này, bắt hắn phải nôn ra thứ gì bồi thường tổn thất cho mình.
Đại sự đã định, Nguyễn gia là người chiến thắng cuối cùng, người ta muốn làm gì chẳng được? Kể cả bây giờ Nguyễn Nhạc lão gia tử chỉ vào con heo nói đây là con chó, mấy lão già này cũng phải lập tức khen con chó đẹp ghê chứ chẳng chơi.
Thanh Ngọc đánh chính là vào tâm lý này của mấy lão hồ đồ bất tử kia, làm mấy lão tổ tông các đại gia tộc bây giờ muốn tức điên lên mà vẫn phải âm thầm chịu đựng đấy.
Ba nhà Trình, Hạ, Dương, thì có Dương Phủ là ở gần với Nguyễn gia thủ phủ nhất. Kể cả Nguyễn gia có với tay mở rộng diện tích thủ phủ đến tận Dương Phủ đi chăng nữa, bây giờ là cũng không ai dám nói gì. Một điều nữa là Dương gia còn vốn chuyên kinh doanh đan dược, rất phù hợp với tâm ý Thanh Ngọc lúc này.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngốc rồi.
Ở trong Dương Phủ lúc này, mặc kệ ánh mắt hoang mang sợ hãi còn chưa hiểu gì của Dương Bá Dương gia chủ, Thanh Ngọc nói:
- Tất cả tộc nhân và hạ nhân Dương gia nghe đây, kẻ nào buông vũ khí xuống đầu hàng Nguyễn gia ta còn được sống, phản kháng, chết!
Thanh Ngọc lấy Trảm Thiên, cách không chém một đường kiếm khí hời hợt về phía một ngọn giả sơn, ngay lập tức nó bị chẻ ra làm đôi, bửa về hai phía.
Tộc nhân và đệ tử Dương gia vô cùng sợ hãi, lúc này Dương Bá mới run run nói:
- Chúng ta hàng! Chúng ta xin hàng!
Sau khi sắp xếp ở đây xong xuôi, Thanh Ngọc lại tất tả cùng lão gia tử Nguyễn Nhạc, Nguyễn Nhật cùng Trương, Cung tam vị trưởng lão, dẫn thêm một số tinh anh Nguyễn gia tiến tới Trần gia thủ phủ. Nơi đây lập tức trở thành một bãi chiến trường giết chóc huyết tinh.
Thanh Ngọc sau khi đi rời khỏi Ty Tràm sâm lâm mà chưa tới Trần gia ngay là vì có hai lý do.
Thứ nhất là lực lượng của Nguyễn gia thiếu đi lão gia tử Nguyễn Nhạc và hai vị trưởng lão Đại Thừa không thể nhanh chóng tiếp quản Trần gia được.
Thứ hai nữa là nếu tiến công Trần gia ngay lập tức, thì không vớ được món hời Dương gia kia vào túi rồi.
Chuyện Nguyễn gia thôn tính Trần gia đã là việc thiên kinh địa nghĩa, cũng không có ai dám có ý kiến gì cả, đây là gia nhân của lũ phản nhân tộc, dĩ nhiên là người cầm quyền Trung Đô như Nguyễn gia có quyền phán định.
Mà phán định xong thì của cải và tộc nhân ngoại tộc Trần gia về tay ai?
Ai cũng biết câu trả lời, nhưng không có ai dám nói cả.
Đệ tử dòng chính và tộc nhân họ Trần nếu phản kháng đều bị giết chết, còn không phản kháng thì bị phế đi tu vi, biếm thành nô lệ, còn đâu toàn bộ đệ tử khác họ thì được chiêu hàng.
Thanh Ngọc cũng là niệm tình đây là nơi sinh ra của mẫu thân Trần Yên hắn, nên mới cố ý nhẹ tay, nếu không toàn bộ tộc nhân dòng chính Trần gia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Lịch sử vẫn luôn luôn do người thắng cuộc viết lên, nếu hôm nay mà bọn Quỷ Ảnh tộc kia còn sống thì Nguyễn gia và chúng nữ của Thanh Ngọc cũng phải lâm vào tình trạng tương tự mà thôi, không có gì khác biệt cả. Tâm tình hắn cũng không hề cảm thấy có một chút vướng mắc nào.
Thanh Ngọc một bên xách Nguyễn Anh và Nguyễn Trường theo, để bọn họ chứng kiến tất cả quá trình đẫm máu tàn khốc này. Hắn nói:
- Hai người các đệ phải nhìn cho kỹ, đây chính là chiến tranh, là giết chóc. Nếu sau này hai người các đệ không cố gắng hơn, chỉ cần thua một nước cờ thôi thì Nguyễn gia chúng ta cũng sẽ có ngày chịu thảm cảnh như vậy.
Nguyễn Anh và Nguyễn Trường lập tức mất đi tâm trạng hào hứng của kẻ chiến thắng mà bắt đầu lâm vào trầm mặc. Lão gia tử và các vị trưởng lão đứng xung quanh cũng phải âm thầm gật đầu tán thưởng.
Tiếc là Thanh Ngọc ý chí cao xa, tinh cầu này không giữ được chân hắn, nếu không có một người như Thanh Ngọc trấn thủ thì Nguyễn gia có thể an sinh vĩnh tồn rồi.
Nguyễn Anh lúc này chắp tay thưa:
- Ca dạy rất phải, chúng đệ xin khắc sâu vào lòng!
Cung Hà Trang lúc này ở đằng sau nghe thấy Thanh Ngọc nói vậy thì mắt lóe lên dị sắc, nàng đã âm thầm đưa ra một quyết định, nhưng quyết định gì thì không ai biết được.