Thế cục bỗng dưng náo loạn một hồi, vô cùng quỷ dị. Lúc này ở đây đã chia làm ba phe: Trần gia cùng Tần gia, Tề Triệu Hán ba nhà liên thủ, còn Nguyễn gia lại chỉ có một mình.
Tính quân số ở đây, Trần Tần hai nhà có năm Hóa Chân kỳ, hai Đại Thừa kỳ.
Tề Triệu Hán ba nhà có bốn Hóa Chân kỳ, sáu Đại Thừa kỳ.
Còn Nguyễn gia, chỉ có hai Hóa Chân kỳ, hai Đại Thừa kỳ mà thôi.
Xem ra trong Ty Tràm sâm lâm này, Nguyễn gia chắc chắn là quả hồng mềm rồi.
Lão già Trần Tầm bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Tề huynh, Triệu huynh, Hán huynh, năm nhà chúng ta hôm nay liên thủ, đánh chết cái Nguyễn gia chết tiệt này trước, thiên hạ chúng ta phân chia sau, ý ba huynh thế nào?
Người ta nói không có tình bạn vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu, quả là không sai chút nào. Lão già Trần Tầm này cũng quá là hiểu nhân tình thế thái đi, nhìn thấy cơ hội là sẽ nắm bắt ngay lập tức, không chừa cho đối phương một đường thoát nào cả.
Tề Khâm Vi tính toán trong đầu, nhanh chóng nói:
- Được! Hôm nay năm nhà chúng ta liên thủ nhổ đi cây đinh này!
Triệu Phóng và Hán Lương khinh bỉ, mẹ nó, chúng ta đã đồng ý liên thủ với ngươi hay sao? Có thể đừng vơ đũa cả nắm như vậy không? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà chính sự là vẫn phải làm đấy.
Tức thì, Triệu Phóng ra lệnh, Triệu Hoài Kim lập tức kích hoạt sát trận, ý đồ tấn công phủ đầu Nguyễn gia. Trông phía bên kia, sắc mặt hai ông cháu Nguyễn gia đang có vẻ vô cùng căng thẳng, làm mấy lão già ở đây đắc ý vô cùng.
Bao nhiêu năm rồi các ngươi ngồi lên đầu chúng ta, giờ thì đền tội đi!
Nhưng sự lạ xảy ra, tất cả liên hoàn trận kia bỗng dưng nổ tung, sau đó tan thành mây khói, biến mất không hề thấy tăm hơi đâu nữa. Chúng nhân ở đây chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả, còn sắc mặt Triệu Hoài Kim đại biến, gào lên:
- Làm sao có thể…
Thanh Ngọc và lão gia tử lập tức cười phá lên, lão gia tử ôm bụng nói:
- Ha há ha há! Lâu lắm rồi không được xem hí kịch vui như vậy! Há há!…
Đám người Triệu gia lập tức mặt đen như đít nồi, Triệu Phóng quát:
- Làm sao vậy!
Triệu Hoài Kim vội vàng nói:
- Tất cả trận kỳ đều bị người ta động tay động chân rồi!
Triệu Phóng gào lên:
- Phế vật! Ở Trung Đô này có mỗi ngươi là Trận Tôn, còn ai phá được trận kỳ của ngươi?
Trần Tầm sắc mặt âm trầm, xem ra Nguyễn gia hôm nay là có sự chuẩn bị mà đến, âm mưu của Tần Hán Triệu ba nhà đều bị tên tiểu tử Nguyễn Ngọc kia phá vỡ, thất bại hoàn toàn. Lão già này đang bắt đầu có suy tư muốn rút lui, hai ông cháu tên kia quá tà môn, hơn nữa có vẻ như bọn chúng không hề sợ gì mình cả. Trần Tầm tính tình thâm hiểm, thích chơi đùa mưu mô quỷ kế, trong đầu lão không biết đang tính toán gì.
Lúc này, bỗng dưng tên tráng hán Bạch Viêm Hổ, tu vi Hóa Chân đỉnh phong ở sau lưng bỗng dưng đánh ra hai chưởng lực khổng lồ vào Tề Khâm Vi và Triệu Phóng, làm hai lão già này bay ra ngoài phun máu tươi, bị thương nặng nhưng không chết, do Đế bảo hộ giáp được kích phát trong người.
Lập tức, Bạch Viêm Hổ lắc mình tới sau lưng Thanh Ngọc.
Tề Khâm Vi đứng dậy há miệng mắng to:
- Súc sinh! Sao ngươi đánh lén ta!
Bạch Viêm Hổ khinh miệt nói:
- Đồ con lợn! Mẹ nó, dám lừa gạt lão tử đi làm tay sai đánh thuê cho ngươi! Lão tử nhân từ không giết ngươi là tốt lắm rồi!
Tề Khâm Vi vẻ mặt như ăn phải con gián, chưa bắt đầu đánh đã bị đâm sau lưng, còn đánh đấm cái mẹ gì? Lập tức lui về sau, tên tiểu tử Nguyễn gia này quá tà môn, không biết hắn còn giở thêm được trò gì nữa hay không?
Toàn bộ bốn lão già Tần Tề Triệu Hán kinh hãi vô cùng, bao nhiêu toan tính bị dọn dẹp sạch sẽ, không có một chút cơ may nào mà thay đổi được cục diện cả. Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?
Lúc này, sắc mặt Trần Tầm càng là tái mét, trong đầu lão đã bắt đầu sợ hãi. Tên tiểu tử Nguyễn gia này sao việc gì cũng biết vậy? Ở đây có năm nhà đối kháng với Nguyễn gia thì hắn đã triệt tiêu hết bốn nhà rồi! Có phải hắn cũng tính trước được cả việc mình có hậu thủ hay không? Nếu như thế thì không ổn rồi, không biết hắn còn có con bài nào chưa lật kinh khủng nào nữa.
Trần Tầm suy nghĩ miên man, mắt đảo liên hồi, trông có vẻ như mặt đã già đi mấy tuổi, cuối cùng lão quyết tâm núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, lui về trước đã rồi tính toán sau. Cùng lắm thì đem cả Trần gia rời khỏi Trung Vực, đi nơi khác làm bá chủ một phương.
Thanh Ngọc tiến lên, bước về phía Trần Tầm:
- Sao, lão súc sinh? Có đánh hay là không?
Trần Tầm hừ lạnh một tiếng không biết làm sao mà lại lui về một bước, sau đó nói:
- Hừ, tiểu tử, có ngày ta sẽ xé xác ngươi ra làm muôn mảnh!
Nói tới đây, lão lập tức thu hai con Âm Luyện Đằng Xà vào thú nang, sau đó lập tức lắc mình định di chuyển. Nhưng còn Sâm Đằng Thụ Yêu kia chưa kịp độn địa đi thì từ dưới đất bỗng nhiên xuất hiện một cây đao khổng lồ bằng tinh thần lực đỏ lừ, trực tiếp bổ nó ra làm đôi, sau đó hai sợi dây xích quỷ dị từ dưới mặt đất cắm vào thân cây, kéo tụt nó xuống, không thấy đâu nữa. Tất cả từ lúc Thụ Yêu bị chẻ làm hai cho đến lúc nó biến mất chỉ có ba hơi thở mà thôi.
Lão già Trần Tầm kia sợ hãi hoảng hốt hét lên:
- Thụ Yêu của ta!
Sau đó, lão nhìn Thanh Ngọc với ánh mắt đỏ bừng:
- Súc sinh! Ta thề phải tiêu diệt ngươi!
Thanh Ngọc đã đánh cược một ván lớn. Chính là hắn có thể dọa lui được lão già Trần Tầm này hay không. Một khi đã phá tan âm mưu của bốn đại thế gia, một con cáo già như Trần Tầm chắc chắn sẽ phải tính đường lui. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chính là đạo lý đơn giản như vậy.
Chỉ cần lão có ý định trốn chạy, lập tức Thanh Ngọc sẽ ra tay. May mắn làm sao Trần Tầm lại còn thu cả hai con Âm Luyện Đằng Xà vào thú nang, làm hắn vô cùng mừng rỡ. Không làm Thanh Ngọc thất vọng, Hư Ma Chân Thân dưới lòng đất đã hai chiêu tru sát được Thụ Yêu này ngay lập tức.
Để cho chắc ăn, Thanh Ngọc còn tung ra một Toái Hồn Đao trước, sau đó mới cho Ma ảnh kéo cây Sâm Đằng Thụ Yêu về, không ngoài dự đoán, nhất kích đắc thủ, triệt tiêu đi một mối tai họa từ lão già Trần Tầm.
Tất cả các lão bất tử ở đây nhìn thấy đường đao màu đỏ và hai sợi xích kia thì vô cùng sợ hãi. Một Thụ Yêu Hóa Chân hậu kỳ a! Làm sao mà giết dễ dàng như vậy?
Nếu tiểu tử Nguyễn gia này muốn giết mình, chả phải dễ như giết con kiến hay sao?
Không để cho Trần Tầm kia cơ hội chạy trốn, Thanh Ngọc kích phát Hằng Thiên chi uy lên người lão. Loại súc vật bán đứng đồng loại này nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Trần Tầm đang đứng căm thù nhìn Thanh Ngọc, đang chuẩn bị tâm thần lấy hai con Âm Luyện Đằng Xà ra, bỗng dưng toàn thân phải chịu một luồng uy áp khủng bố, khiến cho lão không thể cử động mảy may, hơn nữa còn không thể sử dụng bất cứ loại sức mạnh nào. Trần Tầm sợ hãi run rẩy, đã cảm nhận được tử vong đang đến sát bên cạnh lão.
Hai con rắn khốn kiếp kia thì còn đang ở trong thú nang, làm sao bây giờ?
Cho đến lúc chết lão vẫn còn đang tiếp tục tính toán đấy!
Một âm thanh gào thét lên chấn động không gian:
- Gia gia!
Chưa kịp để Trần Tầm hoang mang xong, một đường kích ảnh vàng chóe khổng lồ từ trong không trung bỗng cắm thẳng xuống mặt lão, rồi Nguyễn Nhạc lão gia tử đã phi thân lại bổ thân thể Trần Tầm làm đôi, không chừa lại bất cứ một cơ hội nào.
Một đời lão tổ tông Trần gia anh minh thần võ cứ như vậy mà chết không thể chết hơn được nữa.
Nguyễn Nhạc lão gia tử lập tức thu lấy thú nang và nhẫn trữ vật của Trần Tầm, sau đó ném cho Thanh Ngọc.
Tất cả các lão bất tử khác và đám tu sĩ Đại Thừa nhân khoảnh khắc đó lập tức điên cuồng bỏ chạy thục mạng, không dám lưu lại đây nữa, mặc kệ tất cả đám đệ tử đang thí luyện ở bên trong có sống hay chết cũng không quản!
Hai ông cháu tên tiểu tử Nguyễn gia này quá tà môn rồi!
Đi về thoát thân là hơn!
Đám lão già Hóa Chân kỳ này tham sống sợ chết, nhìn thấy khả năng mình có nguy hiểm về tính mạng là sẽ phải ôm lấy bản thân trước đã.
Hừ! Con cháu ư?
Không quan trọng bằng lão già ta được!
Thanh Ngọc cũng không hề vội vàng, bây giờ muốn một mẻ bắt hết đám lão hồ ly này là chuyện không hề thực tế. Điều quan trọng bây giờ là Nguyễn gia đã hoàn toàn chiếm được thắng lợi trong bí cảnh lần này, chỉ thiệt hại sáu đệ tử mà thôi. Từ đây trở đi ưu thế của Nguyễn gia sẽ vô cùng lớn, bởi vì người chiến thắng luôn luôn có quyền phán định.
Hơn nữa sắp tới Thanh Ngọc còn phải bận bịu một thời gian dài đấy!
Tên tráng hán Bạch Viêm Hổ lập tức tiến lên chắp tay nói:
- Nguyễn đệ! Đến lúc ta phải nói lời chia tay rồi!
Thanh Ngọc nắm lấy cánh tay của Bạch Viêm Hổ:
- Hổ ca đừng nói lời khách sáo! Đây là Tịnh Linh Tâm Quả, có thể chữa cho phu nhân của huynh, còn trong hộp này có hai loại trái cây vô cùng bổ dưỡng, nhất định huynh và tẩu tẩu phải ăn mỗi người một quả đấy!
Bạch Viêm Hổ cười xuề xòa, như một vị đại ca nhân từ, làm gì có chút huênh hoang nào:
- Nhất ngôn vi định! Nhớ lấy, lúc nào đệ tới Bạch Hổ Vực phải tới Bạch Hổ Sơn thăm huynh đấy!
- Nhất ngôn vi định!
Nói xong đến đây, Bạch Viêm Hổ lắc mình biến mất. Trong lòng hắn thầm quyết định nhất định phải kết giao với Thanh Ngọc, người đệ đệ tiện nghi này quá ghê gớm, có ngày sẽ đứng trên đỉnh phong một đại lục, vẫn là hảo hảo quan hệ với hắn là hơn.