Chương 147: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Lão gia tử Nguyễn Nhạc và Nguyễn Nhật trưởng lão, Trương Bá trưởng lão lập tức lao đến gần, bảo hộ lấy đám đệ tử Nguyễn gia.

Thanh Ngọc tỏ vẻ hoang mang:

- Gia gia, bên trong đó rất đáng sợ, có mấy con mắt biết bay kinh khủng đi giết người khắp nơi, hơn nữa còn có một con nhện mặt người to bằng quả núi! Không ổn, chúng ta về a!

Lão gia tử làm ra bộ mặt dị hợm nói:

- Cái gì! Có cả con nhện to bằng quả núi? Không xong, không xong, chúng ta về!

Tức thì, mấy đệ tử Nguyễn gia đằng sau trên mặt cũng tỏ ra đang vô cùng run rẩy khiếp sợ, thì thào nói:

- May mà chạy thoát, con nhện kia dẫm chân một cái là nổ một địa vực, thật kinh khủng!

Mấy lão tổ tông các đại gia tộc thấy vậy thì cũng trao đổi bằng ánh mắt một chút, không biết ở bên trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, mà bây giờ mới có mỗi đệ tử Nguyễn gia đi ra. Tuy là thế, nhưng mà kế hoạch của mấy lão già này vẫn phải tiếp tục thực hiện đấy.

Qua ngày hôm nay, mấy lão già này quyết tâm phải nắm được đại thế vào trong tay mình, chỉ có điều là không biết mưu ai cao hơn ai mà thôi. Người nào cũng có tính toán riêng, đến bây giờ cũng nên bắt đầu ngả bài rồi.

Lúc này, bỗng dưng lão già Tần Hoằng hô:

- Các vị Tiên nhân mau hiện thân!…

Yên lặng.

Tĩnh.

Không có gì xảy ra cả.

Tất cả mọi người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ nhưng mãi mà không có một ai xuất hiện. Cả đám quay ra nhìn Tần Hoằng làm lão lại vận cả chân khí mà gào to:

- Kính xin các vị Tiên nhân mau hiện thân!

Thanh Ngọc và lão gia tử Nguyễn Nhạc cố nén cười, giả vờ đưa tay lên miệng ngáp một cái ra vẻ chúng ta đây quá mệt mỏi rồi. Tề Khâm Vi cười ha ha nói:

- Tần huynh, huynh bị làm sao vậy? Đang ngủ mơ à?

Tần Hoằng ngơ ngác hồi lâu, vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra cả. Tại sao mấy vị Tiên nhân kia còn chưa tới? Không phải đã hẹn trước là lúc cần sẽ xuất hiện hay sao?

Lúc này, Tề Khâm Vi bỗng dưng gào lên:

- Hổ Đế đại nhân!

Yên lặng.

Im ắng.

Không ai xuất hiện cả.

Lúc này Thanh Ngọc và lão gia tử không nhịn nổi nữa, phá lên cười ha ha, làm đám đệ tử sau lưng không hiểu gì cũng phá lên cười theo. Một tràng diện dị hợm xảy ra, tất cả mọi người xung quanh đều không hề hiểu chuyện gì cả. Mấy lão già và trưởng lão Đại Thừa kỳ của các gia tộc khác thì nhìn Tần Hoằng và Tề Khâm Vi như kiểu hai thằng điên vậy.

Lúc này, từ đằng xa mới có một tên tráng hán, tu vi Hóa Chân đỉnh phong, mặt mày hung dữ, vai u thịt bắp từ từ tiến tới, đứng đằng sau lưng Tề Khâm Vi.

Lão già này lập tức nhe răng ra thâm trầm nói:

- Cười nữa đi! Hôm nay ta xem ai thoát được khỏi nơi này! Hôm nay, Tề gia ta muốn nghịch thiên!

Thanh Ngọc và lão gia tử Nguyễn Nhạc không nói gì cả, mà chờ xem màn hí kịch bắt đầu. Hôm nay ở đây sẽ xuất hiện một vở tuồng đặc sắc đấy.

Lúc này, lão già Triệu Phóng mới đứng ra:

- Ổ? Vậy sao? Hôm nay ta Triệu Phóng đứng đây xem ngươi nghịch thiên kiểu gì?

Hán Lương cũng tiến lên trước một bước:

- Ta cũng muốn xem xem ngươi nghịch thiên kiểu gì đấy!

Chỉ có lão tổ Trần gia Trần Tầm là lập tức lui về phía sau, tỏ vẻ không muốn tham dự vào tràng phiền phức này. Mấy lão tổ tông khác thấy vậy lập tức khịt mũi khinh thường, Trần gia lâm vào nội chiến, đang loạn thành một bầy, không tham dự cũng coi như là khôn ngoan biết điều.

Lập tức Triệu Phóng phất tay, Trận Tôn Triệu Hoài Kim lấy ra vô số trận bàn, lập tức kích hoạt.

Ầm ầm ầm…

Ba mươi sáu tiểu trận kinh thiên động địa liên tục được khởi động, làm chúng nhân xung quanh khu vực bệ đá cổ lập tức bị giam hãm, không ai có thể thoát ra ngoài.

Tất cả chúng nhân ở đây đều bị vây trong một liên hoàn đại trận, trong đó có tận ba sát trận Tôn cấp, một sát trận Đế cấp, vô cùng cường đại. Khí tức nguyên tố cuồng bạo khiến cho tất cả mọi người run rẩy lên. Chỉ cần ai làm ra một dị động nào thôi, lập tức sẽ bị đại trận công kích, chết là không thể nghi ngờ.

Triệu Phóng đứng ra nói:

- Làm sao? Ai nghịch thiên?

Tần Hoằng lúc này mặt đen như đít nồi, không biết làm sao mấy vị Tiên nhân còn chưa tới nơi nữa. Ai cũng mang trong mình tính toán riêng, chỉ có Tuế Ninh Tiên Tử vẫn đứng im tại chỗ, híp mắt thành hình bán nguyệt mà nhìn về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc vẫy vẫy tay, thì tự nhiên Tuế Ninh Tiên Tử lại bước chậm rãi về phía hắn, có vẻ như không hề sợ hãi sát trận xung quanh lắm.

Mọi người sững sờ, không biết có chuyện gì xảy ra cả. Hán Lương lão tổ thì mặt như ăn phải con ruồi vậy, vô cùng khó coi, không biết phải làm như nào cho tốt cả. Đến đây làm sao lão còn chưa hiểu chuyện gì, chắc chắn là thằng nhãi này thông đồng với ả từ trước rồi.

Tuế Ninh Tiên Tử đi đến trước mặt Thanh Ngọc, rồi hỏi:

- Sao? Định mặc cả à?

Thanh Ngọc mỉm cười, nói:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Mọi người đều không hiểu gì cả, thì Tuế Ninh Tiên Tử đã tỏa ra khí tức Hóa Chân hậu kỳ cường đại, lập tức tiến về phía sau lưng Thanh Ngọc, đứng khoanh tay tại chỗ.

Thế cục chuyển biến quá nhanh, trong đầu mấy lão bất tử kia đang tức tốc suy tính, xem đường nào mới một lưới hốt gọn được mẻ cá lớn này. Ở đây có vẻ xem như Tần Hoằng và Hán Lương đã là kẻ thua cuộc, vì tính toán đằng sau của hai lão đã mất đi tác dụng.

Lúc này, Thanh Ngọc mới bất ngờ đứng ra nói:

- Trần Tầm đại lão gia, có chiêu bài hiểm thì tung ra đi cho mọi người được chiêm ngưỡng, sao cứ tỏ vẻ rụt rè như vậy?

Tất cả mấy lão tổ tông các đại gia tộc ở đây đều mang con mắt bất ngờ nhìn về phía Trần Tầm. Không đúng, con hàng này mấy chục năm này vẫn rụt rè nhút nhát, không phải đến cuối cùng lại hót một tiếng làm kinh người chứ?

Lúc này, trên mặt Trần Tầm làm gì còn vẻ sợ sệt hãi hùng nữa, mà cười phá lên tiến ra hùng dũng nói:

- Quả là anh hùng xuất thiếu niên, lão phu sống đến từng ấy năm rồi mà chưa thấy ai thông minh như ngươi vậy. Hôm nay lão phu quyết định nếu ngươi cùng Nguyễn gia đầu phục lão phu, ắt sẽ muôn đời được hưởng vinh hoa phú quý!

Tức thì, từ dưới lòng đất dưới chân Trần Tầm trồi lên hai con Âm Luyện Đằng Xà, cùng với một cây Sâm Đằng Thụ Yêu, đều có tu vi Hóa Chân hậu kỳ tỏa ra khí thế và uy áp to lớn, rất khủng khiếp.

Âm Luyện Đằng Xà là đại yêu Mộc hệ vô cùng cường đại. Thân hình chúng khi trưởng thành có thể dài đến hơn trăm trượng, sở hữu thiên phú phun ra sương độc, nếu trúng phải mà không có đan dược đặc hiệu thì khó mà cứu chữa, cái chết là nắm chắc trong tay. Hơn nữa, cách nuôi dưỡng Âm Luyện Đằng Xà vô cùng độc ác, nó phải ăn tinh huyết và thần hồn của người sống thì mới có thể trưởng thành, chứ không bao giờ thèm ăn thịt yêu thú hay người chết cả.

Còn Sâm Đằng Thụ Yêu thì lại là một loại tà vật chân chính, cao hơn hai mươi trượng, toàn thân tỏa ra vô số gai nhọn, chính giữa thân cây còn có một khuôn mặt ác ôn vô cùng. Thụ Yêu này có thể dùng dây gai lôi luôn toàn bộ nhân khẩu trong một thành thị cỡ lớn vào trong bụng mà cắn nuốt là chuyện bình thường. Lớp vỏ cây của Sâm Đằng Thụ Yêu vô cùng cứng rắn, khó có binh khí nào mà công phá nổi. Tuy nhiên, nó cũng chỉ thuộc phạm vi sinh vật Hằng Thiên tinh mà thôi, chứ không khủng bố như Tán Linh Thụ Yêu Thanh Ngọc đã từng gặp được.

Tất cả các lão tổ tông đại gia tộc ở đây đều giật mình sợ hãi, không nói lên lời. Xem ra tính đi tính lại vẫn là tính cua trong lỗ, không ngờ trong hồ lô của lão già Trần Tầm bán mấy thứ thuốc kinh dị này. Cục diện đang có lợi cho hai ông cháu Nguyễn gia, lập tức lại ngả về phía Trần gia ngay lập tức.

Tính toán kỹ càng không biết bao nhiêu lâu nay, cuối cùng lại để một tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường, giả heo ăn thịt hổ, làm mấy lão già vô cùng khó chịu.

Trần Tâm nói:

- Tiểu tử, ngươi nói cho lão phu được hay, làm sao ngươi biết được chuyện này?

Thanh Ngọc cười ha ha nói:

- Đừng tưởng việc ngươi và lão súc sinh Tần Hoằng kia bán mình cho bọn Quỷ Ảnh tộc giả mạo Tiên nhân mà ta không biết! Ngươi nghĩ ngươi che giấu được mãi sao? Hừ, bán mình cho bọn ác ôn muốn nô lệ Hằng Thiên tinh, lão già ngươi cũng đủ đạo đức a!

Tất cả các lão tổ tông ở đây vô cùng kinh ngạc. Tề Khâm Vi, Triệu Phóng và Hán Lương lập tức trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng đứng vào một chỗ, có ý cùng nhau liên thủ, tránh qua kiếp nạn này. Xem ra tình hình còn nguy hiểm hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng a!

Tần Hoằng nghe xong, ngơ ngác một chút, nhưng đầu óc xoay chuyển, lắc mình một cái đã đến bên cạnh Trần Tầm, nói:

- Trần huynh! Người một nhà!

Trần Tầm nhìn lão già này vẻ mặt khinh miệt, nhưng cũng không thèm nói thêm câu gì. Dù sao có thêm một cường giả Hóa Chân kỳ cũng là điều tốt. Trong đầu lão thì lại ân cần hỏi thăm mấy đời tổ tông Tần Hoằng, đúng là thứ súc sinh ngu dốt, thành sự không có, bại sự có thừa.