Chương 146: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Trông hình dáng của nó vô cùng quái dị, trên mình có đầu nam nhân tóc tím, thân người, từ cái bụng trở xuống lại là của nhện, vô cùng kinh dị.

Thanh Ngọc không hề giám định được con nhện này, mà bỗng Tử Nhược hét lên:

- Nhân Diện Ảnh Thù!

Thanh Ngọc lập tức quát to:

- Lùi lại!

Tất cả đám người Nguyễn gia lập tức lùi lại phía sau, Tử Nhược vừa chạy vừa vội vàng nói:

- Năm xưa chính là một con Nhân Diện Ảnh Thù tới tàn sát tộc nhân của thiếp!

Thanh Ngọc nhìn kỹ con Nhân Diện Ảnh Thù kia, trên khuôn mặt nam tử của nó có tới sáu con mắt, vô cùng dị hợm. Nước da trên thân người trắng bệch, còn phần bụng mọc ra tám cái chân lại đen sì. Toàn thân nó cao hơn hai trượng, những cái chân kia có vô số gai nhọn sắc bén, hung ác vô cùng.

Thanh Ngọc tâm niệm suy nghĩ, xem ra con quỷ hồn màu đỏ vừa rồi chính là của con nhện này. Hiện tại Thanh Ngọc cũng không hề biết rõ tu vi của Nhân Diện Ảnh Thù này ra sao, hai tay hắn cầm Trảm Thiên và Huyễn Diệt, đứng thủ thế tại chỗ.

Con Nhân Diện Ảnh Thù kia động, nó tức tốc lao tới, sử dụng hai cái chân trước, điên cuồng đâm, chọc, chém về phía Thanh Ngọc. Hai cái chân của nó nhanh nhạy và sắc bén vô cùng, nhưng qua vài chiêu vẫn không hề làm gì được Thanh Ngọc cả.

Thanh Ngọc bình tĩnh đỡ từng chiêu, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Thực ra hắn vẫn còn một sát chiêu nữa, khi Pháp luân tấn thăng Vương luân đã truyền cho Thanh Ngọc một chiêu thức, nhưng không biết có hiệu quả hay không.

Con Nhân Diện Ảnh Thù bỗng nhiên mở to sáu cái mắt ra, nhìn về phía Thanh Ngọc, lập tức hắn bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển. Sau đó một cái chân sắc nhọn đâm xuyên qua người Thanh Ngọc, làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.

- Thiếu gia!…

- Phu quân…

Thanh Ngọc gào lên:

- Ở im đó, không được tiến lên!

Lập tức hắn gồng hết sức bình sinh vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, thoát khỏi trói buộc, rồi nhanh chóng rút mình khỏi cái chân sắc bén kia. Con Nhân Diện Ảnh Thù lại tiếp tục tấn công, Thanh Ngọc chỉ biết oằn mình lên mà chống trả, không phản lại được một đòn nào.

Cho đến một lúc, Thanh Ngọc gầm lên, thả ra Hư Ma Chân Thân, sau đó hắn thi triển Toái Hồn Đao về phía con Nhân Diện Ảnh Thù.

Một cây đao nhỏ xíu bằng tinh thần lực bay ra từ mắt Thanh Ngọc, ngay sau nó là một cây đao khổng lồ màu đỏ tươi của Ma ảnh bổ về phía con Nhân Diện Ảnh Thù kia. Con nhện đen này vô cùng giận dữ, miệng nó mở ra, phóng vô số tơ nhện bằng tinh thần lực, bọc lại cây đao màu đỏ to lớn đang lao tới.

Đúng lúc này, Thanh Ngọc lại thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, hai thanh Liệt Hỏa Kiếm và Kích Lôi Kiếm từ đan điền bay ra, cách không chém ra hai mươi đạo kiếm khí về phía Nhân Diện Ảnh Thù.

Không ngoài mong đợi của hắn, Hư Ma Chân Thân cũng thi triển Thiểm Kích Mục Xạ.

Hai thanh kiếm khổng lồ màu đỏ và đen hiện ra trong không trung, rồi cũng chém xuống mang theo hai mươi đường hỏa kiếm và lôi kiếm kinh khủng chém về phía con nhện kia.

Nhân Diện Ảnh Thù không kịp đón đỡ, lập tức trúng chiêu, thân thể nó phun ra mấy đạo máu tươi màu xanh lá, vô cùng kinh dị.

Nhân Diện Ảnh Thù tức giận, nó há cái mồm kinh khủng toàn răng nhọn ra, gào một tiếng, lập tức trên đầu Thanh Ngọc có chín mươi chín cái nanh to lớn bằng tinh thần lực vô cùng sắc nhọn, chuẩn chực cắm xuống đầu hắn.

Thanh Ngọc lúc này chưa quan tâm đến đám răng nhọn đó vội, mà dồn hết tinh thần lực toàn thân vào Vương luân, sau đó gào lên:

- Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân! Sátttt….!

Trước mặt Hư Ma Chân Thân bỗng dưng xuất hiện một vòng Vương luân to lớn màu đỏ nhạt, từ từ chuyển sang đen sì, sau đó biến lớn, rồi Ma ảnh dùng cái miệng đen ngòm của mình gào lên:

- Grrraaooo…

Từ phía Vương luân bỗng bắn ra một chùm tia sáng màu đen khổng lồ, nuốt trọn lấy toàn bộ thân hình con Nhân Diện Ảnh Thù, nhưng lúc này, toàn bộ chín mươi chín cái nanh sắc nhọn kia cũng cắm xuống thân thể Thanh Ngọc.

Ầm…Ầm…Ầm…!

- Thiếu gia!

- Phu quân, khônggg…!

Khi làn chưởng lực màu đen kết thúc, thấy con Nhân Diện Ảnh Thù đã tiêu biến hoàn toàn, Thanh Ngọc lúc này trên thân thể đã có vô số lỗ thủng mới ngã gục xuống đất, hôn mê không biết gì nữa. Từ đỉnh đầu cho đến toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều bị những cái nanh sắc nhọn bằng tinh thần lực kia cắm xuyên qua.

Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mới tỉnh lại.

Hắn nhìn thấy mình đang gối đầu trên đùi Mộng Nguyệt, còn Tử Nhược thì đang lo lắng ngồi một bên. Mấy đệ tử Nguyễn gia đang đi đi lại lại, không biết nên làm gì mới tốt. Khi thấy Thanh Ngọc mở mắt, Tử Nhược lập tức rơi lệ nhào tới:

- Chủ nhân! Chàng tỉnh rồi, chàng có sao không?

Thanh Ngọc mỉm cười, lặng lẽ vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, tu bổ lại số vết thương ẩn trong thân thể. Lần chiến đấu với con Nhân Diện Ảnh Thù kia quá nguy hiểm, đó là lần hắn đã tiến tới gần với tử vong nhất. Trong lòng Thanh Ngọc có cảm ngộ thêm một bước về Kiếm Đạo của mình, khi về hắn sẽ hảo hảo bế quan suy ngẫm một phen.

Thanh Ngọc hỏi:

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

Mộng Nguyệt gạt nước mắt trên tay, nói:

- Tám ngày rồi, may mà bọn đệ tử Triệu gia, Hán gia bị chàng dọa chạy, nếu không thì chắc bọn thiếp gặp nguy hiểm rồi.

Thanh Ngọc cũng âm thầm là thở ra một hơi. Nếu không phải có phù văn Đạo Nguyên và khả năng tự hồi phục của Tâm Như, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn Quỷ Ảnh tộc này cũng quá âm hiểm đi, trong Hằng Thiên tinh này trừ Thanh Ngọc ra chắc chẳng ai có thể giải cứu được Tinh cầu chi linh cả. Bảo sao mà bản nguyên tinh cầu lại chịu hợp tác với hắn.

Một lúc sau, Thanh Ngọc mới ngồi dậy, rồi tiến lại cái cấm chế kia. Xem ra suy đoán của hắn là đúng, tộc nhân của Tử Nhược chính là do bọn Quỷ Ảnh tộc mưu hại, cả mẹ hắn cũng vậy.

Thanh Ngọc nắm chặt bàn tay, âm thầm thề sau này phải băm bọn chúng làm muôn mảnh.

Tới gần xem xét cấm chế, Thanh Ngọc suy diễn hồi lâu. Thủ đoạn bố trí này vô cùng đặc biệt, làm hắn lại có thêm rất nhiều kiến giải mới về trận pháp, được khá nhiều chỗ tốt.

Ba ngày sau, cấm chế mới được hoàn toàn phá giải. Một hư ảnh hình con thỏ trắng nhỏ từ trong đó thoát ra ngoài, sau đó lao vào biến mất trong thân hình Thanh Ngọc.

- Đinh! Hằng Thiên tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Lấy lại Tinh cầu chi linh”, nhận được phần thưởng đặc quyền của Tinh chủ: Hằng Thiên chi uy, một lần Tinh cầu chi phước, một lần Tinh giáng từ ân, 20000 điểm tích lũy!

- Đinh! Hằng Thiên tinh nói cho thiếu gia biết về Hằng Thiên chi uy: mỗi năm thiếu gia có thể sử dụng một lần, có thể tỏa ra uy áp cường đại khiến cho một đối thủ không thể nào cử động và sử dụng sức mạnh, tối đa một canh giờ, Tinh giáng từ ân: Chọn một khu vực nhất định trong Hằng Thiên tinh, tất cả tu sĩ trong đó đều được tăng thêm một tiểu cảnh giới, nếu là tu sĩ hậu kỳ sẽ lập tức tiến lên đỉnh phong!

Thanh Ngọc mừng rỡ!

Cái này hay a!

Nhất là cái Hằng Thiên chi uy kia, xem ra sau khi rời khỏi bí cảnh có trò vui rồi!

- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia khả năng tự động truyền tống mình và những người xung quanh ra khỏi bí cảnh, phải chăng hiện tại lập tức truyền tống?

Đi ra cái hồ lúc trước chứa Linh Hồn Thần Dịch kia, Thanh Ngọc nhanh chóng cùng mấy tên đệ tử Nguyễn gia đào bới. Ở đây có lượng lớn Linh Hồn Thần Dịch như vậy, chắc chắn phải có bảo vật gì đó. Không để hắn thất vọng, sau hai canh giờ đào bới, cuối cùng Thanh Ngọc tìm được một viên Linh Hồn Tủy Châu.

Đây là một viên cầu màu trắng sữa lớn bằng nắm tay, trông giống y như ngọc trai, nhưng mà lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Công dụng của nó chính là hấp thu tinh thần chi lực trong thiên địa, sản sinh ra Linh Hồn Thần Dịch. Có viên châu này, không bao giờ sợ hết loại thần thủy hiếm có kia cả.

Thanh Ngọc thu xếp một chút rồi nói với mọi người:

- Mọi người đứng sát vào đây, ta nói cái này một chút!

Bên ngoài bí cảnh.

Ty Tràm sâm lâm âm u quỷ dị, từng làn khói sương mờ ảo, cuốn lấy những chiếc lá khô rơi rụng lả tả trong không gian. Hôm nay có chút nắng sáng, nhưng cũng không thể làm tan đi vẻ hắc ám của khu rừng rộng lớn vô biên vô hạn này.

Nơi đây hiện tại đang rất căng thẳng, không ai biết ở bên trong bí cảnh kia đang có chuyện gì xảy ra. Mấy lão bất tử của các đại gia tộc lúc này đang đi đi lại lại, trong đầu thì tính toán xem tiến tới nên bài binh bố trận ra làm sao, một mẻ hốt gọn, xưng bá Trung Đô đấy. Chỉ có Trần Tầm lão tổ tông Trần gia là vẫn ngồi im một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích gì mà thôi.

Bỗng nhiên, từ bệ đá cổ rung lên một luồng hào quang nhè nhẹ, lập tức hai mươi thân hình của Nguyễn gia đệ tử được truyền tống ra ngoài. Trên y phục họ lúc này dính đầy máu tươi và vết thương, trông có vẻ như vừa trải qua một trận ác chiến thảm khốc vậy. Biểu cảm trên gương mặt ai ai cũng tỏ ra hãi hùng khiếp vía, không biết ở bên trong kia đã xảy ra những chuyện gì.