Chương 145: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Một đường tiến thẳng về phía trước, tới khi chạm phải một sơn động lớn, Thanh Ngọc phát hiện ra cảm ứng của Tinh cầu chi tâm chính là ở trong này.

Xung quanh sơn động này toàn bộ đều là một mảnh đất đai khô cằn, không thấy một chút sinh cơ nào. Cây cối gần đó đều héo rũ xơ xác, vô cùng quỷ dị.

Đằng xa còn có những khúc xương vô cùng to lớn, cùng mấy cái đầu lâu của mấy loại yêu thú khác nhau lăn lóc trên mặt đất. Thanh Ngọc và tam nữ nghe thấy từ phía trong sơn động có vô số tiếng kêu gào than khóc phát ra, rất ghê gớm.

Bình tĩnh móc từ ngực áo ra một viên Dạ Quang Thần Thạch, Thanh Ngọc dẫn tam nữ từ từ tiến tới nơi sơn động quỷ dị kia.

Lúc này, bỗng dưng từ sâu trong sơn động bay ra một con quỷ hồn màu đỏ như máu, vô cùng to lớn. Thanh Ngọc lập tức kéo chúng nữ lùi lại phía sau.

Thứ kinh dị này giống với đám quỷ hồn của bọn Quỷ Ảnh tộc, nhưng phải lớn hơn gấp mấy chục lần, hơn nữa trông rất hung hãn, trong tròng mắt nó còn có hai ánh lửa đen, đang nhìn chằm chằm về phía Thanh Ngọc.

Chúng nữ không hề nhìn thấy nó, chỉ có một mình hắn có Ma Pháp mục mới thấy mà thôi.

Thanh Ngọc hét:

- Bịt tai lại, lùi trăm bước, mau!

Ngay sau đó, con quỷ hồn kia gào lên một tiếng kinh thiên động địa, làm tam nữ lập tức ngã xuống đất, thất khiếu tràn ra máu tươi.

Thanh Ngọc triệu hồi Hư Ma Chân Thân, muốn lập tức diệt sát con quỷ hồn này, nhưng khi dây xích của Ma ảnh được phóng ra, thì nó lại có thể dùng phương pháp nào đó mà đánh bật trở lại.

Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc thấy Hư Ma Chân Thân của mình thất bại. Trước đây đến cả Tán Linh Thụ Yêu mà Ma ảnh cũng có thể nuốt được dễ dàng, không ngờ đến con quỷ hồn này lại không được. Thậm chí cả hai tia sáng đỏ lòm từ đôi mắt của Ma ảnh cũng không hề gây tổn thương thực chất cho nó, quỷ hồn chỉ bị mờ đi một chút mà thôi.

Con quỷ hồn màu đỏ gào lên giận dữ, lập tức làm tam nữ tiếp tục phun ra máu tươi, không thể nhúc nhích. Thanh Ngọc đầu óc xoay chuyển, nhanh chóng thử từng thanh nguyên tố chi kiếm một, nhưng vẫn không hề có hiệu quả.

Lúc này, từ trong hai tai Thanh Ngọc cũng đã xuất huyết, còn Hư Ma Chân Thân thì vẫn tràn ra vô số dây xích, nhưng không tài nào bắt trúng được con quỷ hồn kia.

Con quỷ hồn tiếp tục gào rống, Thanh Ngọc ngã quỵ xuống, quỳ trên đất. Nếu trúng thêm một lần tấn công nữa thì cả hắn và tam nữ phải chết không thể nghi ngờ.

Tâm thần cấp tốc xoay chuyển, nhưng chưa tìm được ra phương hướng phù hợp.

Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu Thanh Ngọc.

Hắn quay lại nhìn Hư Ma Chân Thân phía sau mình, rồi điên cuồng truyền tinh thần lực vào Ma Pháp mục, miệng hét lên:

- Toái Hồn Đao!

Lập tức, từ hai mắt Thanh Ngọc bắn ra một cây đao nhỏ xíu bằng tinh thần lực về phía con quỷ hồn kia. Con quỷ hồn ánh mắt khinh bỉ nhìn đòn tấn công của hắn, ý muốn nói ngươi gãi ngứa cho ta sao?

Nhưng nó sai rồi.

Vì từ trong hai mắt của Hư Ma Chân Thân cũng bắn ra một cây đao khổng lồ màu đỏ tươi, tốc độ nhanh vô cùng trực tiếp bổ con quỷ hồn ra làm hai nửa. Sau đó, vô số xiềng xích quấn lấy hai đoạn tàn hồn của nó, kéo về trong miệng Ma ảnh.

Thanh Ngọc thở phào một hơi, cảm thấy thật may mắn vì mình đã đoán trúng.

Trong lúc nguy cấp, hắn đã nghĩ tới hai chữ “Chân Thân”.

“Chân Thân” thì dĩ nhiên sẽ phải hành động theo chủ thể rồi.

Bây giờ Thanh Ngọc mới biết, hắn tấn công bằng thần hồn kỹ nào, thì Hư Ma Chân Thân cũng sẽ tấn công y như thế, nhưng với sức mạnh khủng bố hơn vô số lần. Hiện tại Thanh Ngọc chỉ có Toái Hồn Đao và Bạo Hồn Thức, mà con quỷ hồn này tu vi Thần cảnh cao hơn hắn nhiều, nên chỉ có thể dùng Toái Hồn Đao mà thôi.

Mặc kệ số tinh thần lực của con quỷ hồn kia tràn vào thức hải, Thanh Ngọc mau chóng quay lại xem tình hình của tam nữ.

Các nàng đều bị thương thần hồn vô cùng nghiêm trọng, Thanh Ngọc phải dìu cả ba vào một bên vách sơn động để dưỡng thương. Tử Nhược và Mộng Nguyệt còn tốt, vì tu vi Thần cảnh hai nàng cao, nhưng Cung Hà Trang thì thảm rồi. Nàng hôn mê, không biết gì nữa.

Đến nửa ngày sau, Cung Hà Trang mới tỉnh lại, nàng còn tưởng mình đã chết, làm cho Thanh Ngọc và nhị nữ phải bật cười.

Sửa sang lại một chút, bốn người lại tiến sâu vào trong sơn động.

Chỉ một lúc, Thanh Ngọc lại phát hiện một tòa liên trận thật lớn, bao gồm mười tám trận pháp Đế cấp liên kết lại với nhau. Những trận pháp này không phải do nhân tộc bố trí ra, hắn có thể khẳng định như vậy, vì trên Hằng Thiên tinh không có lối bày trận như thế này.

Nhưng ở phía bên ngoài, Thanh Ngọc và tam nữ lại phát hiện một ao lớn Linh Hồn Thần Dịch, thứ thần thủy này vô cùng quý giá, bởi vì nó có thể vừa chữa trị vừa ôn dưỡng thần hồn.

Ở bên ngoài Hằng Thiên tinh, có tiền chưa chắc đã có thể mua được một giọt, nhưng ở đây lại có cả một cái ao lớn!

Không nói nhảm nhiều, Thanh Ngọc lấy Kỳ Lân Đỉnh ra, thu toàn bộ vào bên trong, không thiếu giọt nào. Lúc này, lại có giọng nói vang lên:

- Thì ra bọn chuột nhắt này ở đây, tất cả mọi người, lên, nam sát nữ dâm, chúng ta hưởng hết!

Từ đằng xa, Thanh Ngọc thấy được đám đệ tử Tần gia và Tề gia liên hợp lại cùng nhau, tổng cộng ba mươi bảy người, đang tức tốc tiến về phía sơn động này.

Tam nữ lập tức đứng về phía sau lưng Thanh Ngọc, lúc này lại có âm thanh từ xa vang lên:

- Lũ khốn chớ làm càn, thiếu gia chúng ta tới rồi!

Thanh Ngọc quay đầu nhìn sang, thì thấy mười sáu đệ tử Nguyễn gia cũng đang chạy thật nhanh đến đây. Quan sát về nơi khác, xa xa cũng đã thấy đệ tử các đại gia tộc khác tập trung hết về phía này, có vẻ như sơn động sau lưng là trung tâm của bí cảnh.

Đệ tử Trần gia không còn một người nào, Triệu gia thì còn mười một người, Hán gia thì lại còn mười lăm người. Xem ra số còn lại đã bỏ mạng trên đường đi rồi.

Không thể để tình trạng Nguyễn gia bị vây công, Thanh Ngọc nhanh chóng hai tay cầm song kiếm lướt đến bọn đệ tử Tần gia và Tề gia.

Bọn chúng thấy vậy, nhao nhao bắn ra các đạo công kích bằng thần thức, đủ loại hư ảnh đao kiếm chùy bay tới phía Thanh Ngọc.

Không hề nao núng, Huyễn Diệt nơi tay gạt phăng hết số thần hồn công kích này sang một bên, Thanh Ngọc tiếp tục phi thân mà tới. Được ánh sáng chúc phúc của Tử Nhược, tốc độ và lực lượng của hắn tăng lên gấp đôi.

Thanh Ngọc nhảy xổ vào đám người Tần gia và Tề gia như hổ lạc bầy gà, cứ một kiếm là lại có hai ba tên gục xuống.

Nơi đây toàn bộ tu sĩ chỉ có thể công kích bằng thần thức và lực lượng thân thể, khi áp sát ai có thể kháng cự lại Kiếm Vương như Thanh Ngọc?

Đám đệ tử Tần gia và Tề gia toàn bộ chỉ tu được Thần mà thôi, đâu có ai tu cả Tinh?

Luyện Tinh đòi hỏi sự bền bỉ và kiên trì, nhiều lúc lại phải cắn răng chịu đau đớn khổ sở tột cùng, không phải ai cũng có đủ dũng khí và nghị lực để làm điều đó.

Thanh Ngọc cũng bị trúng mấy đạo thần hồn công kích, nhưng hắn hoàn toàn không để vào mắt. So với tiếng gầm của con quỷ hồn màu đỏ kia thì mấy tên này không khác gì muỗi gãi cả.

Hai tay hai kiếm, tung hoành ngang dọc, chỉ chưa đầy hai mươi hơi thở, toàn bộ quân số hai nhà Tần Tề đều bị bổ làm đôi, thậm chí làm ba bốn mảnh.

Huyết tinh!

Kinh khủng!

Đám người Triệu gia và Hán gia thấy vậy, vô cùng sợ hãi, lập tức chạy dạt về đằng xa, không dám lại gần tên sát tinh này.

Đám đệ tử Nguyễn gia và Cung Hà Trang nhìn Thanh Ngọc mà trợn mắt há mồm, họ còn chưa tới nơi thì đã thấy ba mươi bảy người đổ như cây chuối, không có lực phản kháng.

Thanh Ngọc thu hết tất cả nhẫn trữ vật của đám người này vào, quay ra nói với chúng đệ tử:

- Lúc nào ra khỏi đây gộp hết chiến lợi phẩm lại, rồi chia đều!

Chúng đệ tử Nguyễn gia nghe vậy, hô lên:

- Thiếu gia uy vũ! Thiếu gia uy vũ!

Thanh Ngọc mỉm cười, rồi mới dẫn tam nữ và chúng đệ tử tiến vào sơn động. Qua hai ngày, cuối cùng Thanh Ngọc mới phá tan được liên hoàn trận Đế cấp này.

Cung Hà Trang nhìn Thanh Ngọc mà đôi mắt tràn đầy dị sắc, trong lòng rối loạn. Thực sự đúng như những gì hắn nói, mình chỉ xứng làm thị nữ cho hắn thôi.

Thanh Ngọc cũng bắt được ánh mắt của nàng, nhưng hắn không nói câu nào. Thanh Ngọc nói với mọi người:

- Trong này có nguy hiểm gì chưa biết, mọi người phải cẩn thận!

Một tên đệ tử Nguyễn gia, tên Kim An chạy lại, nói:

- Thiếu gia để chúng thuộc hạ đi trước được rồi, người đi ở giữa đi!

Thanh Ngọc mỉm cười, vỗ vai hắn rồi nói:

- Khi nào về đến Đế Quân Uyển tìm ta, xuống đằng sau đi!

Mấy tên đệ tử Nguyễn gia trong mắt tràn lên vẻ hâm mộ. Đây là được Thiếu gia nhìn trúng a! Tiền đồ vô lượng, xem ra phải hảo hảo kết thân với Kim An này một phen.

Thanh Ngọc cầm Dạ Quang Thần Thạch dẫn đường, đi được một lúc thì hắn đã thấy một cái phong ấn, còn trong tim, Tinh cầu chi tâm đang nhảy liên hồi, có vẻ rất kích động!

Quan sát cái phong ấn này một lúc, Thanh Ngọc mới nhận ra đây cũng là một kiểu cấm chế không có trên Hằng Thiên tinh. Lúc này, từ trên đỉnh sơn động, bất ngờ bò xuống một con Thù Yêu màu đen khổng lồ.