Chương 144: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Sau đó, hắn tung người mà lên, chạy thật nhanh về phía mấy con mắt kia. Thanh Ngọc trúng chiêu thì có thể còn sống được, chứ tam nữ thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Tám con mắt thấy Thanh Ngọc tới gần, lập tức bắn ra vô số đạo tia sáng đen khủng bố dọa người về phía hắn. Thanh Ngọc mặc dù tránh né rất xảo diệu, nhưng cuối cùng vẫn là bị trúng chiêu, cả ngực bên phải chỉ còn xương trắng mà thôi.

Mộng Nguyệt ở đằng sau thấy vậy vội hét lên:

- Không!…Phu quân…!

Tiến thêm một khoảng nữa, Thanh Ngọc lại tiếp tục trúng chiêu, lúc này cả bụng bên phải hắn chỉ còn lại xương, nhưng vẫn tiếp tục chạy, vô cùng quỷ dị.

Chạy bên phải, lại lách bên trái, Thanh Ngọc cắn chặt răng cố nhịn đau đớn mà chạy hết tốc lực về nơi tám con mắt đang bay.

Khi cảm thấy khoảng cách đã đủ, hắn lập tức điều động Vương luân, một Ma ảnh to lớn chỉ có nửa thân trên, hai tay đeo xiềng xích xuất hiện sau lưng Thanh Ngọc.

Hư Ma Chân Thân gào lên giận dữ, lập tức từ trong không gian trào ra mười sáu ngọn xích sắc bén, đâm xuyên tám con mắt kia, làm chúng giãy dụa điên cuồng, nhưng không thể nào tránh thoát.

Chỉ hai hơi thở, toàn bộ tám con mắt bị Ma ảnh cắn nuốt sạch sẽ, rồi tiêu tán trong không trung. Thanh Ngọc ngã đánh bịch xuống đất, thở thoi thóp.

Bên trong đầu hắn lúc này tràn đầy tinh thần lực khổng lồ, đang dung nhập từng ít một với tòa Ma cung. Dần dần, cả tòa cung điện kia đang thay đổi, nhưng biến thành cái gì thì Thanh Ngọc cũng chưa được biết.

Tam nữ vội vàng lao đến, vây quanh Thanh Ngọc. Thân hình hắn một nửa có máu thịt, còn bên kia chỉ toàn là xương trắng, vô cùng quỷ dị.

Mộng Nguyệt vuốt ve mặt Thanh Ngọc, rơi nước mắt:

- Đồ ngốc, chàng có sao không, sợ chết thiếp rồi…

Thanh Ngọc cười hà hà, tỏ vẻ không sao.

Nhưng đúng lúc này, tám tên đệ tử Tần gia bỗng từ phía xa lao đến.

- Ha ha, Nguyễn Ngọc tiểu tử này, hôm nay vận khí ngươi không tệ, gặp phải chúng ta. Yên tâm đi, ba vị mỹ nữ chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt!

Thanh Ngọc nằm im, không nói gì. Tam nữ vẫn đang ở bên cạnh hắn, không ai có ý định rời đi cả.

Chờ tới khi tám tên kia tới trong phạm vi thần thức, Thanh Ngọc lập tức sử dụng Thiểm Kích Mục Xạ, Liệt Hỏa Kiếm và Kích Lôi kiếm từ đan điền tức tốc lao ra, tỏa ra kiếm khí chói mắt mà cắt hai tên đệ tử Tần gia gần nhất ra làm đôi.

Người khác không thể sử dụng phi kiếm trong này, nhưng mà Thanh Ngọc thì có thể đấy!

Từ lúc tấn thăng Kiếm Vương, hắn có thể điều động bất kỳ loại lực lượng nào mà khu sử phi kiếm, thậm chí phi kiếm bây giờ cũng có thể tỏa ra mười đạo kiếm khí cường đại vô cùng.

Đám đệ tử Tần gia hú lên quái dị, mau chóng cắm đầu chạy mỗi thằng một hướng. Nhưng Thanh Ngọc làm sao để chúng như ý?

Đang có sẵn một lượng tinh thần lực khổng lồ trong đầu, Thanh Ngọc nằm im mà vẫn khu sử phi kiếm, tùy ý đuổi theo trảm sát từng tên, từng tên một.

Thân thể hắn được sinh cơ của lũ chuột nhắt này rót vào, vết thương đang lành lại với tốc độ trông thấy.

Cung Hà Trang vô cùng sợ hãi, đây còn là người sao?

Dù bị thương mất hết huyết nhục nửa người, hắn vẫn có thể dụng Thần khiển kiếm, thậm chí còn tru sát được tám người! Hơn nữa máu huyết hắn còn chảy ra màu vàng kim! Còn cái hư ảnh to lớn màu đen vừa rồi hắn gọi ra nữa, đó là cái gì vậy?

Cung Hà Trang càng ngày càng khiếp sợ hơn, khi thấy thân thể Thanh Ngọc đang tự động tái sinh da thịt, hắn là Thần sao?

Thần cũng không tới mức như vậy chứ?

Lần này Thanh Ngọc mất đến gần hai canh giờ mới phục hồi lại như cũ. Thản nhiên lấy y phục ra thay, Tử Nhược và Mộng Nguyệt còn chủ động hầu hạ hắn, làm Cung Hà Trang ngượng chín hết cả mặt, quay đầu đi.

Tử Nhược mỉm cười, đưa tay xuống vuốt lấy cái vật anh khí kia, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Muốn thu cả nàng sao?

Thanh Ngọc mỉm cười, cũng không nói gì, vạn sự tùy duyên. Lựa chọn là ở nàng, hắn không quyết định cuộc sống của Cung Hà Trang được.

Tinh cầu chi tâm trong tim Thanh Ngọc rung động càng ngày càng dữ dội, xem ra mấy người bọn họ vẫn đi đúng đường.

Thanh Ngọc và tam nữ lại tiếp tục lên đường, nhưng chỉ nửa ngày sau, bọn họ lại lần nữa lâm vào hiểm cảnh. Lần này là một đàn Hắc Tinh Đường Lang, số lượng phải có đến vài trăm con, thân hình to lớn, da cứng như sắt, tốc độ lại vô cùng nhanh.

Một con Hắc Tinh Đường Lang cao tới hai trượng, dài hơn bốn trượng, thân thể vô cùng khổng lồ, hơn nữa chúng có thể bay được trong này, không giống Thanh Ngọc và tam nữ chỉ có thể đi bộ.

Thanh Ngọc đứng chặn trước mặt tam nữ, trong đầu đang cố tìm cách làm sao thoát ra được khỏi cục diện này. Đám Hắc Tinh Đường Lang này vô cùng dữ dằn, đã dồn ba người đến tận một chân một ngọn sơn phong. Phía trước là mấy trăm con bọ ngựa đen khổng lồ hung dữ như sài như hổ, đằng sau lại không hề có lối đi.

Một trận ác chiến là không thể nào tránh khỏi.

Tử Nhược đã thi pháp, chúc phúc cho Thanh Ngọc, còn Mộng Nguyệt và Cung Hà Trang cũng đang chuẩn bị thủ thế tấn công.

Bỗng nhiên, hai con Hắc Tinh Đường Lang lao lên trước, dùng bốn cái càng sắc nhọn bổ về phía Thanh Ngọc. Hắn lập tức dùng Huyễn Diệt đón đỡ, rồi lại dồn hết sức mạnh vào Trảm Thiên để tấn công.

Đinh! Đinh! Đinh!

Ba mươi đạo kiếm khí trúng vào thân thể hai con Hắc Tinh Đường Lang, nhưng không hề gây ra một vết thương nào cả, chỉ để lại dấu hằn mờ nhạt.

Thanh Ngọc sợ hãi không thôi, cường độ thân thể thật ghê gớm. Cứ như vậy, một mình Thanh Ngọc đối kháng với hai con Hắc Tinh Đường Lang, nhưng chỉ đỡ đòn là chính, không tài nào tấn công được.

Chỉ một lúc sau, trên thân thể hắn đã có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng vẫn đang phải cố gắng chống trả từng đòn.

Tam nữ đằng sau cũng đã dùng mọi thủ đoạn công kích thần hồn, nhưng không hề có hiệu quả chút nào.

Lúc này, hai cái càng to lớn đen ngòm đã đâm xuyên qua thân thể Thanh Ngọc, rồi lập tức muốn rút về, đưa hắn vào trong cái miệng khổng lồ kia mà nhai nuốt.

Thanh Ngọc gào lên đau đớn, trong đầu nhanh chóng vận chuyển Thái Thanh Tam Khí để bình tĩnh lại. Hắn đang vận dụng đủ mọi cách để tránh thoát tử cục này.

Mặc kệ tam nữ đằng sau đang kêu gào, Thanh Ngọc tâm niệm xoay chuyển.

Sức mạnh không được.

Thần thức cũng không được.

Vậy đám bọ ngựa chết tiệt này sợ cái gì?

Đúng rồi! Nguyên tố!

Thanh Ngọc nhanh chóng sử dụng Thiểm Kích Mục Xạ, rồi thử từng thanh kiếm một, xem bọn Hắc Tinh Đường Lang này có sợ một nguyên tố nhất định nào đó hay không.

Kết quả là khi Ly Quang Kiếm được đưa ra, thì chúng tức tốc lùi về phía sau, kể cả con Hắc Tinh Đường Lang đang dùng càng đâm xuyên qua thân thể hắn kia, cũng rút về. Thanh Ngọc cười ha hả, quỳ gục xuống đất, một tay ôm bụng, trong đầu thì điên cuồng khu sử Ly Quang Kiếm chém về một con Hắc Tinh Đường Lang đầu tiên.

Ly Quang Kiếm mang theo ánh sáng rực rỡ màu trắng đâm thẳng vào con bọ ngựa đen khổng lồ, lập tức như là chém đậu hũ vậy, bổ cái đầu nó ra làm đôi.

Một lượng sinh cơ khổng lồ tiến vào cơ thể Thanh Ngọc, còn con Hắc Tinh Đường Lang đó thì lại bị tan rã thành khói bụi.

Thanh Ngọc hô lên một tiếng sảng khoái, rồi được Mộng Nguyệt và Tử Nhược khoác vai đỡ đứng dậy, thần thức thì nhanh chóng điên cuồng khu sử phi kiếm tấn công đám Hắc Tinh Đường Lang kia.

Nhưng cũng chỉ giết thêm được mười hai con mà thôi, bọn còn lại đã vỗ cánh lũ lượt bay đi hết.

Một lượng sinh cơ dạt dào đầy ắp trong thân thể, Thanh Ngọc mau chóng vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hấp thu để mài giũa gân cốt của mình đến mức cực hạn.

Răng rắc…

Một tiếng động vang lên, sau đó toàn bộ vết thương trên người hắn khép lại.

Khớp xương Thanh Ngọc lúc này đang được một luồng sinh cơ khổng lồ rót vào, hắn biết mình đã chân chính đạt tới Luyện Cốt sơ kỳ. Toàn thân Thanh Ngọc tỏa ra hào quang óng ánh, một nửa màu trắng, một nửa lại màu đỏ, vô cùng thần dị, làm Cung Hà Trang phải tán thán không thôi.

Nhưng nhìn qua Tử Nhược và Mộng Nguyệt, thì lại thấy biểu cảm vô cùng bình thường, không có chút ngạc nhiên nào cả!

Vậy là sao?

Hắn thường xuyên ngưu bức như thế ư?

Sau khi luyện toàn bộ gân trong người đạt tới viên mãn, Thanh Ngọc cảm thấy tốc độ, sức bật và sức mạnh toàn thân lại được đề thăng một khoảng, vô cùng sảng khoái.

Lắc lắc khớp xương toàn thân, Thanh Ngọc và tam nữ lại tiếp tục chuyến hành trình.

Lần này hắn trực tiếp mạnh mẽ xông vào tổ Hắc Tinh Đường Lang, điên cuồng chém giết, đến nỗi bọn chúng phải bỏ nhà mà chạy. Thanh Ngọc giết được thêm mười ba con nữa, trong người hắn bây giờ dự trữ một số sinh cơ vô cùng khổng lồ, nhưng không hiểu sao lại không hề bạo thể mà chết.

Thanh Ngọc vừa đi vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hấp thu số sinh cơ này, bồi nguyên cho xương cốt trong cơ thể.

Ở trong tổ Hắc Tinh Đường Lang, Thanh Ngọc và tam nữ phát hiện ra hơn trăm cây Sinh Nhiên Diệp, đây là Đế dược chữa thương, hơn nữa nếu đem luyện chế thành Sinh Nhiên Đan, có thể dùng để tăng tu vi luyện Tinh!

Tam nữ không thể sử dụng được nhẫn trữ vật, nên Thanh Ngọc lôi Kỳ Lân Đỉnh ra, nhét hết Sinh Nhiên Diệp vào, lại thu vào đan điền, làm Cung Hà Trang trợn mắt há mồm.