Chương 143: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Đứng đằng sau lão là ba mươi nam nữ đệ tử, đều có tu vi Hóa Thần kỳ, xem ra Tần gia cũng rất chắc chắn, không hề tung ra những thiên kiêu mạnh nhất của mình, mà chỉ đưa ra đội hình dự bị mà thôi.

Không biết làm sao mà Tần gia có vẻ vô cùng tự tin, chỉ để một mình lão gia tử Tần Hoằng dẫn đội, còn lại toàn bộ các đại gia tộc khác đều có ba bốn người.

Về phía Triệu gia thì không ngoài dự đoán, chính là do lão gia tử Triệu Phóng, tu vi Hóa Chân trung kỳ đi đầu. Đằng sau, còn có Trận Tôn Triệu Hoài Kim, hai tên tu sĩ Đại Thừa cùng với hai mươi lăm đệ tử Hóa Thần kỳ.

Bên khu vực Tề gia, lão già Tề Khâm Vi Hóa Chân trung kỳ lúc này đang âm thầm nói to nói nhỏ gì đó với hai tên tráng hán Đại Thừa kỳ đằng sau.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra một chút thì mới thấy từ xa Bạch Viêm Hổ đang ẩn nấp ở gần đó chờ sẵn, làm hắn cười lạnh không thôi.

Còn về phía Hán gia, tự thân lão tổ tông Hán Lương Hóa Chân sơ kỳ dẫn đội đang đứng im nhắm mắt dưỡng thần. Đằng sau lão còn có hai tu sĩ Đại Thừa, bên cạnh còn có một nữ tử vận hắc y đeo mạng che mặt, xem ra đây chính là Tuế Ninh Tiên Tử muốn bắt giữ Thanh Ngọc.

Nàng này có nhan sắc vô cùng tốt, thân hình điệu đà, đường cong tinh mỹ, đặc biệt là lại không biết dùng cách nào ẩn nấp tu vi, không ai nhìn ra được cả.

Tuế Ninh Tiên Tử thấy Thanh Ngọc nhìn mình thì cũng híp mắt đáp lại, có vẻ nội tâm vô cùng vui mừng. Hệ thống cho hắn biết nàng này cũng không hề có ác ý với hắn.

Không có ác ý thì bắt mình làm gì nhỉ?

Thanh Ngọc cũng chỉ mỉm cười đáp trả, rồi trông sang phía khác.

Về phía Trần gia, cũng chỉ có một mình lão tổ tông Trần Tầm tu vi Hóa Chân sơ kỳ và hai tu sĩ Đại Thừa, dẫn theo mười bốn đệ tử tới đây mà thôi.

Các đại gia tộc đều mang đệ tử khác họ đi thăm dò bí cảnh, chỉ riêng có một mình Nguyễn Ngọc là đích tử dòng chính. Ai cũng nhìn chằm chằm cố gắng soi xét xem vị Nguyễn gia tiểu thái tử này có gì hơn người, mà lại được truyền ngôn ca tụng ghê gớm như vậy.

Thanh Ngọc bắt được một vài ánh mắt mang theo sát ý của đám đệ tử của Tần gia và Tề gia, xem ra bọn này đối với hắn là không chết không thôi rồi. Thanh Ngọc cười lạnh, cũng không hề có ý tứ gì, đem theo nụ cười khinh bỉ khiêu khích mà nhìn lại bọn chúng.

Tất cả đám đệ tử các đại gia tộc vừa đến đã chăm chăm mà nhìn vào ba nữ nhân ở sau lưng Thanh Ngọc rồi, hắn không hề ưa thích bọn này tý nào.

Nhất là đám đệ tử Triệu gia kia, tên nào tên nấy như kiểu chỉ hận không đè các nàng ra được vậy, khiến Thanh Ngọc phản cảm vô cùng.

Ầm…Ầm…

Bỗng dưng từ bệ đá cổ kia phát ra hào quang lộng lẫy, rồi bảy điểm tinh tú trên đó sáng lên, tạo thành một lối vào bí cảnh.

Lão gia tử truyền âm cho Thanh Ngọc: “Hết sức cẩn thận, ở bên ngoài tất cả đã được sắp đặt theo kế hoạch, không cần lo lắng.”.

Thanh Ngọc cũng lặng lẽ gật đầu, rồi nắm tay Tử Nhược và Mộng Nguyệt, tiến vào trong bí cảnh trước tiên. Hắn đã có nhiều kinh nghiệm khi tiến vào bí cảnh, nếu không nắm tay có khi sẽ bị truyền tống tới những khu vực khác nhau, trừ khi pháp tắc của bí cảnh đã được thiết lập sẵn thì đành chịu.

Cung Hà Trang mặc dù không muốn, nhưng cũng phải nắm lấy tay Tử Nhược, đi theo sau.

Tử Nhược mỉm cười, không nói gì cả, cũng không rụt tay lại.

Sau khi hoa mắt một chút, thì cả bốn người phát hiện ra đây là một mảnh tinh không vô tận. Cả bốn đang đứng trên một tòa phi đảo to lớn, không nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

Trên bầu trời xa xa thấp thoáng vài điểm sáng, không có trăng, không có mây, nhưng quỷ dị là mặt đất lại sáng rõ vô cùng.

Không gian tối đen vô biên vô tận, không biết ở trong đây tồn tại những nguy hiểm gì.

Thanh Ngọc cảm thấy tu vi chân khí đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại lực lượng thân thể và thần thức mà thôi. Kể cả kết nối với Sơn Hà Quan Tưởng Đồ cũng bị đánh mất, nhưng Cửu Đỉnh Tháp thì lại còn.

Chắc là do Cửu Đỉnh Tháp đã gắn liền với tòa Ma cung, nên Thanh Ngọc có thể kết nối được. Như vậy ở trong đây hắn sẽ không lo sợ có nguy cơ bị đoạt xá.

Nơi này không sử dụng được chân khí, vậy chắc chắn những tồn tại trong đây đều có lực lượng thân thể và thần hồn vô cùng mạnh mẽ.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra xung quanh, muốn tìm kiếm phương hướng chính xác. Lúc này, bất ngờ tinh cầu chi tâm trong tim hắn truyền ra cảm ứng, Thanh Ngọc lập tức xác định được nơi mình muốn tìm. Ở đây thì không có chân khí, tất cả chỉ có thể đi bộ mà thôi.

Thanh Ngọc nói:

- Tất cả theo sát đằng sau ta, không được đi quá xa, nếu bất ngờ bị đoạt xá thì phải hô lên, có biết không?

Tam nữ đều nhẹ nhàng gật đầu, bốn người di chuyển từ từ theo phương hướng mà tinh cầu chi tâm đã chỉ định.

Không bao lâu sau, bốn người Thanh Ngọc đã chạm trán phải một bầy sinh vật có thân hình vô cùng kỳ dị. Toàn thân chúng màu đen, giống như thân người vậy, nhưng cái đầu lại phình to ra, không có mắt mũi hay miệng gì. Chúng tấn công bằng cách tỏa ra những luồng tinh thần lực hình cây đao sắc bén, trực tiếp bắn thẳng đến đám người Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc giám định ra thì mới biết đây là Hư Không Nhân, chuyên sống trong hư không, chúng rất thích ăn tinh thần lực tinh khiết, đòn tấn công có thể trực tiếp ảnh hưởng tới thức hải nhân loại, làm tan rã thần hồn.

Lấy ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt từ đan điền, Thanh Ngọc gạt phăng tất cả những đoàn tinh thần lực hình cây đao kia đi, chạy nhanh tới mấy tên Hư Không Nhân gần nhất, miệng gào lên:

- Lùi hết về phía sau, tự bảo vệ mình.

Cả ba nàng thấy Thanh Ngọc lấy được vũ khí ra thì vô cùng kinh ngạc. Không có Khu Vật thuật làm sao hắn lấy được vũ khí ra khỏi nhẫn trữ vật vậy?

Tam nữ lùi sát vào nhau, sau đó Mộng Nguyệt cũng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần lực, hóa thành những đoạn phong nhận sắc bén như móng vuốt hồ ly, đánh trả lại ba tên Hư Không Nhân trước mặt mình.

Tử Nhược thì chắp tay vào nhau, tỏa xuống một luồng ánh sáng lên thân hình Thanh Ngọc, khiến hắn cảm thấy tốc độ và sức mạnh của mình được tăng lên rất nhiều.

Còn Cung Hà Trang, nàng giơ tay phóng ra những đoàn tinh thần lực nhỏ như mũi kim, nhanh chóng đánh về một tên Hư Không Nhân khác.

Thanh Ngọc đến tên Hư Không Nhân gần nhất, chỉ dùng kiếm khí đã có thể bổ tên này ra làm đôi ngay lập tức. Hắn cảm thấy bỗng dưng thân thể mạnh hơn một chút, và có một đoàn tinh thần lực tinh thuần tràn vào thức hải, dù chưa hiểu ra chuyện gì nhưng Thanh Ngọc vẫn nhanh chóng lao tới tên tiếp theo.

Không ngoài dự đoán của hắn, khi một vật thể ở trong bí cảnh này chết đi, thì toàn bộ tu vi luyện Tinh và luyện Thần sẽ được truyền qua người giết nó.

Thế này thì chúng đệ tử Nguyễn gia gặp nguy hiểm rồi!

Suy nghĩ làm vậy nhưng Thanh Ngọc vẫn nhanh chóng tiến lên, sử dụng mười đạo kiếm khí cường đại của mình xé bọn Tinh Không Nhân ra nhiều mảnh nhỏ. Vài chục con cuối cùng, hắn chặt hết đi tay chân, để chúng nữ kết liễu, tăng tu vi cho các nàng.

Tam nữ qua một lúc chiến đấu, Cung Hà Trang đã bị một thanh đao bằng tinh thần lực chém vào thức hải, phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Thanh Ngọc tới gần, không hề chú ý đến nàng, mà lại tiếp tục dẫn ba người lên đường. Trong lòng Cung Hà Trang bỗng có cảm giác mất mát nhè nhẹ. Rồi bỗng dưng nàng giật mình!

Sao mình lại cảm thấy mất mát?

Mình làm sao vậy?

Nơi đây không thể dùng được nhẫn trữ vật, Cung Hà Trang cũng chỉ đành lấy ra một viên đan dược từ ngực áo, bỏ vào miệng, rồi mau chóng theo sau.

Ở trên đường đi, Thanh Ngọc và tam nữ không hề thấy một tu sĩ nào cả, chứng tỏ nơi đây vô cùng rộng lớn.

Qua ba ngày chiến đấu với số lượng Hư Không Nhân khổng lồ, Thanh Ngọc và tam nữ đã thấy mình tiến bộ vô cùng nhanh. Tu vi luyện Tinh của Thanh Ngọc tăng mạnh, thậm chí đã gần chạm tới Luyện Cốt cảnh. Nhị nữ Tử Nhược và Mộng Nguyệt cũng đã đạt tới Khai Mạch tầng mười hai đỉnh phong, nên hắn đã dạy các nàng Định Mạch thuật của Tô Thượng Khiêm, khiến hai nàng đều đả thông được hai mạch Nhâm Đốc, vô cùng vui mừng.

Thanh Ngọc thấy Cung Hà Trang ủ rũ một mình, cũng không nói gì. Qua mấy ngày chiến đấu, tu vi Tinh cảnh của nàng mới chỉ là Khai Mạch tầng ba mà thôi, vì hắn rất ít khi nhường lại Hư Không Nhân cho nàng kết liễu.

Thanh Ngọc mỉm cười, tiểu cô nương này muốn thu vào tay thì phải mài đi cái tính cách công chúa của nàng mới được.

Bỗng dưng, từ đằng xa Thanh Ngọc nghe thấy tiếng kêu gào vang vọng.

Hắn dẫn theo tam nữ, di chuyển gần gần về phía tiếng kêu kia. Khi đến nơi, Thanh Ngọc cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Từ nơi xa, có tám con mắt màu đen to lớn đang bay trên không, bắn ra hàng loạt các tia chớp về phía mười đệ tử Trần gia. Mấy đệ tử này không thể chịu được nổi một tia chớp, chỉ cần dính phải, lập tức thân tử đạo tiêu, không còn một mảnh cặn nào.

Con mắt màu đen này Thanh Ngọc đã từng thấy trong kiếm chủng ở bí cảnh kia. Hóa ra bọn chúng là từ nơi này đi ra ư?

Bí cảnh này trước đây là nơi nào?

Theo Thanh Ngọc suy đoán, quá khứ nơi này cũng có thể là một địa vực của Hằng Thiên tinh, nhưng về sau không biết vì lý do gì lại bị phong ấn lại.

Sau khi tiêu diệt toàn bộ đệ tử Trần gia, mấy con mắt kia đã chú ý tới đám người Thanh Ngọc, chúng đang từ từ tiến lại gần.

Thanh Ngọc hét lên:

- Tất cả đứng im!