Lối đi của Thanh Ngọc hoàn toàn khác với những tu sĩ bình thường khác, nên hắn cũng không hề cảm thấy tự kiêu hay tự phụ chút nào.
Mối quan tâm của hắn cao hơn nhiều so với đám con cháu thế gia này.
Bắt đầu, Thanh Ngọc lại giở xuống Bách Hoa Bảng ra xem.
“Bách Hoa Bảng.
Đệ nhất: Không rõ tên, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Luyện Khí tầng ba.
Đệ nhị: Không rõ tên, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Luyện Khí tầng ba.
Đệ tam: Mai Sương Sương, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Luyện Hư sơ kỳ.
Đệ tứ: Mộng Nguyệt, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Luyện Hư sơ kỳ.
Đệ ngũ: Dương Điệp, Dương gia thiếu chủ, tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Đệ lục: Cung Hà Trang, Cung gia thiếu chủ, tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Đệ thất: Lý Mỵ Nương, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Đệ bát: Hán Vũ Nhi, Hán gia thiếu chủ, tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Đệ cửu: Trần Phi Quỳnh, Trần gia đệ tử, tu vi Hóa Thần sơ kỳ.
Đệ thập: Thụy Nhi, thị thiếp của Nguyễn Ngọc Nguyễn gia thiếu chủ, tu vi Hợp Thể sơ kỳ.
…”
Thanh Ngọc đọc xong có cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút. Hai vị trí đầu kia không phải của Ly Ly và Tâm Như thì còn ai vào đây?
Tất cả đại nương tử của hắn chưa có ai xếp ngoài đệ tam thập cả, người cuối cùng cũng chỉ là Hạ Tuyết, được xếp hạng nhị thập cửu. Thậm chí tất cả các tiểu thị nữ của Thanh Ngọc còn cũng được xếp hạng, Quỳnh Hi thứ 56, Hương Nhi thứ 58, Thúy An thứ 72, còn tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc xếp liền nhau chiếm vị trí 92 93 94 95. Chắc đọc xong Bách Hoa Bảng này Uy danh của hắn sẽ tăng lên một mảng lớn.
Vội vàng mở Uy danh thương hành ra xem, Thanh Ngọc có hơi hoảng hốt một chút.
Hơn năm trăm triệu điểm!
Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!
Mẹ nó, cái này là biết bao nhiêu người ghen ghét ta a?
Ghét thì kệ chúng ghét đi, việc ta ta làm! Không có ai chê tiền cả!
Cáo từ Đàm Bách Hương, Thanh Ngọc đi qua Vân Y Quan một chút, thì thấy Y Quan đã đóng cửa, không biết lão thái thái đã đi đâu rồi. Thời gian gần đây lão nhân gia cũng không dạy bảo chúng nữ, mà để các nàng ở nhà tự tu luyện.
Thanh Ngọc chỉ đành ghé vào Trọng Khải Lâu, lên tầng thứ hai, rồi chọn một bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Nửa năm trở lại đây tu vi luyện Tinh và luyện Thần của hắn đều có tiến bộ, tấn thăng lên lới Luyện Cân hậu kỳ và Vũ Cung nhị tinh. Tu vi Khí cảnh thì vẫn bình ổn ở Hóa Thần sơ kỳ, Thanh Ngọc dự tính phải đến gần mười năm nữa mới có thể chân chính mà tấn cấp.
Tốc độ tu luyện bằng linh thạch và ma thạch cực phẩm bây giờ còn không nhanh bằng hấp thu linh khí xung quanh Đế Quân Uyển. Con đường của Thanh Ngọc đi vốn dĩ đã khác người, nhưng không ngờ nó lại còn gian nan hơn tu sĩ bình thường nhiều lắm.
Ngồi ngắm phố xá phồn hoa tấp nập dưới kia, từng đoàn người hối hả bon chen, Thanh Ngọc bỗng dưng có chút suy tư cảm ngộ, nhưng lại không nói rõ được nên lời.
Nguyễn Anh và Nguyễn Trường đang làm tiểu nhị thấy vậy, cũng không tiến lại gần làm phiền. Hai vị biểu huynh đệ này của Thanh Ngọc đã tiến bộ vô cùng rõ rệt, cách đây không lâu đã chân chính bước vào Nguyên Anh kỳ.
Tri thức của Nguyễn Anh bây giờ vô cùng uyên thâm, đạo đối nhân xử thế cùng cách trị quốc, trị binh có thể nói là thuộc nằm lòng. Khen một câu trên thông thiên văn dưới tường địa lý cũng là không ngoa. Dạo gần đây chàng bàn tử này gầy đi nhiều lắm, thân hình cũng cân đối hơn, do thường xuyên thức khuya đọc sách, ngẫm nghĩ thế sự các phương.
Còn Nguyễn Trường thì lại ra dáng một đại tướng quân, võ lộ một đường, từ trên người hắn tỏa ra một loại khí thế tràn đầy nhiệt huyết sôi trào. Có vẻ như Trọng Tần lão nhân gia đã cố ý bồi dưỡng Nguyễn Trường thành một vị Trấn Quốc Tướng Quân, để trở thành mũi kiếm sắc nhọn cho Nguyễn Anh. Đối với việc này, hắn cũng hiểu và không có ý kiến gì cả, vô cùng vui vẻ mà chấp thuận. Tình cảm Nguyễn gia đoàn kết gắn bó, không phải ở gia tộc khác có thể so sánh được.
Bỗng dưng, từ phía lầu dưới đi lên một cung trang nữ tử, đeo mạng che mặt, nhưng chỉ thân hình nàng thôi cũng khiến tất cả quan khách phải ngoái đầu lại nhìn. Nữ tử này dáng người cao gầy, cổ trắng thon dài, một thân y phục màu hồng phấn vô cùng tinh xảo. Trên đầu nàng còn được kết phượng loan, cài thêm ba cây trâm vàng kim vô cùng rực rỡ.
Thanh Ngọc còn đang đắm chìm trong suy tư thế sự thì bỗng nhiên có một âm thanh như yến ngữ oanh ca vang lên:
- Công tử, không biết tiểu nữ có thể ngồi cùng với người hay không?
Thanh Ngọc giật mình, nhìn qua nàng một chút, gật đầu, sau đó lại nhìn về phía xa. Cung Hà Trang lúc này vô cùng kinh ngạc, chưa có nam nhân nào mà lại chỉ nhìn lướt qua nàng rồi thôi, không bị mê đắm chút nào. Trong lòng lại càng hiếu kỳ hơn về vị Nguyễn gia tiểu thái tử này.
Mặc dù Cung Hà Trang được Cung gia gia chủ, cũng chính là phụ thân nàng giao cho nhiệm vụ tới đây quyến rũ hắn, nhưng trong thâm tâm nàng cũng có cái kiêu ngạo của nữ nhân, một thiên chi kiêu tử như nàng làm sao có thể hạ mình mà đi lấy lòng kẻ khác?
Dù gì cũng chỉ là tranh quyền đoạt lợi mà thôi, còn Cung Hà Trang lại muốn tự mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình, không muốn bị đem ra làm một con cờ cho người khác lợi dụng.
Khi Cung Hà Trang đọc xong Bách Hoa Bảng, thì lại càng không có thiện cảm với Thanh Ngọc hơn, hắn có quá nhiều nữ nhân, hơn nữa lại còn toàn là bậc quốc sắc thiên hương. Có nàng thêm cũng không nhiều, mà thiếu nàng đi cũng không ít.
Mang trong mình tâm tư rối bời mà tiếp nhận giao phó của phụ thân, cuối cùng Cung Hà Trang cũng muốn đi tìm xem tên nam nhân này hình dạng ra sao?
Vừa đánh giá qua thì Cung Hà Trang cũng thấy rằng không tệ, phong thần tuấn lãng, mạo diện như ngọc, thân hình thì không còn gì để chê. Nhất là đôi mắt màu xanh dương thâm thúy như tinh hà kia, càng làm Cung Hà Trang giật mình hoảng hốt.
Bảo làm sao hắn lại có nhiều nữ nhân tuyệt sắc như vậy, hóa ra là vì dung mạo này. Nhưng mà không biết hắn có chân tài thực học hay không?
Chỉnh lý tâm trạng đang rối loạn trong lòng, Cung Hà Trang vẫn đang nhìn thấy Thanh Ngọc ngắm nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ. Chẳng lẽ nàng không đẹp bằng phong cảnh ở bên ngoài ư?
Nhưng dù sao cũng không dám thất lễ, nàng gọi nhỏ Nguyễn Anh đang lau bàn ở bên cạnh:
- Vị tiểu ca này, xin được làm phiền một chút, ta muốn gọi món.
Nguyễn Anh cũng cười hì hì nhỏ nhẹ trả lời:
- Vị tiểu thư này, vị công tử đây lần nào đến cũng chỉ ăn vài món, đã được trù phòng chuẩn bị rồi, một lát nữa sẽ đem lên ngay, xin chờ một chút.
Cung Hà Trang biết đằng sau Trọng Khải Lâu là một nhân vật vô cùng khủng bố, vì nàng cũng được dặn dò ở bên trong phải vô cùng cẩn thận. Nghe nói thậm ở đây có cả hai vị Nguyễn gia công tử làm hầu bàn đấy. Nhẹ nhàng cám ơn Nguyễn Anh, rồi Cung Hà Trang mới thì thầm nói một câu:
- Vạn trượng hồng trần, lướt qua một lần thì sẽ quyến luyến không thôi, có âu cũng chỉ là phù du lục bình…
Thanh Ngọc đang ngắm nhìn phố thị dưới kia mà trong lòng như có một tia chớp đánh ngang qua. Lúc này hắn mới suy diễn được hoàn toàn tia cảm ngộ trong đầu, bất giác, trong lòng thư thái vô cùng.
Mấy hôm nay Thanh Ngọc vẫn luôn suy tư việc mình đang làm có phải là đúng đắn hay không. Người ta nói tu hành phải thanh tâm quả dục, mà hiện nay hắn cứ lăm lăm đi tìm kiếm quyền lực, lật đổ, giết chóc, như vậy có phải là đúng hay lại là sai?
Đến khi nghe được nãi nãi của Tâm Như nói: “Đế Quân chi lộ, trải đầy xương trắng và máu tanh, Ma Đạo là Ma Đạo, Sát Đạo là Sát Đạo.” Thanh Ngọc mới hiểu ra bây giờ hắn đã bước vào bất hối chi cảnh. Giết chóc và máu tanh là không thể thiếu được. Nãi nãi Tâm Như sợ rằng hắn lâm vào sát lục đã quen mà lại lầm đường lạc lối, rời xa mục đích ban sơ, đạo tâm có vết nứt.
Nhưng mà, Thanh Ngọc lại tự hỏi bản thân mình có tham lam quyền lực không? Có bị sát tâm ăn mòn không? Có quyến luyến phàm gian không?
Thì tất cả những vấn đề vừa rồi đã được trả lời trong câu nói “Có âu cũng chỉ là phù du lục bình…” của Cung Hà Trang.
Đúng vậy, Thanh Ngọc giúp đỡ Nguyễn gia nhưng không hề tham luyến quyền lực, hắn chỉ muốn nắm lấy sức mạnh của tinh cầu này trong tay để đối kháng Tiên tộc, nếu không, bản thân đã chẳng để Nguyễn Anh đi học cách làm đế vương. Từ trước tới nay, Thanh Ngọc vẫn luôn luôn khẳng định rằng hắn chỉ giết người đáng chết mà thôi, còn không chưa bao giờ tổn thương kẻ vô tội. Hồng trần vô tình, tới rồi lại qua, bao nhiêu năm tháng đi nữa rồi cũng chỉ còn lại là một bộ xương khô mà thôi, Thanh Ngọc chưa bao giờ dấn sâu vào cả.
Thanh Ngọc hiểu thông, tâm tư linh mẫn, đạo tâm kiên cố, sảng khoái vô cùng.
Hắn đánh giá cô nương phía đối diện một chút, có hảo cảm với nàng nhiều hơn. Thanh Ngọc là người được tiếp xúc qua với Đại Đạo từ sớm, tầm nhìn không hạn hẹp như mấy lão bất tử kia, nên được một nữ tử nhắc nhở khai sáng là cũng vô cùng cảm kích.
Hắn nói:
- Đa tạ vị tiểu thư này đã nhắc nhở, tại hạ cảm kích vô cùng, tại đây xin được hướng nàng cảm tạ.
Cung Hà Trang sửng sốt một chút, nàng chỉ cảm thán một chút thôi mà, làm sao đến mức ấy? Nhưng Cung Hà Trang vẫn nói:
- Công tử khách khí, tiểu nữ cũng chỉ là buột miệng nói ra mà thôi, nếu người được lợi ích gì thì xem đó là cơ duyên của người rồi.
Thanh Ngọc mỉm cười hiền hòa, rồi nói:
- Để tại hạ đoán một chút, có phải tiểu thư tới nơi này để dò xét tại hạ một chút hay không, chắc là bị trưởng bối trong nhà ép buộc, xem chừng vị tiểu thư đây rất không hài lòng.