Cung Hà Trang kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng không phủ định, mà nói:
- Công tử hào hoa phong nhã, tâm tư nhanh nhạy, thực lực lại kinh người, dĩ nhiên tiểu nữ cũng muốn đến xem xét một phen, mong người đừng để bụng.
Lúc này, Nguyễn Anh đã bưng một khay có ba đĩa thức ăn và một bình rượu tới, để xuống bàn, còn lén nháy mắt với Thanh Ngọc, nhưng Thanh Ngọc không để ý tới hắn mà lại nói:
- Để bụng thì dĩ nhiên là không rồi. Không phải ai cũng có diễm phúc được ngồi với Cung tiểu thư.
Cung Hà Trang nghe xong giật mình, nhưng vẫn hài hòa nói:
- Công tử đúng là tuệ nhãn như đuốc, tiểu nữ cam bái hạ phong. Lệnh cha khó cãi, muốn tiểu nữ ở bên hầu hạ công tử, không biết ý người ra sao?
Cung Hà Trang nói xong mà không hề chớp mắt tới một cái, giọng điệu thì vẫn luôn bình thản, không có chút nào gấp gáp, chỉ như tâm sự giữa hai người bằng hữu, không hề có chút bức bách hay mong chờ nào. Thanh Ngọc nhìn đôi mắt sâu xa thâm thúy kia, nhẹ nhàng cười:
- Chỉ cần Cung tiểu thư dám tới, Nguyễn Ngọc tự khắc dám thu.
Cung Hà Trang nghe xong mới biết mình lọt hố, đôi mắt to tròn có hơi mang theo nét tức giận nhàn nhạt, làm nàng dù đeo mạng che vẫn lộ ra nét yêu kiều xinh đẹp. Cung Hà Trang giữ vẻ đoan trang nói:
- Công tử không sợ ta phá nát cả hậu cung của người ra hay sao?
Thanh Ngọc rót cho Cung Hà Trang một chén, lại rót cho mình một chén, cười nói:
- Nếu phá được xem như nàng có bản lĩnh. Nhưng mà ta nói trước, hậu cung của ta không dễ vào, phải làm từ một tiểu thị nữ đi lên.
Cung Hà Trang nghe tới đây thì vô cùng tức giận, nàng là danh môn khuê tú, tinh thông cầm kỳ thi họa, lại còn là thiên tài tu luyện, làm sao đến nước phải đi làm thị nữ cho người ta?
Cung Hà Trang mạnh mẽ nói:
- Vậy xem ra tiểu nữ không có phúc phận đó rồi, tiểu nữ xin được cáo từ, công tử ở lại từ từ dùng kẻo nghẹn.
Ý tứ của Cung Hà Trang rất rõ ràng, ngươi há mồm to quá rồi đấy, muốn nuốt ta cả xương?
Hừ, không có chuyện đó đâu!
Nói xong, lập tức nàng vùng vằng bỏ đi, khiến Thanh Ngọc và Nguyễn Anh Nguyễn Trường cười to. Nguyễn Anh nói:
- Ca, mỹ nhân như vậy sao ca không thu a! Ca chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
- Đến đến đến! Uống với ca mấy chén, kệ nàng!
…
Thanh Ngọc về tới Đế Quân Uyển, rồi nhờ các lão thụ đào ra một mảnh linh điền rộng lớn, một bờ ao nước ngọt và một hồ nước biển dẫn thông từ Nội Hải vào.
Tất cả chúng nữ lúc cũng đã dừng bế quan, tới phụ giúp hắn. Các nàng bây giờ đã tiến tới Đạo Nguyên Kinh tầng hai, do nhận được cảm ngộ của Thanh Ngọc, đan điền cũng tự động vận chuyển, không hề phải ngồi một chỗ mà thổ nạp, bây giờ chỉ chăm lo cảm ngộ pháp tắc và tu dưỡng lục nghệ mà thôi.
Thanh Ngọc đưa hết số linh dược dưới Đế cấp trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra, kể cả thủy dược và hải dược. Chúng nữ cũng hiểu hắn muốn làm gì, hắn muốn trồng một linh điền ngay bên trong Đế Quân Uyển. Các nàng cùng mấy tiểu thị nữ lúi húi gieo trồng, loại nào ra loại đó, phẩm cấp nào ra phẩm cấp đó.
Chỉ một lúc sau, một vườn, một ao nước ngọt và một hồ nước biển đã đầy ắp linh dược ở xung quanh, tươi tốt vô cùng.
Thanh Ngọc trực tiếp bỏ ra hai trăm năm mươi triệu điểm Uy danh, mua hết toàn bộ số hạt giống Đế cấp bán trong Uy danh thương hành, rồi gieo xuống linh điền.
Lý Mỵ Nương phân loại hạt giống cũng phải rùng mình một phen, không ngờ lại có nhiều Đế cấp như vậy. Nhưng mà phu quân của các nàng không phải người phàm, dĩ nhiên đồ của hắn không tầm thường rồi.
Thanh Ngọc mua thêm một cái Hỏa Phượng Đỉnh hai trăm triệu điểm Uy danh có khả năng tăng hai thành phẩm chất đan dược, rồi đưa nó cho Lý Mỵ Nương:
- Mỵ Nương, cái đỉnh này rất tốt, nàng cầm đi. Từ nay chăm sóc linh điền giúp phu quân, có được hay không?
Lý Mỵ Nương nhận lấy đan đỉnh mà yêu thích không rời tay. Thực sự nó rất đẹp, đỉnh hai tai ba chân màu đỏ, hai bên lại có hình hỏa phượng đang vờn quanh, vô cùng tinh mỹ. Nàng chạy tới hôn hắn một ngụm thật sâu sau đó mới chịu buông tha, trở về luyện hóa cái đỉnh này.
Đến đây, Thanh Ngọc chỉ còn lại hơn năm mươi triệu Uy danh, hắn cũng không định mua sắm gì nữa. Về đến Ngọc Viện, Thanh Ngọc đang định chuẩn bị đồ đạc tới thăm dò Ty Tràm sâm lâm trước thì đã thấy Ly Ly và Tâm Như đang ôm nhau lăn lộn trên giường, y phục xộc xệch, xuân quang lộ hết cả ra ngoài.
Ly Ly lúc này đang đè Tâm Như xuống mà điên cuồng dùng cái lưỡi tinh nghịch hành hạ cái khe hẹp tinh mỹ kia. Thi thoảng, Ly Ly còn mút thật chặt, thậm chí còn cắn xuống nữa, làm Tâm Như phải kêu rên:
- Tỷ, đừng, đừng…
Thanh Ngọc nhìn thôi mà lửa nóng khắp người. Từ lúc lão thái thái dạy phù văn tới giờ buổi tối toàn vây chúng nữ lại ở cùng người, không cho hắn có cơ hội xơ múi được gì. Nửa năm gần đây lại chuyên chú vào tu luyện, cũng không có thời gian âu yếm các nàng.
Ly Ly càng ngày càng táo bạo hơn, đến lúc Tâm Như oằn mình run rẩy mới chịu buông tha. Hai người các nàng bây giờ đã mang thân thể mới, toàn bộ đều vẫn còn trinh nguyên trong trắng, dĩ nhiên là sẽ vô cùng nhạy cảm rồi.
Tâm Như nhìn thấy Thanh Ngọc đang đứng, khẽ kêu:
- Lại đây với chúng thiếp đi, lại đây…
Thanh Ngọc làm gì còn biết gì nữa, lập tức thoát y phục ra xông đến, đè Ly Ly xuống giường, vén lớp lụa mỏng dưới mông nàng lên, vỗ một cái thật mạnh:
- Hư! Ai cho nàng câu dẫn phu quân!
Ly Ly không thèm trả lời, dù bên trên cái mông căng tròn kia vẫn còn dấu tay, nhưng lại càng khiêu khích mà đưa nó lên cao hơn. Thanh Ngọc không còn gì để nói, tiểu bà nương này vẫn luôn khiến hắn điên cuồng như vậy.
“Đốp! Đốp!”
Thanh Ngọc vỗ hai cái nữa, rồi mới đẩy ngã Ly Ly xuống giường. Ly Ly cố tình chơi trò mèo vờn chuột với hắn, lại né ra, sau đó giật phăng y phục trên người mình và Tâm Như. Ly Ly ôm Tâm Như trong lòng, quay ra nhìn Thanh Ngọc rồi lại làm cái động tác cắn môi dâm mỹ đó.
Thanh Ngọc hung tính đại phát, lập tức vung một cái còng ra, khóa chặt hai tay hai chân Ly Ly nằm ngửa giữa giường, rồi mới lôi Tâm Như lại, bá đạo chiếm lấy đôi môi hồng tinh xảo của nàng. Ly Ly khỏa thân, chân tay bị cố định, nhìn thấy Thanh Ngọc và Tâm Như ân ái thì vô cùng khó chịu, lập tức giãy dụa.
Thanh Ngọc mặc kệ, cứ vừa hôn Tâm Như, vừa xoa bóp bầu vú căng mọng, thi thoảng lại đưa tay xuống mông, vuốt ve âm huyệt ẩm ướt kia.
Tâm Như cả người mềm oặt, không có sức chống cự, chỉ rên lên nhè nhẹ:
- A, phu quân, thích quá, a…
Ly Ly lúc này nhìn cảnh xuân quang trước mặt mà không biết phải làm thế nào, chân tay nàng bị trói chặt, trong mình cũng rỉ ra quỳnh tương ngọc dịch, khó chịu vô cùng. Mãi về sau, cuối cùng Ly Ly phải mở miệng cầu xin:
- Phu quân, thiếp sai rồi, đừng hành hạ thiếp nữa, xin chàng…
Thanh Ngọc nghe đến đây mới thả hai chân Ly Ly ra, tay thì vẫn trói chặt ở đó. Hắn tiến tới, tách hai chân nàng ra, nằm đè lên, rồi điên cuồng mút lấy đôi môi thơm mềm căng bóng. Tay hắn du tẩu, từ ngực rồi mạnh mẽ xuống đến khe hẹp mê người điên đảo chúng sinh kia.
Tâm Như lâu ngày mới có cơ hội hành hạ Ly Ly, làm gì buông tha, cúi đầu xuống thè lưỡi ra liếm một đường vào nách Ly Ly, làm cơ thể nàng run lên bần bật.
- Không, đừng, tha cho tỷ, đừng…
Tâm Như không hề buông tha, hai tay Ly Ly bị đính trên cao, cái nách trắng mịn đang bị lộ ra ngoài, nàng cứ tiếp tục liếm. Không bao nhiêu lâu sau thì Ly Ly cũng phải oằn mình lên mà dâng trào khoái cảm. Thanh Ngọc thả còng tay Ly Ly ra, rồi nằm xuồng, ôm hai mỹ nhân đệ nhất đệ nhị Bách Hoa Bảng vào lòng.
Hai nàng đang trong cơn động tình dữ dội, làm gì chịu nằm im, một người hôn cổ, một người hôn ngực Thanh Ngọc, hai cánh bàn thon thả đã với xuống cây trường thương hùng dũng kia từ lúc nào.
Ly Ly sau một hồi ngả ngớn trực tiếp nuốt nó vào miệng, rồi lại phun ra. Thật sự Thanh Ngọc cảm thấy làm trong thực tế vẫn hay hơn làm trong thức hải nhiều lắm. Tất cả cảm xúc, giác quan đều được kích thích tới tận cùng. Tâm Như cũng cúi người xuống, hai người thi nhau mà tranh giành cây hung vật kia.
Một lúc sau, Thanh Ngọc bắt đầu đè Ly Ly xuống. Đây là lần thứ hai hắn lấy đi sự trinh nguyên của nàng. Ly Ly nói:
- Gọi nữ vương bệ hạ đi!
Thanh Ngọc mỉm cười, hôn lấy nàng, sau đó ghé vào tai nàng thầm thì gì đó, rồi bất chợt dưới hạ thân thúc một cái thật mạnh. Ly Ly trào ra nước mắt, oằn mình gánh chịu đau đớn, nhưng lại kêu:
- Rút ra, làm luôn cả Tâm Như, sẽ có lợi cho chàng, mau lên!
Thanh Ngọc không hề muốn như vậy chút nào, nhưng Tâm Như lại đã đè lên người Ly Ly, chổng mông về phía trước hắn mà nói:
- Mau lên, đừng phụ lòng chúng thiếp!
Thanh Ngọc bất đắc dĩ, đành phải rút mệnh căn ra, rồi cọ cọ trước cửa âm huyệt của Tâm Như, để nàng quen dần, rồi lại thúc, phá tan lớp màng mỏng ngăn cách.
Trên gương mặt cả hai mỹ nhân tuyệt sắc lúc này đều đã vương lệ. Hai nàng nhìn nhau mỉm cười, rồi Ly Ly ôm lấy Tâm Như, hôn lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt.
Ly Ly nằm dưới, Tâm Như nằm trên, còn Thanh Ngọc thì vẫn đang cắm cây trường thương ngạo nghễ vào thân thể nàng.
Bỗng nhiên, hai đoàn ánh sáng một đỏ một trắng từ thân thể các nàng lao ra, hòa quyện vào nhau, rồi đính thẳng lên mi tâm Thanh Ngọc. Một lúc sau, đoàn sáng tan đi, để lại một hình xăm nhỏ màu xanh dương trên đó. Đó là một ký tự khó hiểu, nhưng lại càng làm tôn lên thêm vẻ cao quý trên gương mặt hoàn mỹ của hắn.
Thanh Ngọc nói nhỏ nhưng cả hai nàng đều nghe thấy:
- Đời này ta sẽ không cô phụ hai nàng.