Thanh Ngọc xác nhận dung hợp, sau đó ở trong Đế Tinh giới lập tức xuất hiện một tòa hành cung màu trắng, trông vô cùng tinh mỹ.
Cuối cùng, tại một vùng bình địa rộng lớn, có địa thế rất đẹp, hướng ra biển rộng, lại ngay gần sát nội viện của lão gia tử, gia chủ Nguyễn Thành và phu nhân Trần Yên. Đứng từ đây Thanh Ngọc có thể cảm nhận thấy sự bình an thư thái trong tâm hồn, không biết tại sao. Sau khi giám định ra thì mới biết được bên dưới đất có chôn một quặng An Tâm Ngọc khổng lồ, hơn nữa còn có rất nhiều linh mạch cực phẩm.
Thanh Ngọc trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, xem ra gia gia và phụ thân mẫu thân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mình rồi. Trong lòng họ cũng rất mong chờ Thanh Ngọc trở về đấy.
Để mọi người lùi lại đằng xa, Thanh Ngọc chôn hơn hai trăm tinh mạch cực phẩm xuống đất, rồi lấy Linh Thánh Cung ra từ Đế Tinh giới, quát:
- Khai!
Một tòa cung điện khổng lồ trong một rừng cây um tùm xuất hiện trước mặt mọi người. Phía sau lưng cung điện còn có một tòa sơn phong cao gần trăm trượng, lập tức cắm về phía bờ Nội Hải, chôn sâu mạnh mẽ xuống đất. Từ trên đỉnh núi kích phát một Tụ Thủy Thần Trận, hút lấy vô số linh khí và hơi nước trong thiên địa, sau đó hóa thành màn sương, dần dần tạo thành nước, rồi từ ngọn sơn phong thế là có dòng thác nhẹ nhàng chảy xuống.
Khe rãnh được tự động khai thông, dòng nước hóa thành một ngọn suối nguồn vĩnh cửu, chảy dọc theo hai lộ tuyến, rồi dẫn xuống Nội Hải. Một lộ tuyến chảy vào một cái hồ bên dưới ngọn thác, một lộ tuyến lại chảy đi khắp nơi, có lẽ là để cung cấp nước sinh hoạt.
Thanh Ngọc nhìn thấy sự thiết kế tài tình này mà vô cùng kinh ngạc, hơn nữa thông tin mà Linh Thánh Cung truyền cho hắn còn chưa hết. Theo những gì đọc được, hóa ra dòng nước này còn có thể thay đổi nhiệt độ tùy ý chủ nhân.
Thật đúng là Thánh cung!
Trước cửa hành cung bỗng dưng mọc lên một tấm Kim Bảng, chưa được ghi chữ, theo Thanh Ngọc tâm niệm trực tiếp hiển hóa ra ba chữ “Đế Quân Uyển” như rồng bay phượng múa, bên trong lại còn ẩn chứa một loại đạo vận nào đó, khiến cho tất cả chúng nhân kinh hãi vô cùng.
Thanh Ngọc nói:
- Mọi người vào theo con đi.
Đi đến trước cửa, Thanh Ngọc còn trực tiếp thả ra hai con Đế Quan Thần Long, nhưng chưa kích phát hành động soi rõ ác niệm của chúng. Hai con rồng đá này chính là đại sát khí quan môn cường đại, chỉ cần ngươi có tâm thuật bất chính với chủ nhân là Thanh Ngọc, đi tới cửa là phải chết không thể nghi ngờ.
Mọi người đằng sau hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chỉ biết cảm thán mà đi theo Thanh Ngọc. Vừa bước qua cổng, một làn linh khí nồng đậm lập tức ập vào mặt, khiến cho tất cả vô cùng sảng khoái. Thanh Ngọc lập tức tung ra Ngạo Tuyết Tiêu Phong Trận, đại trận hộ cung Tôn cấp, khiến cho lão gia tử cũng phải giật mình một chút.
Trước mặt mọi người bây giờ là một khu vườn thật lớn, bên trong có đầy các lão thụ trước đây ở trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ. Các vị lão thụ này xào xạc xào xạc một chút, hút hết đi không khí ô nhiễm xung quanh, lại càng tỏa ra thêm linh khí tinh thuần làm lão gia tử và Nguyễn Thành, Trần Yên cũng là trợn mắt há mồm. Chúng nữ thì ở lâu đã quen thuộc rồi, không có gì lạ cả.
Đằng xa, ở một góc trong khu rừng, có mười mấy căn nhà gỗ nhỏ, bên trong đó có mấy chục nhóc tiểu hồ ly đang vui đùa chạy nhảy, trông vô cùng thích thú.
Thanh Ngọc nói:
- Tất cả mọi vật ở đây đều có linh, gia gia và phụ thân mẫu thân xin chú ý một chút.
Mọi người cũng chỉ biết gật đầu, chưa hiểu ý Thanh Ngọc lắm, nhưng sau khi thấy một cây đại thụ chuyền xuống một loại linh quả không biết tên thì họ mới hốt hoảng giật mình. Thanh Ngọc nói:
- Con chưa từng thấy các lão thụ chiến đấu bao giờ nhưng con khẳng định gia gia không đánh lại được.
Lão gia tử Nguyễn Nhạc cũng là trợn mắt há mồm, nhưng cũng phải tin là thật, bởi vì cảm giác của cường giả nói cho lão biết rằng mấy lão thụ này vô cùng cường đại.
Trần Yên nhận lấy một trái linh quả, rồi cũng hành lễ cám ơn, làm lão thụ hài lòng, xào xạc xào xạc một chút rồi thôi.
Đi dọc theo con đường đá màu trắng, sau khi bước qua một cây cầu bắc ngang dòng suối có một chiếc bè trúc trôi nổi bên trên, thì mọi người kể cả Thanh Ngọc cũng phải trố mắt kinh ngạc.
Một tòa chủ điện thật lớn màu trắng tinh, nóc điện hình tròn màu vàng kim, rộng lớn vô cùng, bên trong còn có sẵn tất cả mọi thứ, thậm chí còn tinh mỹ hơn cả đại điện Nguyễn gia hiện ra trước mặt mọi người. Xung quanh chủ điện có hai dãy hành lang, nối thông tới hậu viện đằng sau. Có lẽ đây là khách điện rồi, ở đằng trước còn có một đôi Kỳ Lân trắng, vô cùng oai vệ đứng canh cửa.
Thanh Ngọc nhận ra bên trong còn thiếu một chiếc chủ tọa, thì bỗng nhiên từ trong thức hải hắn bay ra một Vương tọa hoàng kim tỏa ra linh quang rực rỡ, vô cùng to lớn, bên trên còn được điêu khắc hình Huyết Long cùng bông Hắc liên tinh xảo, lập tức an vị vào chỗ trống trên cùng trong đại điện.
Mọi người xem mà cũng phải tán thán không thôi, nhất là lão gia tử.
Thanh Ngọc nói với chúng nữ:
- Các nàng đi ra hậu viện chọn phòng đi!
Trần Yên lập tức hiểu ý, nói:
- Để nương đi với các con!
Rồi nàng truyền âm vào hư không điều gì đó, xong rồi mới nhanh chóng cùng chúng nữ đi chọn cung điện cho các nàng.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “An cư lạc nghiệp”, nhận được phần thưởng một viên Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch, 2000 điểm tích lũy.
- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Bá chủ Trung Đô”, yêu cầu thiếu gia nhất thống Trung Đô, đưa Nguyễn gia trở thành chân chính bá chủ vĩnh viễn, phần thưởng là một tấm Kiến Quốc Lệnh, một tòa Đế bảo Vương cung, 20000 điểm tích lũy.
Thanh Ngọc nghe được câu này cũng hơi khó hiểu? Kiến Quốc Lệnh?
Hệ thống muốn mình kiến thiết một quốc gia sao?
Trong đầu có vài suy nghĩ, nhưng Thanh Ngọc cũng là mời gia gia và phụ thân vào khách điện, nhưng hai người nói không cần, Nguyễn Thành phất tay đem ra một bàn trà với ba cái ghế trúc, ba người ngồi xuống.
Lúc này lão gia tử mới hỏi:
- Ngọc Nhi, con đã biết chuyện lời truyền ngôn chưa?
Thanh Ngọc nói:
- Thưa gia gia, con đã biết.
Nguyễn Thành lần đầu tiên mở miệng, giọng nói trầm ấm:
- Vậy con định thế nào?
Thanh Ngọc nhìn hai người rồi nhẹ nhàng nói:
- Đầu tiên con sẽ thống nhất Trung Đô đã.
Lão gia tử và Nguyễn Thành sửng sốt một chút, quay ra nhìn nhau, rồi lão gia tử hỏi:
- Con định trèo cao tới đâu?
Thanh Ngọc mỉm cười, lập tức ngự không phi hành lên một khoảng, làm lão gia tử cũng phải đứng bật dậy:
- Sao con có thể ngự không phi hành?
Thanh Ngọc mới hạ xuống, rồi mới từ từ nói:
- Con đã mang trong mình sứ mạng làm Tinh chủ tinh cầu này, chỉ cần sau này cường đại hơn con đi làm nốt hai việc nữa, thì con sẽ chân chính trở thành Tinh chủ. Ngự không phi hành này là do bản nguyên tinh cầu đưa trước một đặc quyền cho con, một đặc quyền nữa đó là không ai có thể dùng thần thức theo dõi con cả.
Hai cha con lão gia tử lại nhìn nhau, đầu tiên có chút hưng phấn, nhưng về sau lại có chút ưu sầu. Lão gia tử nói:
- Thôi! Cũng đành thôi! Buông tay mà làm đi, không cần nể nang gì cả, có chuyện gì gia gia và phụ thân con luôn ở đằng sau. Con có dự định gì chưa?
Thanh Ngọc nói:
- Gia gia, phụ thân, gia tộc chúng ta kinh doanh thế nào ạ?
Nguyễn Thành nói:
- Gần đây mấy đại gia tộc khác đang điên cuồng chèn ép chúng ta, vô cùng khổ sở. Lần này con trở về nữa, chắc chắn bên kia sẽ có thêm động thái cho mà xem.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Gia gia, phụ thân, vấn đề kinh doanh thì con không hề lo lắng. Gia gia có biết tại sao người lại không tiến được lên Độ Kiếp kỳ không ạ?
Lão gia tử nói:
- Ta cũng có vài suy đoán. Hình như tinh cầu này bị mất đi một loại pháp tắc. Có thể là do phong ấn. Nhiều năm nay ta đã cố gắng tìm kiếm, cũng có chút manh mối. Có lẽ ở sâu trong Vô Tận Hải, nhưng ta chưa có cơ hội đi, vì dạo gần đây mấy đại gia tộc khác đang bạo động. Còn cả lũ tôm tép Dương gia, Trình gia, Hạ gia nữa.
- Vậy chúng ta có đồng minh nào không ạ?
Lão gia tử tiếp tục nói:
- Từ lúc ngoại công ngoại bà con mất, Trần gia cũng lâm vào lao đao, hiện tại bên đó còn đang nội chiến, ốc không mang nổi mình ốc làm sao lo lắng được cho Nguyễn gia ta. Còn mấy gia tộc bên dưới, thì chỉ có Trương gia, Cung gia, Phong gia là còn trung thành mà thôi.
Thanh Ngọc nghe xong cũng hiểu, hóa ra là bốn vị trưởng lão kia có ba vị khác họ, đều là gia tộc phụ thuộc vào Nguyễn gia đấy. Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Gia gia, phụ thân, hai người dùng binh khí gì vậy?
Nguyễn Thành nói:
- Gia gia con dùng trường thương, còn ta dùng đơn đao.
Thanh Ngọc yên lặng một chút, rồi lấy ra một cây Uy Vương Thương, cùng một cây Đại Nhật Đao đều là Đế bảo hạ phẩm, đưa cho hai người rồi nói:
- Đây là quà ra mắt Ngọc Nhi hiếu kính hai người.
Lão gia tử và Nguyễn Thành nhận lấy, trông vẫn là thích mắt không thôi. Lão gia tử nói:
- Tiểu tử này! Lại còn có cả Đế bảo, xem ra bí mật trong người rất nhiều đấy!