- Nghe nói thiếu gia đã thu cả Trương Phù Hoa làm thị thiếp của mình. Trương Phù Hoa là đệ tử Hắc Thị Đường, không được phép liên hôn với con cháu dòng chính của gia tộc. Thiếu gia đã biết tội hay chưa?
Thanh Ngọc nhìn vị này một lát, rồi nói:
- Quy củ là con người định ra. Quy củ là chết, còn con người là sống. Vị trưởng lão này ta vừa về đến đã muốn trách tội, có phải là muốn ta đi người mới yên lòng?
Vị trưởng lão Đại Thừa kia sửng sốt một chút, rồi tỏa ra khí thế Đại Thừa cường đại, áp về phía Thanh Ngọc. Lão gia tử ngồi trên cao thấy vậy nhưng không hề nói gì. Trần Yên ngồi bên cạnh thì nắm chặt bàn tay, nước mắt lại trào ra. Gia chủ Nguyễn Thành ngồi im, chỉ lặng lẽ nắm chặt hai nắm đấm vào nhau.
Thanh Ngọc không hề để ý đến uy áp này chút nào, bước từng bước thong thả đến trước mặt vị trưởng lão Đại Thừa kia, nói:
- Tồn tại trên cả Đại Thừa ta đã gặp qua nhiều rồi, chút khí thế của vị trưởng lão này vẫn nên dẹp đi là hơn.
Lão gia tử và tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt một chút, không dám tin vào mắt mình. Đến bây giờ bọn họ mới chợt nhận ra rằng không hề quét được thần thức tới thân hình Thanh Ngọc, cũng không nhìn thấu tu vi của hắn. May là Thanh Ngọc tu luyện Đạo Nguyên Kinh tới tầng thứ hai, che giấu hết đi Ma Đạo ấn ký trên người mình, chỉ để lại đôi mắt xanh dương, nếu không chắc họ sẽ bị dọa chết khiếp.
Thanh Ngọc đi lại giữa đại điện, nói:
- Người làm đại sự phải có tâm tính của người làm đại sự. Đừng chỉ tuân theo mấy loại quy củ đó mà khiến bản thân trở nên tầm thường, không đủ thành Đạo.
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc hắc y tu vi Đại Thừa hậu kỳ, lúc này mới nói:
- Thế nào mới đủ thành Đạo?
Thanh Ngọc nho nhã trả lời:
- Nhân chi sở đạo, sử vạn vật bất tri kỳ sở do dĩ vi Đạo.
Lão giả kia cũng nhẹ vuốt râu gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Lão gia tử và tất cả mọi người xung quanh, kể cả hạ nhân cũng nhìn chằm chằm về phía Thanh Ngọc, không dám tin vào mắt mình. Không ngờ lại có người đối được Đạo với Trương Bá Trương trưởng lão. Trương trưởng lão tu vi cao thâm, gia học uyên nguyên, có kiến giải rất sâu về Đạo, không thua gì lão gia tử. Vậy mà thiếu gia trưởng thành bên ngoài vừa về lại có thể đối đáp được, xem ra không tầm thường.
Thanh Ngọc đến đây lại nhìn về một vị trưởng lão cuối cùng, là một mỹ phụ cung trang Đại Thừa trung kỳ, nói:
- Vị trưởng lão này, còn một thử thách cuối cùng, người ra đề đi.
Tất cả mọi người sửng sốt, đến lão gia tử cũng phải đứng bật dậy, hỏi:
- Làm sao con biết đó là thử thách?
Thanh Ngọc mỉm cười:
- Con trưởng thành bên ngoài, tam phen tứ phen quanh năm đối mặt với nguy hiểm, cũng có chút kiến giải trong đầu.
Lão gia tử đôi mắt tràn đầy thâm thúy. Thanh Ngọc nói câu này có hai ý nghĩa: một là hắn không ở trong Nguyễn gia từ nhỏ, không được học tập quy củ, cũng không ai dạy hắn quy củ, có làm sai cũng không được chất vấn; hai lại là gia tộc chưa làm tròn trách nhiệm của gia tộc, chưa nuôi dưỡng hắn tử tế ngày nào, nên càng không có quyền bình xét. Tất cả mọi người ở đây đều là cáo già thành tinh, làm sao không hiểu. Vị mỹ phụ cung trang kia lại mỉm cười chắp tay nói:
- Thử thách cuối cùng đã qua rồi, tham kiến tiểu thiếu gia!
Ba người trưởng lão còn lại cũng chắp tay:
- Tham kiến tiểu thiếu gia!
Thanh Ngọc nho nhã, mỉm cười đáp lễ, không để chuyện này trong lòng. Gia tộc có quy củ của gia tộc, nếu không nó sẽ chân chính biến thành cái chợ, không ai quản được ai. Thanh Ngọc vốn không có tính cách thích trang bức, nhưng đến lúc cần thể hiện thì chắc chắn vẫn là phải thể hiện ra đấy.
Lúc này bốn vị trưởng lão Đại Thừa mới lần lượt giới thiệu:
- Ta Nguyễn Nhật, chưởng quản Nội vụ đường!
- Ta Phong Chu Hải, chưởng quản Ngoại vụ đường!
- Lão Trương Bá, chưởng quản Truyền công điện!
- Ta Cung Hà Âu, chưởng quản Tộc khố!
Thanh Ngọc chắp tay, đánh giá từng vị trưởng lão một. Đầu tiên là vị Nguyễn Nhật đưa ra câu hỏi đầu tiên kia. Người này là một hán tử trung niên, trông vô cùng dũng mãnh, mặt vuông chữ điền, tu vi Đại Thừa trung kỳ, thể hiện ra khí khái nam nhân, cũng coi như là thẳng thắn.
Tiếp theo là Phong Chu Hải, đây là một nam nhân thư sinh, có lẽ chưởng quản Ngoại vụ Hắc Thị Đường và Mỹ Thị Đường, nên mới đưa ra câu hỏi như vậy. Người này hào hoa phong nhã, bạch diện như ngọc, trên tay còn cầm một cây quạt xếp, trông rất có phong thái văn nhân.
Còn lão giả Trương Bá thì trên người tỏa ra mùi sách vở, hỏi câu vừa rồi chứng tỏ người này cũng có biết qua về Đạo. Lão giả này chỉ ăn mặc bình thường, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền hòa, nhưng khí tràng lại cường đại nhất ở đây, chỉ sau lão gia tử.
Cuối cùng là cung trang mỹ phụ kia, Cung Hà Âu cung trưởng lão, đôi mắt rất thâm thúy sâu xa, có vẻ là một người tâm tình sâu nặng, nhưng bề ngoài lại đoan trang thanh lịch, không khiến người ta nhìn ra.
Thanh Ngọc đánh giá qua bốn người một chút, cũng không hề có bất kỳ ác cảm nào, vì Ly Ly nói cho hắn biết họ không hề mang theo ác ý, thậm chí có cả thiện ý nồng đậm.
Xem ra thể hiện ra ngoài một chút cũng được coi trọng hơn đấy.
Trương Bá trưởng lão nói:
- Thôi, thiếu gia trở về là tốt rồi, bây giờ bốn người chúng ta xin lui, để gia nhân được sum họp!
Bốn vị trưởng lão hành lễ với lão gia tử, gia chủ, rồi lại hành lễ với Thanh Ngọc, sau đó mau chóng đi ra ngoài, vừa đi còn vừa bàn luận sôi nổi.
Lúc này, lão gia tử làm gì còn cái vẻ uy nghiêm bệ vệ, lao xuống cầm lấy tay Thanh Ngọc mà nói:
- Cháu ta giỏi quá! Ha ha ha ha! Con có trách gia gia không?
Thanh Ngọc thấy vậy, cũng mỉm cười, nói:
- Trách gia gia thì con về đây làm gì?
Lúc này, Trần Yên đã nhào vào người Thanh Ngọc mà khóc nức nở, Nguyễn Thành cũng nhìn lão gia tử, hai cha con gật đầu.
Lão gia tử nói:
- Được rồi được rồi, lớn rồi mà khóc như trẻ con vậy, đi, cả nhà ta đi xem cháu dâu! Nghe nói đứa nào cũng xinh như hoa, ta đây phải đi xem xét một phen! Ha ha ha!
Trần Yên cũng lau nước mắt, nói:
- Đúng rồi đúng rồi, xem con dâu, đi, dẫn nương đi xem con dâu.
…
Bốn người vừa hạ xuống, thì đã tới một khoảng đất bằng vô cùng rộng rãi, đằng xa lại nhìn được ra biển, lão gia tử nói:
- Nơi đây kiến tạo lên một môn phái cũng không tệ, để ta sai người giúp con!
Thanh Ngọc hỏi:
- Gia gia, biển này thông đi đâu vậy ạ?
- Đây là Nội Hải của Trung Vực, thông thẳng ra đến Vô Tận Hải, bên trong có rất nhiều bí cảnh và tài nguyên.
Thanh Ngọc cũng không nói gì, vung tay ra, lập tức mảnh đất bằng này hóa thành một bình nguyên vô cùng to lớn và xinh đẹp, chính là sơn môn Vạn Hoa cốc mà Thanh Ngọc đã thu vào Tích Địa Châu. Hắn nói:
- Gia gia, nhờ người mang đệ tử môn nhân Vạn Hoa cốc tới đây giúp con!
Lão gia tử gật đầu, nói câu gì đó vào hư không, một lát sau thì ba chiếc Hoàng khí phi hành bay tới. Mọi người cũng biết ý, chỉ để lại chúng nữ đi xuống, sau đó Đàm Bách Hương ra ngoài hành lễ với lão gia tử, rồi tiến vào sơn môn.
Linh khí ở Trung Vực thì nồng đậm hơn các Vực xung quanh rất nhiều, từ lúc Thanh Ngọc giải khai một lần phong ấn, lại càng dày đặc hơn.
Chín đại nương tử và tám tiểu thị nữ đi xuống, đến trước mặt lão gia tử, Nguyễn Thành và Trần Yên quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến gia gia, bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân!
- Bái kiến lão gia, bái kiến gia chủ, bái kiến gia chủ phu nhân!
Lão gia tử hiền hòa nói:
- Tất cả đứng dậy đi!
Lúc này, Trần Yên mới tới xem từng cô con dâu một. Ai cũng như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành làm nàng vô cùng mừng rỡ. Trần Yên ôm lấy Mỵ Nương, nhìn chúng nữ xung quanh mà nói:
- Con dâu ngoan, tốt, con dâu ngoan!
Chúng nữ thấy nàng xúc động cũng lặng lẽ mỉm cười. Lão gia tử nói:
- Ngọc Nhi, con định ở trong đó sao?
Thanh Ngọc nói:
- Không, nhờ gia gia tìm giúp con địa phương tốt một chút, con muốn tự lập môn hộ, kiến trúc con cũng có rồi.
- Được, vậy chúng ta đi qua bên kia một chút, ta đã nhắm sẵn cho con một chỗ rồi.
Lão gia tử dẫn mọi người về một phương hướng, cũng trên ven bờ Nội Hải.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Đế Quân chi lộ” nhận được phần thưởng chín viên Tẩy Tủy Đan, 2000 điểm tích lũy.
- Đinh! Nhiệm vụ “An cư lạc nghiệp” tặng thưởng trước cho thiếu gia một tòa Thánh bảo “Linh Thánh Cung”, hiện tại có thể dung hợp không gian trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, trừ khu vực đạo đài bạch ngọc để trồng Thần thụ ra, phải chăng muốn dung hợp?
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi:
- Vậy là sẽ di chuyển toàn bộ các lão thụ và kiến trúc sang Linh Thánh Cung sao?
- Đinh! Không gian trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ sẽ chỉ để lại ven biển, hai căn mộc lâu, vườn thuốc và khu vực đạo đài bạch ngọc!