Dứt khoát mạnh tay mua cho Phù Hoa một cái Khổng Tước Linh và một bộ Vận Nghê Thường hết 30000 điểm, Thanh Ngọc quay trở về đổi mới Đế Quân thương hành!
Hôn Tử Nhược một cái thật sâu, Thanh Ngọc đổi mới.
Không làm hắn thất vọng, Thanh Ngọc tìm được một đôi Huyền Băng Thủ Trạc Hoàng khí trung phẩm cho A Lan, hết 4500 điểm tích lũy.
Sau đó lại đổi mới, ở trang này Thanh Ngọc nhìn thấy ba vật phẩm vừa ý.
Đầu tiên, hắn mua một cây Phượng Linh Bút cho Sương Sương, hết 4000 điểm, rồi một Mãn Ngọc Cầm cho Tô Hân 5000 điểm. Cuối cùng Thanh Ngọc tự mua cho mình một cái trận bàn Lãm Nguyệt Kích Tiêm Trận Hoàng cấp, mất thêm 4000 điểm nữa.
…
Sau một hồi điên cuồng mua sắm và đổi mới, Thanh Ngọc chỉ còn lại 880262 điểm tích lũy. Trong Đế Tinh giới bây giờ tràn ngập các loại vật phẩm. Hắn mua thêm một chiếc Hoàng khí phi hành nữa, sẽ dễ dàng hơn cho việc di dời Vạn Hoa cốc. Còn số điểm tích lũy này Thanh Ngọc dự định để dành, bởi vì trong Đế Quân thương hành không còn gì vừa mắt nữa. Khi nào về tới Trung Đô, Thanh Ngọc sẽ mua Đế bảo ra tặng gia gia và phụ thân mẫu thân hắn.
Thanh Ngọc ôm lấy Tử Nhược và Mộng Nguyệt vào trong lòng, rồi ngồi dậy, nói với chúng nữ:
- Nào các phu nhân, lại đây lão công phát quà nào!
Chúng nữ nghe vậy tỏ vẻ thích thú, ai mà chẳng muốn nam nhân của mình tặng quà? Chúng nữ lập tức vây lại xung quanh, xem phu quân muốn tặng gì mình.
Thanh Ngọc nói với Sương Sương:
- Hôn ta một cái rồi đưa!
Sương Sương nhẹ nhàng tiến đến, hôn một cái thật sâu lên miệng Thanh Ngọc, thỏ thẻ:
- Có gì cho thiếp vậy?
Thanh Ngọc đánh bờ mông trắng nõn kia một cái, rồi đưa Phượng Linh Bút ra:
- Cái này cho nàng, Hoàng khí trung phẩm, ta nghe nói nàng có thể hư không họa phù, phải cố gắng lên, biết không?
Sương Sương mừng rỡ, nhận lấy bút, rồi cất vào nhẫn trữ vật, lại hôn hắn thêm lần nữa. Nàng còn muốn âu yếm Thanh Ngọc, nhưng nghĩ tới các tỷ muội xung quanh, lại thôi.
Thanh Ngọc lấy ra Băng Phượng Thần Mục và một cây quyền trượng rồi đưa cho Tử Nhược:
- Nhược Nhi, ta đã từng hứa sẽ chữa mắt cho nàng, đây là Băng Phượng Thần Mục, còn Chấn Linh Trượng Hoàng khí thượng phẩm, cầm lấy đi.
Tử Nhược nhận lấy đồ từ tay Thanh Ngọc mà trào ra nước mắt. Rút cuộc nàng cũng có cách để nhìn lại rồi. Thanh Ngọc hôn Tử Nhược một cái rồi nói:
- Nhược Nhi, thay đổi linh mục rất đau đớn, nàng có chịu được không?
- Nhược Nhi chịu được, nhất định chịu được mà!
Tử Nhược khóc lớn, hôn Thanh Ngọc một lần nữa rồi mới chịu thả hắn ra. Nàng mặc lại y phục, rồi ra ngoài trước, có vẻ như Tử Nhược rất thèm muốn có lại đôi mắt.
Cứ thế, Thanh Ngọc đưa cho mỗi đại nương tử của mình một món Hoàng khí, lại hôn các nàng mỗi người một lúc thật lâu. Khi chúng nữ đã ra ngoài hết, chỉ còn lại Phù Hoa, nàng lập tức ngồi lên người Thanh Ngọc mà nói:
- Thiếp không cần gì đâu, thiếp chỉ cần chàng thôi!
Thanh Ngọc ôm lấy Phù Hoa, rồi đưa ra một quả cầu long lanh tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, trên đó có vô số lỗ tròn nhỏ. Sau đó hắn lại lấy ra một bộ cung trang màu đỏ tuyệt đẹp được thêu dệt vô cùng tinh xảo.
Phù Hoa thốt lên:
- Đế bảo!
Thanh Ngọc hôn Phù Hoa, rồi nói:
- Đây là Khổng Tước Linh, còn đây là Vận Nghê Thường, nàng nhận lấy đi. Bây giờ trong nhà nhiều nữ nhân, vất vả cho nàng rồi.
Phù Hoa trào ra nước mắt, ôm chặt lấy Thanh Ngọc mà nói:
- Không vất vả, chỉ cần ở cạnh chàng thì không có gì vất vả!
Hai người cứ vậy ôm nhau, vô thanh thắng hữu thanh.
…
Nửa năm sau
Sau khi thu toàn bộ Vạn Hoa bình nguyên vào trong Tích Địa Châu, Thanh Ngọc để Phù Hoa điều khiển Tử Điện Bảo Xa, rồi tất cả môn nhân đi theo tới Trung Đô bắt đầu khởi hành.
Lần này, hầu như toàn bộ Vạn Hoa cốc đều quyết định rời đi. Tất cả cao tầng và gần ba vạn đệ tử Vạn Hoa cốc đều lên đường di chuyển tới Trung Vực, chỉ có hơn ba ngàn người quyết định không đi, nên Đàm Bách Hương đã cho họ xuất sư, tự do hành tẩu thiên hạ.
Ba chiếc Hoàng khí phi hành lao vun vút trên trời cao, hiện tại đã đến ngoại vi Trung Đô.
Từ xa, tất cả mọi người đã nhìn thấy một tòa thành khổng lồ vô cùng rộng lớn, phải nói là xa khuất tầm mắt mà vẫn chưa thấy điểm cuối ở đâu.
Đường phố đông vui, tấp nập, cả phàm nhân và tu sĩ hối hả mua bán, tạo nên một cảnh tượng vô cùng phồn hoa.
Thanh Ngọc âm thầm cảm thán một câu, đúng là thành thị đứng đầu Hằng Thiên tinh, mức độ rộng lớn không cần phải bàn cãi.
Nơi đây cứ như một quốc gia thu nhỏ vậy, từ trên cao Thanh Ngọc đã thấy được sáu khu vực vô cùng rộng lớn, chắc là thủ phủ của các đại gia tộc rồi.
Mỗi đại gia tộc lại có một lối vào riêng, không đi chung với dân chúng trong Đô thành. Từ đằng xa, Thanh Ngọc đã thấy được Nguyễn gia thủ phủ.
Nơi này có một lối kiến trúc cung đình vô cùng hoa lệ, các mái ngói đỏ liên tiếp, liên tiếp nhau san sát nhau. Xung quanh tường bao có vô số trận pháp phòng ngự, đều là Hoàng cấp cực phẩm. Phải nói chỉ riêng trong Nguyễn gia thủ phủ, số người cũng đã lớn hơn nhiều so với Minh Hồ thành.
Khi phi thuyền bay tới gần lối vào của Nguyễn gia thủ phủ, thì từ trên không trung đã có một đám người đứng đó. Dẫn đầu là một lão giả, tu vi Hóa Chân đỉnh phong, Thanh Ngọc nhìn từ xa đã có thể đoán được đây là gia gia hắn, Nguyễn Nhạc.
Nguyễn Nhạc lão gia tử ăn vận vô cùng đơn giản, chỉ mặc bộ áo bào màu đen không có gì cao sang quyền quý, râu tóc trắng bạc, khuôn mặt toát lên sự uy nghiêm của cường giả. Mặc dù trông thân thể đã quá tuổi trung niên, nhưng vẫn rất cường tráng, rắn rỏi.
Đằng sau Nguyễn Nhạc lão gia tử là một trung niên nam tử, ngọc thụ lâm phong, tóc mai đã có lốm đốm hoa râm, tu vi Đại Thừa trung kỳ, Thanh Ngọc đoán chắc đây là phụ thân mình, gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Thành.
Bên cạnh Nguyễn Thành là một người cung trang phụ nhân, tu vi Hợp Thể hậu kỳ, mặc dù trông dung nhan nàng đã hơi có vết mờ của thời gian nhưng vẫn rất xinh đẹp. Lúc này nàng đang trào ra hai hàng lệ, từ đằng xa Thanh Ngọc trông thấy mà đã cảm nhận được đau nhói trong tim. Chắc hẳn đây là mẫu thân Trần Yên của hắn rồi.
Sau lưng ba người họ còn có Phương lão, cùng một vài người lạ mặt.
Trương Phù Hoa dừng Tử Điện Bảo Xa lại, rồi Thanh Ngọc bước từ trong ra, lấy một thanh phi kiếm ra đạp lên, phi hành từ từ đến trước mặt mấy người Nguyễn gia. Hắn không dám ngự không phi hành ở đây, hiện tại chưa phải lúc.
Thanh Ngọc vừa mới tới nơi, thì lão gia tử đã nói:
- Tất cả đi vào nhà rồi nói sau! Ở ngoài này tai vách mạch rừng, không tiện!
Mọi người kính cẩn thưa vâng, sau đó ba Hoàng khí phi hành bay từ từ theo sau, Phương lão dẫn họ đi về một phương hướng khác, còn Thanh Ngọc thì tiến lên nắm lấy tay Trần Yên, dẫn nàng lên phi kiếm của mình, rồi cả gia đình mấy người hướng tới chủ điện Nguyễn gia.
Thanh Ngọc ôm Trần Yên trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Nương!
Trần Yên ôm chặt lấy con trai mình, khóc lóc mà nói:
- Nương đây, nương đây!
Lão gia tử và Nguyễn Thành trên môi hé mở nụ cười, cả mấy người đi đằng sau cũng vậy. Thân nhân đoàn tụ sau cuộc chia ly lúc nào cũng làm cho người ta xúc động!
Sau khi tiến đến chủ điện Nguyễn gia, Thanh Ngọc mới thầm cảm thán sự quyền uy và giàu có của nơi này. Tất cả các vật liệu và vật dụng ở đây đều là hàng Tôn cấp và Đế cấp. Vừa bước vào Thanh Ngọc đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng, sảng khoái tinh thần. Đại điện uy nghiêm, tường trắng thảm đỏ, giữa chủ điện có một chiếc Vương tọa, xung quanh đứng sẵn hai hàng hạ nhân.
Lão gia tử ngồi lên Vương tọa, còn Nguyễn Thành và Trần Yên ngồi ở bên hông, tỏ rõ sự quy củ và phong thái đại gia tộc Trung Đô, kẻ nắm quyền hành Trung Đô này.
Đứng ở xung quanh có bốn vị trưởng lão Đại Thừa kỳ, tỏa ra khí thế vô cùng cường đại, đang âm thầm dò xét Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc quỳ xuống vấn an:
- Tiểu Ngọc bái kiến gia gia, bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân!
Lão gia tử Nguyễn Nhạc nói:
- Ngọc Nhi đứng lên đi, từ nay phải xưng hô là Nguyễn Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ để gọi giữa người thân với nhau thôi.
Thanh Ngọc chắp tay thưa vâng, cũng không nói câu gì.
Một vị trưởng lão Đại Thừa đứng ra nói:
- Thiếu gia trở về là chuyện tốt rồi, nhưng còn mang theo mấy vạn người về. Quy củ Nguyễn gia ta sâm nghiêm, nếu nhỡ có kẻ gian trà trộn vào thì phải làm sao?
Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mặt vị trưởng lão này mà trả lời:
- Tất cả các đệ tử Vạn Hoa cốc đều được ta và A Phong đích thân khảo nghiệm qua, sẽ không có vấn đề gì. Nếu trưởng lão có nghi ngờ, Nguyễn Ngọc ta có thể lập thệ ước, nếu có kẻ gian, có thể đem ta phế đi, bản thân ta không có oán trách gì.
Lão gia tử ngồi phía trên trong mắt lóe lên một tia dị sắc, nhưng không nói gì. Một vị trưởng lão Đại Thừa khác bỗng dưng lại nói: