Chương 128: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc chưa dừng ở đó, đưa ra thêm tám món Đế bảo khác, hai mươi món Tôn khí, tám mươi hai món Hoàng khí, để lên bàn, sau đó nói:

- Cái này là con đóng góp cho gia tộc, gia gia thu lại đi.

Lão gia tử nhìn đống Đế bảo vất đầy trên bàn mà phải nhảy dựng lên:

- Nhóc con! Lấy đâu ra lắm vậy!

Nguyễn Thành vội vàng khuyên can:

- Phụ thân! Chú ý phong độ! Chú ý phong độ!

Lão gia tử thu lại vẻ mặt dị hợm, cười khà khà nói:

- Quên, ta quên mất, Ngọc Nhi, vậy gia gia thu lại của con, con yên tâm, không đi đâu mà thiệt cả!

- Gia gia, con dự định bán lại cho gia tộc một ít đan dược, phù chú, vũ khí, kể cả trận bàn nữa, người sau khi mua lại có thể bán ra ngoài với giá cao hơn, coi như là người giúp con một chút.

Lão gia tử gật đầu:

- Chuyện đó thì dĩ nhiên là được, nhưng mà…

- Người an tâm đi, tất cả những gì con đưa ra đều là cực phẩm, người lấy ra kinh doanh chắc chắn sẽ đè ép lại được mấy gia tộc kia.

Lão gia tử kinh ngạc:

- Cái gì, cực phẩm?

Thanh Ngọc liền lấy ra một đống đan dược mà Mỵ Nương luyện chế, thêm một xấp phù chú Vương cấp cực phẩm của Mai Sương Sương vẽ cho lão gia tử xem. Vì tay nghề luyện khí của Mộng Nguyệt còn yếu, nên Thanh Ngọc cũng chưa dám lấy đồ ra nhiều.

Cả lão gia tử và Nguyễn Thành đều nhìn chằm chằm vào đống đan dược và phù chú kia, ánh mắt nảy lửa:

- Tiểu tử, không tệ, không tệ ha ha, mấy cái này con lấy đâu ra vậy?

Thanh Ngọc cười hà hà:

- Do cháu dâu người luyện chế chứ ở đâu ra?

Lão gia tử cười khà khà đập bàn hét ra ngoài:

- Người đâu! Gọi Phương lão tới đây! Cả A Phong nữa!

Lúc sau, Phương lão và A Phong hớt hải chạy đến, thi lễ với ba người, rồi lão gia tử nói:

- Từ nay A Phong sẽ là Trưởng hộ vệ của Đế Quân Uyển này, còn Phương lão, tất cả các yêu cầu gì của Ngọc Nhi ngươi cứ tận lực mà hoàn thành là được rồi, Ngọc Nhi muốn bán gì thì ngươi cứ thu, sau đó phân phối đi các cửa tiệm, rõ chưa?

Phương lão vội vàng gật đầu, rồi hỏi:

- Thiếu gia, người muốn bán gì vậy ạ?

Thanh Ngọc đưa cho Phương lão một cái ngọc giản và một cái nhẫn trữ vật nói:

- Phương lão, mua giúp ta số đan dược và phù chú trên bàn này. Trong ngọc giản này có những loại linh dược và tài liệu nào, thì Phương lão cứ giúp ta mua hết sạch sẽ, nhưng giá cả phải hợp lý một chút, đây là tiền. À, đúng rồi, đây là khế ước ba sản nghiệp ở Minh Hồ thành Thiên Long Vực, Phương lão cũng kinh doanh giúp ta một chút, đến khi có lợi tức thì bàn giao cho Đàm trưởng lão trong Vạn Hoa cốc là được.

Phương lão xem qua ngọc giản một chút, rồi gật đầu:

- Vâng! Sẽ nhanh thôi, mai Phương lão sẽ đưa tới cho thiếu gia, còn mấy loại đan dược phù chú này lão thu lại. Sau khi có giá cả hợp lý, lão lại báo cho người biết.

Thanh Ngọc lại đưa thêm một cái ngọc giản nữa:

- Đây là một số những kiến giải của ta về việc kinh doanh, Phương lão xem một chút, cái nào cải biến cho tốt được thì cứ cải biến.

Thanh Ngọc có ý định đầu tiên sẽ khôi phục lại công việc kinh doanh cho Nguyễn gia trước đã. Người nào có tiền người đó là kẻ mạnh. Muốn đánh đổ đám gia tộc thâm căn cố đế kia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà làm được.

Hắn bán ra đan dược, vũ khí, phù chú cho Nguyễn gia với giá hợp lý, Thanh Ngọc cũng có lời, mà gia tộc bán ra ngoài với giá cao hơn cũng có lời. Chuyện tốt như vậy, không tội gì không làm cả. Chất lượng của những gì Thanh Ngọc đưa ra thì không phải bàn rồi.

Phương lão xem ngọc giản một chút, kêu lên:

- Diệu! Diệu a! Sao lão bao nhiêu năm rồi không nghĩ ra nhỉ! Để lão đi làm ngay mới được!

Sau khi Phương lão tất tả rời đi, Thanh Ngọc nhìn qua thì mới thấy lão gia tử và Nguyễn Thành đang nhòm hắn với ánh mắt quỷ dị. Lão gia tử đập bàn nói:

- Tu vi tiến nhanh, tinh thông kinh thương, thông minh tuyệt đỉnh, lại còn lắm bảo vật nữa! Nói, có phải tên nào đoạt xá cháu ta hay không!

Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!

Mẹ nó, xem ra thể hiện nhiều quá cũng dính đòn!

Lão gia tử cười khà khà đắc ý:

- Ta nói đùa vậy thôi, con đừng để bụng, ha ha ha!

Thanh Ngọc lại đưa ra cho hai người Càn Khôn Thiên Kinh và Càn Khôn Tâm Quyết, Phách Chuyết Tâm Vương Quả và Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả mỗi thứ hai trái, làm lão gia tử và Nguyễn Thành cũng là tán thán không thôi.

Thanh Ngọc nói:

- Gia gia, con mới tới chưa biết gì, người có ai nắm rõ tình hình Trung Đô không, điều giúp con một người với!

Lão gia tử cười thâm ý nói:

- Không lo, không lo, lát nữa đến ngay bây giờ đây!

Chờ thêm một lúc, thì lại có một cung trang nữ tử tuyệt mỹ, dẫn theo một trăm nha hoàn tuyệt sắc tới, cung kính đứng xếp hàng hai bên, rồi quỳ xuống hành lễ.

Sau khi lão gia tử bảo họ đứng lên, rồi nói với Thanh Ngọc:

- Đây là Cung Mẫn, là tộc nhân của Cung trưởng lão, từ nay sẽ đi theo trợ giúp cho con. Còn một trăm nữ tử này là do tự tay mẫu thân con chọn, tới đây chăm lo việc trong này. Tất cả các quy củ ở bên ngoài thì chú ý một chút, còn trong đây thì con cứ tự ý mà làm, đừng để người ta bàn ra tán vào là được rồi.

Cung Mẫn lập tức tiến tới bên cạnh, quỳ xuống trước mặt Thanh Ngọc, giao ra linh hồn bản nguyên.

Thanh Ngọc đánh giá nữ tử này một chút. Người này có lẽ cũng không hề đơn giản. Thanh Ngọc không hề thu lấy linh hồn bản nguyên của nàng. Hắn nói:

- Cung Mẫn phải không, ngươi không cần ở lại trong này. Đây là Thông Tấn Châu của ta, ngươi cầm đi, khi nào có việc cần thì ta sẽ gọi.

Cung Mẫn có hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu thưa vâng, sau đó lui ra.

Lão gia tử nói:

- Cung Mẫn không xinh đẹp sao? Con không thích nàng à?

Thanh Ngọc thâm ý nói:

- Bên trong nhà mình con muốn an ổn, không muốn cả ngày phải đi quản chuyện thị phi tranh giành đấu đá của nữ nhân.

Lão gia tử và Nguyễn Thành cũng âm thầm gật đầu. Phần tâm tình này cũng không tệ. Cái bài gà mái muốn leo lên thành phượng hoàng này cũ rích rồi, chẳng qua không có ai bóc trần ra mà thôi.

Nữ tử tên Cung Mẫn kia sau khi vào đây ở chẳng mấy mà sẽ ra sức chèn ép mấy nữ nhân của Thanh Ngọc, sau đó dần dần muốn leo lên vị trí Chính cung. Còn người mà khuyên nàng làm như vậy thì rõ ràng là vị Cung trưởng lão kia rồi. Chẳng qua chắc bên đó cũng muốn thử thời vận một lần xem sao mà thôi.

Nguyễn gia tiểu thái tử a!

Bao nhiêu nữ nhân mà không muốn trèo lên cho được?

Lão gia tử và Nguyễn Thành nói thêm vài câu, rồi Thanh Ngọc mời họ buổi tối tới ăn tiệc đoàn viên. Hai người cũng đứng dậy, đi xử lý công việc, hẹn tối sẽ quay lại. Thanh Ngọc nói với một trăm nữ hạ nhân:

- Việc gì nên nói thì nói, việc gì nên làm thì làm, đều là người thông minh cả, ta cũng không cần giảng giải thêm nữa. Chi tiết sinh hoạt hàng ngày ra sao thì tối nay các vị phu nhân sẽ sắp xếp. Đi vào nói mẫu thân ta tìm nơi ở cho.

Đám nữ tử rối rít thưa vâng, sau đó tiến vào hậu viện. Thanh Ngọc cũng chưa vội, mà tiến về phía sơn môn Vạn Hoa cốc, an bài một số sự tình với Đàm Bách Hương. Hắn nói:

- Tỷ, đưa người của Hồng Trần đường tỏa ra khắp Trung Đô đi, chúng ta vừa tới, cần tình báo. Giờ bên phía Hồng Trần đường tỷ để cho Mai Âm trưởng lão tiếp quản là được rồi.

Đàm Bách Hương nghe vậy, cũng gật đầu nói:

- Lần này Vạn Hoa cốc mới tới, ta cũng chưa biết ra sao. Tạm thời ta cứ để cho chúng đệ tử ở nguyên trong cốc đã, chưa ra ngoài làm gì. Nơi này linh khí dồi dào, cũng chưa cần thiết phải tìm kiếm tài nguyên lắm.

Nói xong đến đây, Thanh Ngọc đón Lạp Ma và Tiểu Hôi về Đế Quân Uyển, rồi mới từ từ tiến vào hậu viện.

- Hệ thống, Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch để làm gì?

- Đinh! Thiếu gia có thể chôn xuống đất, nó có thể bảo trì vĩnh viễn số linh mạch ở bên dưới, không bao giờ bị hao mòn!

Thanh Ngọc nghe tới đây cũng là mừng rỡ, hắn tu luyện chỉ mười ngày là sẽ hao hết một linh mạch cực phẩm, giờ thì không cần lo nữa rồi. Lập tức chôn Vĩnh Hằng Tâm Linh Mạch xuống, thì vô vàn linh khí trong thiên địa dồn về phía Đế Quân Uyển, tạo nên những màn sương trắng mờ mờ, vô cùng nồng đậm. Lạp Ma cũng phải kêu lên:

- Sảng khoái!

Thanh Ngọc cười cười, rồi để Tiểu Hôi ở lại khu rừng tiền viện, trông nom đám nhóc tiểu hồ ly. Gấu mập này có vẻ rất thân thiện, vừa tiến tới mà đã thấy một đám lâu nhâu trèo hết lên người nó chơi đùa rồi. Sau khi bước vào hậu viện, hai người cũng là phải cảm thán một chút.

Chính giữa nơi này có một hồ nước trong vắt, nhìn thấy cát sỏi dưới đáy, bên trong lại có một tòa đình viện lớn, có thể làm nơi tổ chức gia yến, mọi thứ bên trong cũng được trang hoàng đầy đủ, vô cùng phong tao. Đi qua hồ nước, thì mới bắt đầu tiến tới nội viện.