Chỉ có Tử Nhược, không biết tại sao vẫn luôn dậm chân ở Luyện Hư sơ kỳ. Chúng nữ nhiều lúc cũng muốn hỏi nàng, nhưng Tử Nhược không nói. Nếu có Thanh Ngọc ở đây, chắc hắn sẽ hiểu tại sao. Nàng dồn ép tu vi, không muốn tiến cảnh chỉ để chờ Thanh Ngọc cố gắng đánh bại được nàng mà thôi. Tình yêu của Tử Nhược dành cho hắn không thua kém gì ai, hơn nữa thời gian nàng ở bên cạnh Thanh Ngọc cũng là dài nhất. Tu vi không tiến, nhưng Tử Nhược nay đã là Hoàng cơ nhân, vô cùng lợi hại.
Tô Hân thì đã trở lại tu vi Kim Đan trung kỳ, nàng vẫn rụt rè và hiền lành như trước, không có chút thay đổi nào. Nàng cũng không học một loại nghệ nào cả, vì thiên phú của Mỹ Nhân Ngư là cầm nghệ. Tuy không được lọt vào một trong lục nghệ, nhưng lại có nét độc đáo riêng.
Mộng Nguyệt thì tu luyện mị công độc môn của Thiên Hồ tộc, gần như đêm nào nàng cũng lôi các tỷ muội ra mà hành hạ. Chúng nữ cũng đã quen, thi thoảng còn tất cả lên chung một giường, đè con cáo nhỏ yêu mỵ này xuống mà tra tấn nàng. Hai mươi năm đã qua, Mộng Nguyệt tấn thăng Hóa Thần trung kỳ, tiến cảnh vô cùng nhanh, hơn nữa A Phong còn theo lời Trương Phù Hoa, dạy nàng luyện khí. Phù Hoa nói bên cạnh Thanh Ngọc phải đầy đủ nữ nhân, tài sắc vẹn toàn, nhất định mỗi người phải tinh thông một nghệ.
Phu quân của chúng nữ không phải phàm nhân, nhất ngộ phong vân sẽ hóa rồng, nếu các nàng không trở nên ưu tú hơn, thì chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau, không ai muốn điều đó xảy ra cả.
Dạ Tố Mai nay cũng đã là Kim Đan trung kỳ, thường xuyên thương nhớ về Thanh Ngọc. So với chúng nữ ở đây, nhan sắc tuyệt mỹ của nàng bị ảm đạm đi rất nhiều, nhưng cũng được tính là tuyệt đại giai nhân. Dạ Tố Mai rất biết ơn Tử Nhược, nên vô cùng nhu thuận, không có ai trách móc được điều gì.
Tiểu thị nữ Quỳnh Hi của Phù Hoa bây giờ cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, cũng rất có năng khiếu về thực nghệ. Nàng không hiểu vì lý do gì nhiều giai nhân hoa lệ thế này ở cùng một chỗ mà lại hòa thuận êm ấm, không có chút xích mích nào, cũng càng tò mò về Thanh Ngọc hơn.
Đáng ra khi những nữ nhân nhan sắc hoa lệ ở chung một chỗ, sẽ phải sinh lòng ghen ghét mới đúng, nhưng ở trong Đế Quân Uyển thì không có chuyện đó. Thứ nhất là Trương Phù Hoa dù dịu dàng tình cảm nhưng xử lý vấn đề vô cùng dứt khoát, lại thấu hiểu nhân tâm, rất được lòng chúng nữ. Thứ hai là tất cả đều mang chung mối bệnh tương tư, ngoài tu luyện ra cũng chẳng có thời gian mà thừa hơi gây sự. Khi buồn, Phù Hoa cùng Hạ Tuyết lại nấu cho chúng nữ một bữa tiệc ngon, mấy tỷ muội say sưa bên bàn rượu, sau đó lại bế con cáo nhỏ Mộng Nguyệt vào phòng hành hạ.
Cuộc sống an ổn cứ thế trôi qua, hai mươi năm tưởng chừng đằng đẵng thời gian, trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Mộng Nguyệt nâng chén uống hết, mặt nàng hơi đỏ, trông vô cùng yêu kiều.
- Ước gì tên kia có ở đây thì tốt rồi, không một xíu nữa mình lại bị hành hạ thảm…
Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm chúng nữ giật mình:
- Ai hành hạ đại hồ ly đáng yêu của ta vậy?
Tất cả mọi người giật mình nhìn qua, rồi hét lên:
- Phu quân!
Bảy thân hình tuyệt mỹ lao vòng trong vòng tay quen thuộc kia, tham lam ôm lấy Thanh Ngọc. Chúng nữ òa lên nức nở, làm hắn cũng hơi rối một chút. Mỗi người ôm một cái, lại bóp mông các nàng một chút, rồi mới chịu thả ra, làm Dạ Tố Mai và Quỳnh Hi đứng đằng xa cũng phải ngượng chín hết cả mặt.
Mỵ Nương òa lên mà khóc, ôm chặt Thanh Ngọc không chịu buông:
- Chàng về rồi, huhu…
Thanh Ngọc mừng rỡ, phải nói nếu trong đời hắn nơi đâu vui vẻ nhất, thì có lẽ là chỉ có ở bên cạnh các nàng. Trương Phù Hoa lấy tay gạt đi hàng lệ trên mi, rồi nhẹ nhàng nói:
- Thôi, tất cả từ từ, chàng về rồi, sau này còn nhiều thời gian, chúng ta sẽ không xa cách nữa. Để chàng ăn chút gì đi.
Đến đây, mấy nữ nhân mới thả Thanh Ngọc ra, để hắn ngồi xuống. Hắn quan sát xung quanh một chút, thấy nữ đạo cô kia đã ngoan ngoãn sau lưng Phù Hoa, còn Dạ Tố Mai lại khép nép cúi đầu cạnh Tử Nhược. Hắn cũng hiểu ra vài chuyện, nhưng cũng chỉ nhìn Dạ Tố Mai mỉm cười, không hề có ý tứ trách móc hay đuổi nàng rời đi. Hai mươi năm qua rồi, đến giờ Dạ Tố Mai vẫn còn một lòng một dạ ở đây, còn chịu hạ thấp thân mình, Thanh Ngọc cũng không có lý do gì mà xử tệ với nàng cả.
Thanh Ngọc lập tức đưa A Lan, Thụy Nhi và chúng thị nữ ở bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra ngoài, làm mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nhìn thấy một vườn hoa diễm lệ xung quanh, Thanh Ngọc ngồi đó cũng là cảm thán không thôi.
Mười lăm năm qua, A Lan đã tu luyện lại tới Kim Đan hậu kỳ, trình độ trận pháp một đường hát vang tới Hoàng cấp, vô cùng cường đại. Còn Thụy Nhi thì vẫn là Hợp Thể sơ kỳ, nàng nhìn thấy vô vàn nữ nhân xinh đẹp xung quanh thì rất bất ngờ, nhất là khi bắt gặp ánh mắt của Mộng Nguyệt. Nữ nhân yêu kiều này cũng là yêu thú giống mình, hơn nữa còn tu luyện mị công!
Những năm này A Lan quản giáo Thụy Nhi vô cùng tốt, dạy nàng đầy đủ lễ nghi phép tắc, không thua gì bất cứ danh môn khuê tú nào. Nhưng bản tính tinh nghịch của Thụy Nhi thì cũng không thể thay đổi được, nàng rất hay đè A Lan xuống mà ân ái trêu đùa, tình cảm tỷ muội vô cùng tốt. Hai nàng hành lễ:
- Ra mắt các vị tỷ tỷ!
Đám tiểu thị nữ còn lại trông thấy tràng diện hơi khó xử này thì cũng chỉ biết cúi đầu xuống đất, không biết có xảy ra chiến tranh hay không.
Thanh Ngọc mang theo nét cười, nhưng vẫn uy nghiêm nói:
- A Lan và Thụy Nhi lại đây ngồi xuống.
Phù Hoa mỉm cười, kéo nhẹ tay A Lan tới ngồi bên cạnh mình. Nàng biết A Lan trước đây chắc cũng là cường giả một phương, nên muốn thăm dò tâm tình vị muội muội này một chút. Còn Thụy Nhi thì bẽn lẽn đi tới bên cạnh Mộng Nguyệt ngồi xuống, mặt còn mang theo vẻ bối rối vô cùng. Nhưng khi vừa an tọa, thì hai bàn tay thon dài của nữ nhân đã đặt lên đùi nàng, vỗ về an ủi. Một tay là của Mộng Nguyệt, tay kia là của Mai Sương Sương. Mộng Nguyệt nói:
- Muội muội, à không, tỷ tỷ đáng yêu đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ! Hức!
Thụy Nhi khẽ mỉm cười, nàng thấy cô tiểu hồ ly này vô cùng dễ thương.
Thanh Ngọc đưa tay về Mỵ Nương tiếp tục nói:
- Thúy An, từ nay nàng sẽ đi theo hầu hạ Mỵ Nương.
Thúy An bây giờ đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, vô cùng nhu thuận với Thanh Ngọc. Nàng khẽ nhìn về phía Mỵ Nương, thì thấy vị phu nhân này cũng không tệ, vô cùng hiền hòa, lại thanh tâm ngọc khiết, chắc sẽ không khó sống chung. Nàng cũng chỉ biết rón rén đến sau lưng Mỵ Nương, khom mình hành lễ:
- Thúy An ra mắt phu nhân.
Mỵ Nương nắm tay Thúy An mỉm cười, trong lòng đánh giá cô tiểu thị nữ này, cũng không nói gì cả. Mỵ Nương thấy Thúy An hoàn toàn còn là hoàng hoa khuê nữ, xem ra cũng không tệ. Tu vi của Thúy An đang cao hơn so với Mỵ Nương, nhưng nàng cũng không để ý, Thanh Ngọc đã sắp xếp như vậy chắc có lý do của chàng, phu quân sẽ không bao giờ hại nàng cả.
Thanh Ngọc lại nói:
- Hương Nhi từ nay đi theo A Lan.
Hương Nhi nghe vậy vui mừng, những năm gần đây nàng cũng đã tiếp xúc nhiều với vị phu nhân này, tình cảm cũng rất tốt. Thời gian trôi qua, khúc mắc trong lòng Hương Nhi cũng đã được giải hết, cũng đành chấp nhận số phận, tiến bước tới sau lưng A Lan hành lễ:
- Hương Nhi ra mắt phu nhân.
Thanh Ngọc sắp xếp cho Tiểu Mai hầu hạ Tô Hân, Tiểu Lan đi theo Sương Sương. Tiểu Cúc làm thị nữ của Hạ Tuyết, Tiểu Trúc phân về cho Mộng Nguyệt. Cả bốn nàng Mai Lan Cúc Trúc bây giờ đều có tu vi Kim Đan kỳ, cũng rất được việc, nên Thanh Ngọc rất hài lòng.
Đến đây, chỉ còn thiếu Thụy Nhi trong số các đại nương tử là chưa có thị nữ, còn ai cũng đã có một ngươi tâm phúc hoa nhường nguyệt thẹn ở bên.
Chúng nữ làm quen với thị nữ của mình, nói cười khúc khích, có vẻ vô cùng hòa hợp. Thanh Ngọc thấy vậy, cũng rất an tâm. Hắn hiểu chúng nữ sẽ không xem các nàng là thị nữ, có khi lại coi là tỷ muội. Nhưng trong nhà nữ nhân đông, nếu không có quy củ ắt sẽ loạn thành một đoàn.
Đến lúc đó mấy phe giao chiến ác liệt, Thanh Ngọc không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào. Hắn nói:
- Phù Hoa, nàng phải chiếu cố cho các nàng một chút.
Phù Hoa nghe vậy, khẽ mỉm cười, rồi nói:
- Chàng an tâm đi, thiếp sẽ lo toan tươm tất cho chàng.
Thanh Ngọc vui vẻ, thả Tiểu Hôi ra để nó chạy về với Lạp Ma, chắc vị huynh đệ này xa con gấu mập mấy mươi năm cũng vô cùng nhớ nhung đấy.
Sau khi dùng bữa xong xuôi, Thanh Ngọc không ở lại với chúng nữ mà qua bên đình viện thăm Lạp Ma một lát. Vị huynh đệ này bây giờ đã tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ, cũng rất tưởng nhớ Thanh Ngọc. Hai người uống vài chén rồi Thanh Ngọc đi tìm Đàm Bách Hương tâm sự đôi câu, hỏi han về tình hình Vạn Hoa Cốc một chút. Thời gian trôi qua, Vạn Hoa cốc bây giờ đã là tông môn siêu cấp vô cùng cường đại, dậm chân một cái có thể khiến Thiên Long Vực rung động mấy lần.
Đàm Bách Hương thấy vị đệ đệ hờ này của nàng mới bao nhiêu năm đã tiến giai Nguyên Anh đỉnh phong thì vô cùng sợ hãi, không biết là Thanh Ngọc tu luyện kiểu gì. Nàng hỏi:
- Bây giờ đệ có dự định gì?
- Tỷ tỷ an bài người trong sư môn một chút đi, ta có một Hoàng khí phi hành có thể mang theo một vạn người. Ai đi theo thì tốt, không thì thôi, chúng ta cũng không bắt ép họ làm gì. Ta có thể thu hết Vạn Hoa bình nguyên vào động thiên, việc di dời cũng coi là thuận lợi. Sản nghiệp ở Minh Hồ thành tỷ cứ để vậy đi, đệ sẽ nhờ người của Nguyễn gia tới chăm nom, mười năm thu lợi tức một lần.
Đàm Bách Hương gật đầu:
- Ngươi tính toán như vậy tỷ cũng không có ý kiến gì, được rồi, chúng ta cứ vậy mà làm. Những người không chịu đi cùng tỷ sẽ để họ xuất sư vậy.
Sau khi trở về đình viện, thì Thanh Ngọc nghe thấy chúng nữ đang tụ tập huyên náo bên trong một phòng tắm lớn, còn có tiếng kêu phát ra:
- Aa… Không, đừng hành hạ muội nữa, không phải là còn Thụy Nhi tỷ tỷ sao…aa…