Chương 118: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Chân tay và cổ Thanh Ngọc lúc này đã toàn bộ bị vô số dây gai kỳ dị trói chặt, không thể nhúc nhích, hơn nữa tu vi trong người đang bị khóa, không thể thi triển kỹ năng. Tinh huyết hắn đang bị Thụ Yêu rút đi dần dần, nguy trong sớm tối.

Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc gầm lên một tiếng bạo nộ, từ bên trong tràn ra vô số hỏa diễm màu xanh biếc, thiêu đốt toàn bộ số dây gai kia, làm chúng lập tức rụt trở lại. Nhưng lúc này, vô số dị trùng mang theo những cái miệng hung ác đang tiến lại gần.

Ly Ly nhanh chóng thu toàn bộ tinh mạch vào Trữ Mạch Giới, bên ngoài Thụ Yêu lại tiếp tục gào lên giận dữ, số dị trùng lao tới càng nhanh hơn.

Thanh Ngọc đang suy tính làm sao thoát khỏi khốn cảnh này.

Đúng rồi! Tà vật! Cái cây này với đám dị trùng có phải tà vật hay không?

Thanh Ngọc không hề nghĩ nhiều, gọi ra Pháp luân, hiển hóa thành một Ma đầu to lớn, lập tức cái miệng đen ngòm tỏa ra vô số sợi dây xích, hút hết số dị trùng này vào bên trong. Không chỉ có vậy, từ hai con mắt Ma đầu bắn ra một luồng ánh sáng khổng lồ về nội thể Thụ Yêu, lập tức Thanh Ngọc được đưa ra ngoài.

Vừa thoát khỏi hiểm chiêu của Tán Linh Thụ Yêu xong, Thanh Ngọc nhìn một cảnh tượng làm hắn hết hồn.

Cái Ma đầu sau lưng hắn hóa lớn, to gấp bốn lần Thụ Yêu, rồi lại phóng ra hai sợi dây xích, quấn chặt lấy, làm nó không tài nào giãy dụa mảy may, rồi bị kéo dần dần về phía cái miệng đen ngòm khổng lồ kia.

Tất cả gốc rễ đều bị đào lên, rễ của con Thụ Yêu này vô cùng dài, có khi phải tới ba ngàn trượng. Thanh Ngọc nghĩ chắc bộ rễ này chuyên đào sâu xuống lòng đất tìm linh quáng để cắn nuốt đây.

Sau một hồi, Tán Linh Thụ Yêu biến mất trong cái miệng của Ma thủ, trong khi một lượng tinh thần lực khổng lồ tràn vào thức hải Thanh Ngọc. Nếu có thời gian tiêu hóa số tinh thần lực này, hẳn là Hư Ma Chân Thân và tu vi luyện Thần của hắn lại tăng thêm một khoảng lớn.

Thanh Ngọc còn sợ hãi đến ngây người, xem ra hắn vẫn còn chưa hiểu hết về Pháp luân của mình!

Quá ngưu bức rồi!

Từ nay về sau mà cứ gặp mấy vật quỷ dị như vậy xong rồi để Hư Ma Chân Thân nuốt thì tốt bao nhiêu!

Thanh Ngọc không hề biết rằng hắn vừa thoát chết trong gang tấc. Nếu bị một con dị trùng màu vàng kim kia cắn trúng thôi, cũng là thần tiên khó cứu.

- Đinh! Hằng Thiên tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Diệt Tán Linh Thụ Yêu”, nhận được phần thưởng là một lần Tinh cầu chi phước, 5000 điểm tích lũy!

- Đinh! Hiện tại Hằng Thiên tinh đề nghị truyền tống thiếu gia về Phước Bình thành, phải chăng thực hiện truyền tống?

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi lập tức xác nhận.

Phước Bình thành.

Trên đường ngựa xe náo nhiệt, phàm nhân cũng như tu sĩ đang hối hả bon chen, từng tiếng rao của những quầy hàng vang vọng khắp nơi trong phố phường.

Thanh Ngọc lúc này đã đứng ở cửa Vạn Hoa Tiền Trang.

Những năm gần đây tiền trang hoạt động vô cùng suôn sẻ, Mộ gia cũng im hơi lặng tiếng không hề có động tĩnh gì. Tất cả người làm trong tiền trang hầu hết đã được thay mới, không có ai nhận ra Thanh Ngọc cả.

Hắn cũng chỉ tới xem qua một chút, rồi phất tay thu lại Vũ Đả Lê Hoa Trận. Đang định rời đi thì có một lão giả ra chặn đường Thanh Ngọc:

- Sao ngươi lại… A, lão bản, người đã về rồi!

Lão giả khi nhận ra Thanh Ngọc, lập tức thay đổi thái độ.

- Thôi, lão vào làm việc đi. Ta đi trước một bước, ở lại kinh doanh cho cẩn thận.

Lão giả kia vội vàng thưa vâng. Thanh Ngọc rảo bước trên phố một chút, rồi tiến về Thiên Ngọc Phách Mại Hội. Sau khi vào, được đấu giá sư Lâm Du Du nghênh đón, Thanh Ngọc mới biết tám năm trước Phương lão có ghé lại lần nữa, sau đó đã về Trung Vực rồi.

Thanh Ngọc đang nóng lòng trở về Vạn Hoa cốc xem xét chúng nữ, nên cũng chỉ nói vài câu rồi rời đi.

Tối hôm đó, tại Mộ gia.

Thanh Ngọc một thân hắc y đeo khăn trùm, lẻn vào mà không hề có ai hay biết gì, do đặc quyền của Tinh chủ, không ai có thể phát hiện ra hắn. Thanh Ngọc là người có thù tất báo, trước đây lão già Mộ Kình Ba này đã liên tục gây sự với hắn nhiều lần, không lý do gì mà để lão nhởn nhơ cả.

Qua giám định, Thanh Ngọc đã biết được vị trí của Mộ Kình Ba. Lão này bây giờ còn đang mải vui đùa với hai tiểu thiếp, nhân sinh có vẻ trải qua vô cùng đặc sắc.

Thanh Ngọc đạp cửa mà vào, tỏa ra Diệt Kiếm Thế, lại dùng Ma Linh mục thi triển Toái Hồn Đao, rồi một chiêu Toái Tinh Trảm bổ lão làm hai nửa.

Thu lấy nhẫn trữ vật, Thanh Ngọc còn chưa kịp sử dụng lần truyền tống của Hằng Thiên tinh thì đã bị ai đó bắt đi đâu mất.

Ngày hôm sau, tin tức Mộ lão gia chủ bị chém chết đương trường truyền ra, làm chấn động xung quanh Phước Bình Thành. Không ai biết là do người nào làm, nhưng sau đó không bao lâu, Mộ gia bị Lưu gia diệt tộc.

Một gia tộc sừng sững bao năm, chỉ vì cái chết của một người mà suy vong không còn gì nữa.

Nhưng đó là việc của sau này, còn bây giờ Thanh Ngọc đang đứng trước mặt lão giả Thiên Lộ Điện ở trong tinh không vô tận.

Lão giả đánh giá hắn từ đầu đến chân, mỉm cười vô cùng hài lòng. Lão nói:

- Không ngờ nhanh như vậy mà đã chiếm hết được lợi lộc xung quanh Huyền Vũ Vực rồi, còn sớm hơn dự định của ta tám năm đấy!

Thanh Ngọc sau khi hành lễ thì hỏi:

- Tiền bối sao lại phải giúp đỡ vãn bối như vậy?

Lão giả nói:

- Ai, có một số chuyện khi đã định rồi thì không thể tránh thoát được. Ta cũng giống bà lão kia mà thôi, mục đích đều như nhau.

Thanh Ngọc nghe ba chữ bà lão kia mà nhớ đến lão thái thái, hắn giật mình ớn lạnh, hóa ra hai người này đều biết đối phương. Thanh Ngọc lại hỏi:

- Mục đích gì ạ?

Lão giả nói:

- Mục đích khiến tất cả mọi người còn được sống, chứ không phải là chết.

Thanh Ngọc đến đây cũng nghĩ ra điều gì, rồi mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra. Hắn cũng không dám hỏi nhiều, vì có hỏi thì lão giả cũng không nói.

- Xin hỏi tiền bối quý tính đại danh, để vãn bối tiện xưng hô.

- Ta là Trọng Tần, chính là đệ đệ của Trọng Khải, người ngươi đã đem đi chôn cất. Thôi, trở về đi, rồi chuẩn bị mà khởi hành. Con đường sau này còn nhiều gian nan lắm đấy. Phải cố gắng lên! À, ta ở Trung Đô có mở một tửu lâu tên là Trọng Khải lâu, có cơ hội nhớ ghé qua!

Đế Quân Uyển.

Vạn Hoa Cốc.

Trăng khuya treo lơ lửng giữa trời tỏa xuống từng đạo ánh sáng dịu nhẹ, phù vân trôi nổi, gió mát hiu hiu, trong vườn trúc cảnh vật yên tĩnh mà hài hòa.

Bảy vị tuyệt mỹ giai nhân, gồm có Lý Mỵ Nương, Trương Phù Hoa, Mai Sương Sương, Hạ Tuyết, Tử Nhược, Tô Hân, Mộng Nguyệt đang ngồi quây quần bên bàn tiệc ngoài đình viện. Các nàng ai cũng không nói gì, chỉ say sưa mà uống cho thỏa thích nỗi lòng.

Đứng phía sau các nàng còn có Quỳnh Hi, chính là nữ đạo cô Bắc Thái Tông, hiện giờ đã ngoan ngoãn trở thành tiểu thị nữ của Trương Phù Hoa. Còn một người nữa, Dạ Tố Mai, thì không biết đã đi theo hầu hạ Tử Nhược từ khi nào. Hóa ra là nàng vì quá say mê Thanh Ngọc, mà làm ảnh hưởng tới tu luyện, về sau lại đòi sống đòi chết với Hàn Trưởng lão, rồi tới trước Đế Quân Uyển quỳ gối ba ngày ba đêm, cầu xin chỉ cần được làm tiểu thị nữ. Tử Nhược không biết có tính toán gì, cũng thu lưu Dạ Tố Mai.

Không biết từ bao giờ hai cô nàng Tô Hân và Hạ Tuyết đã vô cùng thân nhau, lại còn trở thành hai con sâu rượu. Cũng phải thôi, tính cách của hai nàng ôn nhu hiền hòa, thời gian gần đây luôn luôn bị Mộng Nguyệt đè xuống bắt nạt, thành ra mang nỗi đồng bệnh tương liên. Thi thoảng hai nàng còn đảo khách thành chủ, hành hạ Mộng Nguyệt một phen.

Ngày đó Thanh Ngọc rời đi, chỉ để lại một ngọc giản báo bình an ở trước cửa phòng. Chúng nữ khóc hết nước mắt, nhưng hơn năm năm sau lại được Nguyễn gia báo tin hắn đang ở Huyền Vũ Vực lịch luyện, nên các nàng cũng an tâm được phần nào.

Mai Sương Sương lúc này đang gục đầu vào vai Trương Phù Hoa, rơi nước mắt thỏ thẻ nói:

- Hức! Muội nhớ chàng quá, …

Trương Phù Hoa ôm lấy eo nàng, đưa chén rượu lên môi một hơi cạn sạch, nói:

- Phải tin tưởng chàng chứ! Ngốc!

Ở đây chỉ có Tô Hân và Mộng Nguyệt là được ở bên cạnh Thanh Ngọc ít nhất. Tô Hân còn gần gũi hắn được một lần, còn Mộng Nguyệt thì chưa.

Hơn hai mươi năm ròng rã trôi qua, các nàng ai cũng có tiến bộ vô cùng lớn. Mỵ Nương đã tu luyện lại đến Kim Đan hậu kỳ, thuật luyện đan cũng đang dừng chân ở đỉnh phong Vương cấp, có thể tấn thăng Hoàng cấp bất cứ lúc nào.

Trương Phù Hoa thì vẫn giữ nguyên Đại Thần sơ kỳ cảnh giới, nhưng trình độ Thực nghệ lại tăng cao, hiện đã là Hoàng thực sư, nếu về tới Trung Đô cũng là một trong những cao nhân đứng đầu.

Sương Sương nay đã tấn thăng Luyện Hư sơ kỳ, còn đồng thời là một Vương phù sư cường đại. Trên khắp tinh cầu này, chắc chỉ có mỗi mình nàng có thể dùng tay cầm bút hư không họa phù. Với kỹ năng này, Sương Sương có thể ở giữa chiến trận mà đánh ra những đạo phù chú vô cùng cường đại, hơn nữa Vạn Hoa Phù Các ở Minh Hồ thành mới được thành lập cũng lấy nguồn hàng chính do nàng cung cấp, sinh ý vô cùng náo nhiệt.

Hạ Tuyết bây giờ cũng đã là tu sĩ Ngưng Chân đỉnh phong, bớt đi vẻ rụt rè hiền lành như trước, mà đã hóa thân thành một nữ phụ nhân đoan trang thánh khiết. Hơn hai mươi năm theo Phù Hoa học nghệ, giờ nàng cũng vừa mới tấn thăng Pháp thực sư, phải nói là vô cùng chăm chỉ cố gắng.