Chương 117: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Mười lăm năm đối với người phàm thì lâu, chứ đối với người tu hành thì chỉ như cái chớp mắt mà thôi.

Trong mười lăm năm, Thanh Ngọc đã bị bản nguyên Hằng Thiên tinh đổi tới mấy cái địa điểm khác nhau, chỉ vì hắn tiêu thụ số linh khí quá khổng lồ. Ma tinh cực phẩm bị tiêu hao hơn một ngàn vạn, hiện tại Thanh Ngọc mới bước được vào Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.

Cảm nhận sức mạnh to lớn của bản thân, Thanh Ngọc mỉm cười hài lòng. Mười lăm năm qua hắn đã tu ra chín đạo kiếm khí, nay chỉ còn đúng một đạo duy nhất là sẽ chân chính nhận được phong hào Kiếm Vương cường đại.

Hiện tại, Thanh Ngọc có thể thi triển một kiếm chiêu tiếp theo sau Toái Tinh Trảm, đó là Diệt Thần Trảm. Một khi Diệt Thần Trảm đã được thi triển ra, thì Thanh Ngọc phải liên tiếp chém ra tám mươi mốt kiếm chiêu, mỗi kiếm chiêu lại mang trong mình ý nghĩa khác nhau.

Những năm trở lại đây, nếu không phải có Tầm Thức Thánh Quả, Thanh Ngọc cũng không thể nào thi triển được ra Diệt Thần Trảm.

Kiếm kỹ này khi đã thi triển thì không thể ngừng lại, thử nghĩ mà xem, tám mươi mốt đường kiếm, mỗi đường kiếm mang theo chín đạo kiếm khí bắn ra, đó là cảnh tượng bực nào?

Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc cũng đã to lớn gấp ba lần khi trước, bây giờ nếu Thanh Ngọc thi triển Toái Tinh Trảm, có thể liên tục tung ra ba mươi chiêu, cường đại hơn trước vô số lần.

Những năm nay lâm vào khổ tu, tâm trạng của Thanh Ngọc nhớ nhung chúng nữ vô cùng. Không biết các nàng sống có ổn hay không.

- Hệ thống, mở ra thông số.

.

Chủ nhân: Thanh Ngọc

Linh căn: Cửu vương căn

Tư chất: Đỉnh giai

Thể chất: Không được tiếp cận thông tin

Huyết mạch: Không được tiếp cận thông tin

Chức nghiệp: Pháp kiếm sư

Tinh cảnh: Luyện Cân trung kỳ

Khí cảnh: Nguyên Anh hậu kỳ

Thần cảnh: Trụ Cung tam tinh

.

Mười lăm năm nay, Thanh Ngọc đã tiến cảnh luyện Tinh thêm một tầng tiểu cảnh giới. Luyện Tinh càng lên cao càng khó và mất nhiều thời gian. Nhưng hiệu quả mà nó đem lại thì vô cùng tốt. Lực lượng và phản ứng của Thanh Ngọc tốt hơn trước đây rất nhiều.

Hắn có tự tin chỉ cần hắn bước lên Hóa Thần kỳ thôi, lập tức Thanh Ngọc có thể đánh bại được Tử Nhược. Sau khi thu nàng và Mộng Nguyệt vào tay, Thanh Ngọc có thể tìm hiểu huyết mạch và thể chất của mình.

- Đinh! Hằng Thiên tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tăng tiến tu vi”, nhận được phần thưởng đặc quyền của Tinh chủ: không ai có thể dùng thần thức quét được thiếu gia trong phạm vi Hằng Thiên tinh!

Thanh Ngọc nghe mà mừng rỡ!

Cái đặc quyền này là đồ tốt!

Hành nghề đạo chích là vô địch thiên hạ!

- Đinh! Hằng Thiên tinh phát động nhiệm vụ “Diệt Tán Linh Thụ Yêu”, tại một hòn đảo ở Vô Tận Hải, có một tên Quỷ Ảnh tộc đang trông chừng một Tán Linh Thụ Yêu, Thụ Yêu này vô cùng bất lợi với tinh cầu. Phần thưởng là một lần Tinh cầu chi phước khi tấn thăng Hóa Thần kỳ, đồng thời Hệ thống cũng phát thưởng 5000 điểm tích lũy, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận? Lưu ý, khi tiếp nhận sẽ được lập tức truyền tống tới ngoài hai ngàn dặm so với mục tiêu!

Thanh Ngọc sắp xếp lại tất cả mọi thứ một chút, rồi mới hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần. Bây giờ nếu gặp phải tên Quỷ Ảnh tộc trên đảo kia chắc chắn hắn sẽ là Hóa Thần hậu kỳ.

Trong lòng Thanh Ngọc mặc niệm:

- Tiếp nhận.

Lập tức hắn biến mất trong không gian.

Lâu lắm rồi mới được trở lại mặt đất, nên Thanh Ngọc khoan khoái cảm thụ một chút hương vị gió biển xung quanh.

Biển xanh, mây trắng, từng đàn yêu cầm bay liệng trường không, vô cùng an bình. Linh khí trong thiên địa Hằng Thiên tinh hiện tại nồng đậm hơn trước kia nhiều lắm, hơn nữa còn càng ngày càng tăng lên.

Thanh Ngọc cảm thán một chút thời gian trôi qua không hề đợi chờ một ai.

Đạo lộ vô tình, mới đó mà đã qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Nếu còn ở trái đất bây giờ, chắc là đã cảnh còn người mất.

Thanh Ngọc xác định lộ tuyến hòn đảo có Thụ Yêu kia, sau đó nhanh chóng ngự không lướt đi trong không gian mênh mông của Vô Tận Hải.

Ở giữa biển khơi rộng lớn, từ đằng xa Thanh Ngọc đã nhìn thấy một hòn đảo âm u vô cùng, giống y như là ngọn Trình Phong mà trước đây hắn đã đi qua vậy.

Một đường tiến thẳng, Thanh Ngọc không chần chờ mà bước chân lên đảo. Ở bên trong cũng không có âm hồn nào cả, chỉ có một vùng đất chết mà thôi. Đất đai khô cằn, không có sinh linh tồn tại.

Ở đằng xa có một cái cây khổng lồ, nó đang hấp thụ linh khí trong thiên địa, nhưng lại tỏa ra một loại khói đen như mực, không biết có tác hại gì.

Vừa mới bước vào, Thanh Ngọc đã thấy ngay trước mặt mình là một tên Quỷ Ảnh tộc Hóa Thần hậu kỳ, không ngoài dự đoán của hắn.

Tên Quỷ Ảnh tộc này không cầm vũ khí gì cả, cũng chẳng nói năng gì, vừa ra tay đã tung ngay ra sát chiêu.

Hắn ném ra mười tám cái phi đao, hóa thành một loại đao trận, muốn kích sát Thanh Ngọc.

Phi đao trận tỏa ra những đường cắt sắc lẻm, chỉ mới vừa hình thành thôi đã khiến Thanh Ngọc thụ thương, y phục và thân thể có vô số nhát cắt bén ngọt, nếu chờ thêm một lúc nữa thì chắc chắn bị cắt thành muôn mảnh mà chết không thể nghi ngờ.

Thanh Ngọc bình tĩnh, chỉ dùng tay trái cầm Huyễn Diệt gạt phăng hết số phi đao này theo một quỹ tích kỳ lạ. Tất cả phi đao ngay lập tức đều bị đánh bay ra ngoài, không hợp thành sát cục được nữa. Tên Quỷ Ảnh tộc sửng sốt một chút, không ngờ được sát chiêu của mình lại dễ dàng bị hủy như thế.

Thanh Ngọc không hề cho tên này cơ hội, lập tức thi triển Hư Ma Chân Thân. Bởi vì Ma Linh mục của hắn đã nhìn thấy một quỷ hồn đang nấp trong hư không.

Không dài dòng, chỉ là hai sợi dây xích lao ra, quỷ hồn không có một chút lực kháng cự nào, bị Hư Ma Chân Thân cắn nuốt sạch sẽ.

Tên Quỷ Ảnh tộc kia sợ hãi, nhưng đã không còn kịp. Thanh Ngọc qua hai lần giao phong trước đã hiểu rõ đường đi nước bước của bọn bóng mờ này rồi. Hơn nữa tu vi tên này cũng bị tụt xuống Hóa Thần trung kỳ, do quỷ hồn của hắn đã chết.

Thanh Ngọc không nói nhảm, sử dụng Ma Linh mục thi triển Toái Hồn Đao, rồi dồn Thiên Hỏa vào thân kiếm, lướt tới chém ra một chiêu Toái Tinh Trảm.

Tên Quỷ Ảnh tộc còn đang mải dùng phi đao dàn trận, bỗng nhiên ôm đầu gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị Thanh Ngọc bổ ra làm đôi.

Thiên Hỏa thiêu cháy sạch sẽ, không còn chút bụi nào.

Thanh Ngọc cảm thấy bọn này thật nghèo đói, mẹ nó, giết ba tên rồi mà chẳng rơi ra cái gì?

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia đã nhận được danh hiệu ẩn “Săn Quỷ thành thạo”, nhận được 500 điểm tích lũy!

- Đinh! Hằng Thiên tinh cho thiếu gia biết Tán Linh Thụ Yêu rất khó đối phó, chỉ có thể dùng Thiên Hỏa khắc chế, hơn nữa tốc độ phải nhanh, nếu không sẽ bị trúng độc!

Thanh Ngọc nghe vậy, cũng bình tĩnh tiến tới. Mười lăm năm ngày ngày khổ luyện, đến bây giờ cũng cần phải kiểm tra thực lực một chút. Nhưng mà có điểu làm cho Thanh Ngọc lo lắng là hắn không xác định ra phẩm cấp của Thụ Yêu này.

Thụ Yêu cao hơn chục trượng, thân cây màu đen, trên thân nó tràn đầy gai xương quỷ dị, ở mấy hốc cây còn vô số đầu lâu, kinh khủng vô cùng.

Tiến lại gần Thụ Yêu, lập tức Thanh Ngọc sử dụng thân pháp né tránh từng hàng gai nhọn từ mặt đất mọc lên muốn đâm xuyên qua thân thể hắn. Những góc độ tấn công của chúng vô cùng thâm hiểm, Thanh Ngọc đã tránh né hết cỡ, mà vẫn bị đâm trúng bụng, tràn ra máu tươi.

Tán Linh Thụ Yêu hiển hóa ra một khuôn mặt vô cùng hung tợn trên thân cây, rồi há mồm phun ra rất nhiều làn khói màu đen, Thanh Ngọc nhìn rõ ràng thì hóa ra là vô số độc trùng kinh dị.

Toàn thân Thanh Ngọc nổi lên một lớp Pháp hỏa màu xanh nhạt, tràn ra từng đợt hàn khí rét buốt, sau đó nhanh chóng tiếp cận Thụ Yêu khổng lồ kia.

Những con dị trùng khi tiếp cận thân thể Thanh Ngọc đều bị hóa thành tro bụi, khiến cho Tán Linh Thụ Yêu gầm lên giận dữ. Từ trên tán cây, mười hai cái cành khổng lồ quật xuống, mang theo những luồng khí đen quỷ dị.

Thanh Ngọc chỉ biết lắc mình tránh né, truyền Thiên Hỏa vào trên Trảm Thiên, chém ra một Lạc Nhật Trảm vào số quỷ cành này. Kiếm chiêu thì không hề gây sát thương, nhưng Thiên Hỏa thì lại khiến Thụ Yêu bị thiêu đốt, khiến nó gầm lên, không biết làm thế nào mà tỏa ra lực hút vô cùng cường đại, một hơi nuốt Thanh Ngọc vào trong bụng.

Trong nội thể Tán Linh Thụ Yêu, Thanh Ngọc phát hiện ra ở đây có vô số tinh mạch!

Là tinh mạch chứ không phải linh mạch!

Hóa ra Thụ Yêu này hấp thu linh khí trong thiên địa để tự tích tụ tinh mạch cho riêng mình, lại còn tinh lọc tạp chất, sau đó thải ra. Nếu cứ để nó cắm rễ trên Hằng Thiên tinh, thì chả bao nhiêu lâu nữa tinh cầu này sẽ mất hết linh khí mà chết một cách hoàn toàn.

Thanh Ngọc nhìn xung quanh một chút, lúc này có vô số dị trùng màu vàng kim chói mắt to bằng nắm tay, không thể nào giám định được đang từ từ tiến dần về phía hắn.