Chương 120: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Hắn nghe mà cũng cảm thấy lửa nóng trong lòng, nhưng mà bây giờ Thanh Ngọc muốn đột phá quan cảnh đã, sau đó một hơi đẩy hết tất cả các nàng xuống giường, thỏa mãn một phen. Việc các nàng ân ái với nhau có thể bồi dưỡng tình cảm, Thanh Ngọc cũng không hề có ý kiến gì. Nữ nhân của mình mà, không chạy đi đâu mà thiệt thòi cả.

Lắc mình về phía sâu trong rừng trúc, Thanh Ngọc tới trước mộ phần của Trọng Khải và vợ chồng Phí Thiên Sầu, lại đào ra thêm một địa huyệt nữa, chôn xuống thi cốt của vị tiền bối đã để lại cho hắn tâm đắc kiếm thuật. Ở cuối điển tịch, có ghi lại danh tự người, tên Đàm Dương, nên Thanh Ngọc làm một tấm bia Đàm Dương Kiếm Tôn chi mộ, rồi tế bái đường hoàng.

Sau đó, Thanh Ngọc vung tay bài trí Vũ Đả Lê Hoa Trận xung quanh Vạn Hoa bình nguyên, rồi xếp bằng an tâm tu luyện ở bên cạnh thác nước.

Phù Hoa đảo thần thức ra thấy Thanh Ngọc đang tu luyện, xem ra có nhiều chuyện sắp phải nói cho chàng biết rồi.

Lúc này, bên trong phòng đã hỗn loạn thành một đoàn. Tất cả đại nương tử và các tiểu thị nữ trên thân đều chỉ còn áo yếm và quần lụa mỏng. Tiếng náo động khúc khích lan tràn khắp không gian, may mà lúc sau Phù Hoa đã đánh ra cấm chế cách âm, để khỏi ảnh hưởng tới Thanh Ngọc. Thụy Nhi đang đè Mộng Nguyệt xuống, tham lam bá đạo mà mút lấy đôi môi hồng thơm ngát kia, còn Mai Sương Sương thì ở đằng sau, vỗ đen đét vào mông nàng.

Một lúc sau, không còn trên thân ai mặc y phục hết. Mấy đại nương tử đang say rượu lập tức làm càn, đè tiểu thị nữ của mình xuống mà tha hồ vân vê xoa bóp. Đến cả Quỳnh Hi cũng bị Phù Hoa bóp lấy hai chú tiểu bạch thỏ mà đỏ hết cả mặt, chỉ biết ngồi im dựa đầu vào vai nàng. Quỳnh Hi thỏ thẻ nói:

- Phu nhân, em hơi sợ…

Trước nay các đại nương tử ở cùng nhau, nàng và Dạ Tố Mai không hề tham gia cùng, nhưng mà hôm nay trong tình cảnh hoan lạc hỗn loạn này, Quỳnh Hi có hơi run rẩy một chút. Nàng xuất thân đạo cô, phong thái nề nếp là vẫn phải giữ gìn đấy.

Phù Hoa bế nàng xoay ngang người ra, rồi vỗ đét vào cái mông nhỏ của Quỳnh Hi mà nói:

- Không tập cho quen, sau này hầu hạ phu quân kiểu gì, ta nói cho muội biết, Trung Đô quy củ sâm nghiêm, không được tự do thoải mái như ở đây đâu.

Nói xong, Phù Hoa lập tức bá chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh của Quỳnh Hi mà mút chặt, tay nàng bắt đầu tràn xuống vuốt ve khe hẹp tinh xảo kia. Quỳnh Hi chỉ biết chịu trận, vòng tay ra ôm lấy cổ Phù Hoa, không biết phải làm gì, chỉ có thể lúc nào môi mình được thả lỏng thì kêu lên:

- Aa, phu nhân, aa… Đừng, đừng….aa…

Ở bên kia, khác với sự điên cuồng xung quanh, chỉ có Mỵ Nương và Thúy An là im lặng ngồi ôm nhau. Mỵ Nương uống say, mặt cũng hơi đỏ, nhưng nghĩ tới cảnh mấy tỷ muội bạo dạn kia làm nàng hết hồn hết vía. Thúy An thấy thế, đánh liều, lập tức ngồi lên hai chân nàng, sau đó dùng tay nâng cằm Mỵ Nương lên, nói:

- Phu nhân, người không thích Thúy An sao?

Mỵ Nương bắt đầu mượn rượu làm càn, đưa tay ra ôm lấy eo Thúy An, rồi nói:

- Làm sao, muốn bắt nạt ta phải không?

Thúy An cười khẽ, vô cùng dịu dàng, rồi bắt đầu cũng đưa làn môi hồng căng mịn ra, hầu hạ Mỵ Nương. Hai người lúc đầu còn e dè, càng về sau càng điên cuồng. Hai tay Mỵ Nương bóp loạn xung quanh, làm Thúy An chưa biết mùi đời cũng phải oằn mình lên từng đợt.

Mỵ Nương bắt chước Thanh Ngọc, thi thoảng lại vỗ một cái thật mạnh vào mông Thúy An:

- Nói, sau này còn dám bắt nạt ta nữa không?

Sau đó nàng lại điên cuồng bá chiếm hai chú tiểu bạch thỏ trắng mịn kia, mút thật chặt, thi thoảng lại còn cắn nhẹ, làm Thúy An cũng chỉ biết ôm cổ Mỵ Nương, kêu lên:

- Aa, phu nhân, aa…muội không dám, không dám nữa…aa…

Lúc này, ở dưới hồ nước, Tử Nhược cũng đang ôm Dạ Tố Mai, rồi hỏi:

- Sao, có sợ không? Sợ bây giờ rút lui còn kịp.

Dạ Tố Mai nhìn khung cảnh xuân mỹ xung quanh, cúi đầu đỏ mặt, sau đó chỉ biết ôm chặt Tử Nhược, để nàng muốn làm gì thì làm. Tử Nhược mỉm cười, vuốt ve khắp thân thể nàng, rồi sau đó dùng tay bóp lấy cặp mông căng tròn, làm Tố Mai cũng phải run lên từng đợt. Hai cặp tiểu bạch thỏ dính sát vào nhau, dâm mỹ tột cùng.

Chiến sự căng thẳng nhất là ở chỗ Thụy Nhi và Mộng Nguyệt. Bây giờ Thụy Nhi còn đang dùng cái lưỡi mềm điệu nghệ của mình, lướt qua lướt lại âm huyệt của Mộng Nguyệt, làm nàng phải oằn mình lên mà rên rỉ liên hồi:

- Không…aa… Tỷ tỷ …không… muội chết mất…aa…

Đằng sau mông Thụy Nhi, Mai Sương Sương vẫn còn đang tiếp tục đánh. Vừa đánh, vừa xoa, thi thoảng nàng lại còn dùng tay chọc vào cái khe non mềm kia, khiến Thụy Nhi đang hành hạ Mộng Nguyệt cũng phải run rẩy từng cơn, oằn mình lên mà hưởng thụ khoái cảm.

- Aa, đánh muội nữa đi, aa…

Hương Nhi ở một góc, sợ hãi. Chưa bao giờ trong cuộc đời nàng tưởng tượng ra được cuộc mỹ nhân đại chiến này, chứ đừng nói là trông tận mắt. Không để nàng đứng một mình, A Lan lập tức đi tới, giật phăng áo yếm của nàng ra, rồi nói như ra lệnh:

- Đến đây với ta.

Hương Nhi hoảng hốt, còn chưa kịp làm gì đã bị A Lan kéo xuống hồ, sau đó ngay lập tức bị một đôi môi căng mọng đè lên. Ban đầu Hương Nhi còn chưa quen, lúc sau cũng chỉ đành hé cái lưỡi nhỏ xinh ra mà đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt kia. A Lan ở trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ đã lâu, cũng bị nhiễm cái trò nữ nhân hoan ái của Thụy Nhi, bây giờ vô cùng táo bạo.

Tay A Lan du tẩu khắp nơi, đầu tiên là cặp vú trắng hồng cao ngất của Hương Nhi, sau đó rồi tới eo, tới mông, thi thoảng còn vuốt nhè nhẹ nơi âm huyệt tinh mỹ. Nàng biết Hương Nhi còn trinh nguyên, nên cũng không dám mạnh mẽ mà đưa cả ngón tay vào như Mai Sương Sương được. Hương Nhi cảm thấy như mình đang bị một người băng ôm vậy, vô cùng mát lạnh, cũng chỉ biết đứng im mà hưởng thụ khoái cảm này.

- Aa… Phu nhân, nhẹ một chút, …

Tô Hân và Hạ Tuyết bây giờ vô cùng thảm, mỗi người đang bị hai tiểu thị nữ hành hạ. Tiểu Mai và Tiểu Lan đè Tô Hân xuống, mỗi người ngậm của nàng một bầu ngực, hai bàn tay thì điên cuồng kích thích bên dưới, có khi còn có ngón tay khuấy nhẹ tận bên trong, làm nàng cũng phải rên lên:

- Aa,…tha cho ta, tha cho ta…

Hạ Tuyết bên kia cũng chẳng kém là bao, môi thì bị Tiểu Cúc ngậm chặt, còn hạ thân nàng lúc này lại có cái lưỡi tinh nghịch của Tiểu Trúc đang điên cuồng trêu chọc. Hạ Tuyết oằn mình lên từng hồi mà cảm nhận niềm đê mê hoan lạc, trong lòng lại nhớ tới Thanh Ngọc. Lâu lắm rồi nàng không được hầu hạ cái vật nam nhân dũng mãnh kia, tưởng niệm vô cùng.

- Aa, đừng, không, chết muội, …

Mọi người nhìn sang, thì thấy lúc này Mai Sương Sương đã đè ngửa Thụy Nhi ra. Tay Sương Sương đang dùng ngón giữa mà du động liên tục bên trong âm huyệt trắng hồng ẩm ướt đó. Thụy Nhi chỉ biết oằn người lên từng trận mà rên rỉ, nhưng chưa được bao lâu thì môi nàng đã bị Mộng Nguyệt mút lấy.

- Hừ, dám hành hạ muội, hôm nay cho tỷ oằn người lên mới thôi!…

- Aa…aa…không, muội sai rồi, tha cho muội, …

Một lúc sau, Thụy Nhi thân mình run rẩy, bên trong đã tràn ra quỳnh tương ngọc lộ, nằm một chỗ, đê mê không nói lên lời. Chúng nữ xung quanh cũng cười khúc khích nhìn nàng.

Từng tiếng kêu dâm mỵ tuyệt trần vang vọng trong không gian, khung cảnh đằm thắm, mỹ nữ như mây, xuân quang vô hạn…

Dĩ nhiên Thanh Ngọc đang an ổn tu luyện, không được chiêm ngưỡng màn mỹ nữ đại chiến kinh thiên động địa kia rồi, hắn bây giờ đang tập trung xung kích bình cảnh Hóa Thần kỳ.

Trong thức hải Thanh Ngọc bây giờ còn đang có một lượng tinh thần lực khổng lồ của Thụ Yêu và vô số dị trùng, nên hắn muốn nhất tiễn xạ song điêu, một lúc tấn thăng hai đại cảnh giới của Khí cảnh và Thần cảnh.

Hóa Thần kỳ, đối với tu sĩ bình thường mà nói chính là một cột mốc vô cùng trọng đại. Khi tiến vào Hóa Thần, nguyên anh trong đan điền sẽ được tiến thêm một bước, trở thành nguyên thần. Nguyên thần của tu sĩ cường đại, có thể thấu thị vạn lý, hơn nữa mức độ hòa hợp với thân thể mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nếu như nói nguyên anh là một bào thai, thì nguyên thần sẽ là đứa trẻ. Càng về sau, nguyên thần của tu sĩ sẽ càng ngày càng cường đại hơn, rồi cho tới Hợp Thể kỳ thì hòa làm một với thân thể, thực lực đại tăng.

Nhưng với bản thân Thanh Ngọc thì không phải vậy, Cửu Thải Quang Long trong đan điền hắn khi tiến vào Hóa Thần kỳ vẫn giữ nguyên như vậy, không hề có chút thay đổi nào. Chỉ có điều lực lượng mạnh mẽ hơn trước và chân khí nhiều hơn mà thôi.

Chỉ khi nào Thanh Ngọc đạt tới Hợp Thể kỳ, thì Cửu Thải Quang Long sẽ tấn thăng thành Quang Thần Long, lúc đó uy lực sẽ vô cùng khủng bố.

Đạt tới Hóa Thần, Thanh Ngọc sẽ tu tập được tầng thứ hai của Đạo Nguyên Kinh, học được thêm kỹ năng cường đại. Hắn đang vô cùng kỳ vọng vào tầng cảnh giới mới này.

Sau ba ngày bế thủ tâm thần, tâm lặng như nước, không có chút sóng gợn nào, Thanh Ngọc trải ra vô số tinh mạch và ma mạch xung quanh, bắt đầu trùng kích bình cảnh Hóa Thần kỳ.

Linh khí từ khắp nơi trong thiên địa điên cuồng mà tụ tập về trong Đế Quân Uyển. Lần này có vẻ như bản nguyên tinh cầu đã ưu đãi hơn trước, linh vân cũng sà xuống thấp quanh mặt đất, rồi hóa thành một vòi rồng khổng lồ trên đỉnh đầu Thanh Ngọc, tránh để lôi kiếp đánh tan.

Tích nhược bạc phát, Thanh Ngọc đột phá là chuyện nước chảy thành sông.

Lôi vân trên bầu trời Vạn Hoa cốc ầm ầm ngưng tụ, làm các đệ tử sợ hãi không thôi. Uy thế hủy thiên diệt địa bắt đầu tràn ra, như thể muốn diệt sát sinh linh nhỏ bé đang muốn tấn thăng dưới mặt đất.

Chúng nữ trong đình viện cũng đã nhao nhao chạy ra ngoài, quan sát phu quân mình tấn thăng Hóa Thần kỳ. Các nàng đều nắm tay nhau, hy vọng Thanh Ngọc an an ổn ổn mà độ qua lôi kiếp. Đàm Bách Hương cũng đã cùng mấy vị trưởng lão hộ pháp xung quanh Mẫu Đơn Phong, không cho một ai tới gần.