Chương 113: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc nội thị vào thì mới thấy trong đan điền hắn lúc này có một con Cửu Thải Quang Long sặc sỡ. Hai mắt của nó được hiển hóa từ Hám Thiên Hư Lôi, không, bây giờ phải là Hám Thiên Linh Lôi rồi, trong miệng Cửu Thải Quang Long thi thoảng khè ra từng đạo Băng Liên Pháp Hỏa, vô cùng thần dị.

Tất cả đóa Vô Trần Hoa đều đã được dung nhập vào trong con rồng chín màu này, Thanh Ngọc cảm nhận được lực lượng cường đại trước đây chưa từng có. Nếu bây giờ mà thi triển Toái Tinh Trảm hắn phải tung được ra mười chiêu liên tục mà không bị kiệt sức!

Trên bầu trời lôi kiếp vẫn liên tục giáng xuống, nhưng không hề khiến Thanh Ngọc bận tâm chút nào. Bao nhiêu lôi điện chi lực đều có tới tám phần bị truyền vào đan điền cho Cửu Thải Quang Long cắn nuốt hết, chỉ có hai phần đánh lên cơ thể Thanh Ngọc và Thụy Nhi mà thôi. Hơn nữa, một điều làm cho Thanh Ngọc mừng rỡ, đó chính là con rồng trong đan điền mỗi khi có lôi kiếp đánh vào lại tăng tu vi hắn thêm một ít!

Thanh Ngọc ngẩng đầu lên trời, thèm muốn thêm một ít lôi kiếp nữa, đánh thêm nhiều nhiều tý đi!

Nhưng để hắn thất vọng rồi, chỉ có sáu mươi tư tia lôi kiếp mà thôi, làm gì còn nữa. Một đám linh vân được Hằng Thiên tinh hiển hóa ra, từ trên cao sà xuống, bao phủ lấy hai thân hình đang giao hòa.

Thanh Ngọc và Thụy Nhi điên cuồng vận chuyển công pháp hấp thu để củng cố cảnh giới của mình, sau đó một lúc thì trời quang mây tạnh, vạn vật trở lại bình thường.

Thanh Ngọc quằng Huyết Ma Thánh Đằng ra ngoài, sau đó kích hoạt trận bàn Hoàng cấp, rồi giữ nguyên tư thế mà bế Thụy Nhi vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.

Từ xa, Vân Ma Thánh xoa tay vào nhau cười hắc hắc:

- Nương, người xem, bọn trẻ thật tốt a!

Lão thái thái cũng cười mà lại đập một gậy vào mông lão:

- Tốt cái đầu con! Đi, giải tán ra ngoài tinh vực cảnh giới tiếp!

Vân Ma Thánh sợ hãi, không muốn nhảy cha cha cha chút nào, nên lập tức biến mất.

Lão thái thái lúc này mới hỏi vào khoảng không xa xôi:

- Lão mất nết, ta muốn đi Trung Đô hành nghề y, lão có đi không?

Không biết từ đâu lại vọng lại tiếng của lão giả Thiên Lộ Điện:

- Mở y quán à? Hay đấy nhỉ, được, ta đi với bà, ta thuê cửa hàng bên cạnh mở một Tửu lâu, sau đó đưa mấy tiểu nha đầu xinh đẹp đến câu dẫn tiểu tử kia một chút!

Lão thái thái chửi ầm lên:

- Lão già khốn kiếp! Biến!…

Thanh Ngọc lúc này không biết hai vị lão nhân gia đang đôi co ở ngoài, mà đang đắm chìm vào ôn nhu hương vô hạn.

Hai người đang ở trên chiếc bè trúc giữa dòng suối cạnh thác nhỏ. Thanh Ngọc ôm lấy Thụy Nhi, vẫn để nàng ngồi trên mệnh căn của mình, miệng thì đang điên cuồng bá chiếm lấy hai ngọn sơn phong của thân hình mỹ miều kia.

Thụy Nhi ôm lấy cổ hắn, bàn tay thì túm chặt lấy mái tóc dài trắng bạc, hạ thân đang chuyển động điên cuồng. Nàng chưa nói tiếng người bao giờ cả, nên chỉ rên lên những tiếng bập bẹ, nghe vô cùng dễ thương:

- Aa, chủ…nhân, em thích…thích quá…aa…

Thanh Ngọc nghe thấy những lời nói đáng yêu này thì dâm tính đại phát, hắn ngẩng đầu lên, bá đạo mút lấy đôi môi đỏ mọng mà tham lam thu về quỳnh tương ngọc dịch. Chiếc lưỡi của Thụy Nhi khiến Thanh Ngọc cảm thấy sung sướng vô cùng, nó mềm, nhẹ, lại vô cùng ẩm ướt.

Thụy Nhi mút lấy vành tai Thanh Ngọc, hạ thân thì càng ngày càng dập mạnh hơn, không ngưng nghỉ chút nào. Bỗng dưng, Thanh Ngọc phát hiện ra không biết từ lúc nào A Lan đã bị đưa đến bên cạnh mình. Nàng đã tỉnh lại một lúc, còn chưa biết gì thì đã bị Giới linh quăng đến đây rồi.

Thanh Ngọc dừng việc đang làm lại, rồi kéo tay A Lan tới gần, hỏi:

- Nàng có biết ta là ai không?

A Lan nhẹ nhàng đỏ mặt:

- Người là chủ nhân phải không?

Hiện giờ A Lan đã mất hết tu vi, phải tu luyện lại từ đầu. Trước đây A Lan đã từng là tu sĩ Đại Thừa, hơn nữa còn là Vương trận sư, vô cùng cường đại. Thanh Ngọc kéo A Lan lại gần, nâng cằm lên rồi hỏi:

- Ta cho nàng lựa chọn. Nếu nàng không muốn ở bên cạnh ta, ta sẽ để nàng rời đi.

A Lan không nói gì, mà tự thoát y, chứng tỏ cho quyết định của mình. Thanh Ngọc không biết nàng làm thế nào mà thể chất đã tăng lên đến Mị Linh Băng Tâm Thể, nhưng mà A Lan chắc chắn vẫn còn trinh nguyên. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để nói đến chuyện đó.

Lần đầu tiên Thanh Ngọc nhìn thấy thân thể A Lan. Nàng mang nét đẹp hao hao với Ly Ly, vì cả hai đều mang theo sự kiêu ngạo thần thánh. A Lan là điển hình băng sơn mỹ nhân, góc cạnh khuôn mặt nàng tinh xảo vô cùng.

Thân hình cao gầy, vô cùng chuẩn mực. Ngực của A Lan không đồ sộ như của Ly Ly, nhưng lại mang một phen vận vị khác. Nét đẹp nhất của bộ ngực đó chính là ở bên chú tiểu bạch thỏ bên phải có một hình xăm, vô cùng khiêu gợi. Mông A Lan cũng chỉ vừa tay, không gọi là lớn, nhưng có vẻ rất săn chắc. Làn da nàng trắng tinh như những bông tuyết mùa đông, mang theo cảm giác mát lạnh, chứ không trắng hồng như Thụy Nhi. Dưới hai chân kia là một bụi cỏ nho nhỏ, vô cùng tinh xảo. Đôi mép hồng nhỏ nhắn, ẩn hiện thấp thoáng, làm Thanh Ngọc bên dưới cũng căng tràn lên một chút.

Thụy Nhi nhìn Thanh Ngọc, rồi lại nhìn A Lan, tỏ vẻ mặt ngơ ngác một chút. Thanh Ngọc kéo tay A Lan lại bên cạnh mình, rồi nói:

- Bên cạnh ta có rất nhiều nữ nhân, ta muốn thành thật nói cho hai nàng biết.

A Lan hỏi:

- Chủ nhân, rất nhiều là bao nhiêu?

Thụy Nhi cũng nhìn A Lan, rồi gật gật đầu, ý là ta cũng muốn hỏi như vậy.

Thanh Ngọc nói:

- Gần hai mươi người, có khi sẽ còn nhiều hơn.

Thụy Nhi suy tính một chút, nhưng lại mỉm cười, tỏ vẻ không vấn đề gì. Còn A Lan cũng hơi sửng sốt, nhưng đã quyết định trao thân nên cũng chỉ thỏ thẻ nói:

- Cuộc sống của nữ nhân không giống nam nhân, chỉ mong người đừng tệ bạc với chúng nô tỳ là được rồi.

Thực ra Thanh Ngọc cũng không muốn thu lấy A Lan lúc này, nhưng không biết làm sao mà Giới Linh lại đưa nàng ra đây. Thanh Ngọc bèn hỏi:

- Không hối hận chứ?

Cả Thụy Nhi và A Lan đều lắc đầu. Thanh Ngọc mỉm cười, để Thụy Nhi ra khỏi hạ thân mình, rồi ngồi yên một chỗ mà nói:

- Hầu hạ ta đi.

Khuôn mặt A Lan ửng đỏ. Nàng biết mình phải làm gì, nhưng hơi sợ hãi một chút. Thụy Nhi nhìn A Lan một chút, vẻ mặt ngây thơ, ý chừng nếu ngươi không làm ta sẽ làm đấy.

Thanh Ngọc ôm lấy Thụy Nhi tới bên người, dán lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Hắn muốn xem A Lan biểu hiện thế nào. Không để Thanh Ngọc thất vọng, A Lan nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên khuôn ngực săn chắc kia, bàn tay nàng thì lại nhẹ nhàng vuốt ve mệnh căn của hắn.

A Lan là tu sĩ Đại Thừa, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, mấy chuyện này nàng có biết, nhưng chưa thử qua bao giờ mà thôi.

Thanh Ngọc vẫn đắm đuối vào nụ hôn với Thụy Nhi, rồi bỗng dưng cả thân hình hắn phải run rẩy một chút, vì cái miệng nhỏ xinh của A Lan đã ngậm lấy hung khí kia mà mút nhè nhẹ.

Đầu lưỡi của A Lan cũng mang theo hơi thở lạnh giá, làm cho Thanh Ngọc có được khoái cảm lạ lùng. Hơn nữa da thịt nàng cũng vô cùng mát lạnh, Thanh Ngọc đưa một bàn tay sang mà xoa bóp lấy mông A Lan, làm nàng cũng phải oằn người lên một chút.

Lúc đầu A Lan di chuyển chầm chậm, rồi lúc sau càng ngày càng nhanh, Thụy Nhi cũng tinh nghịch thè chiếc lưỡi nhỏ ra mà cuốn lấy lồng ngực Thanh Ngọc.

Lát sau, Thụy Nhi còn cúi xuống, tranh giành với A Lan. Hai khuôn mặt mỹ nhân một yêu mị tuyệt trần một xinh đẹp băng lãnh thi nhau dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh mà trêu chọc mệnh căn của Thanh Ngọc. Cảnh tượng trước mắt làm hắn dâm tính đại phát, không thể kiềm chế nổi nữa.

Thanh Ngọc đè A Lan xuống, rồi bắt Thụy Nhi ân ái với nàng cho mình xem. A Lan bất ngờ, vô cùng sợ hãi, trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải vì người nào mà làm trò tiêu khiển.

Nhưng mà đến lúc Thụy Nhi đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình vào khuôn miệng nàng, thì A Lan không còn biết trời đâu đất đâu nữa. Một tay Thụy Nhi bóp nhè nhẹ vào bên nhũ phong căng mịn, chân thì kẹp chặt lấy hông A Lan, làm nàng không thể giãy dụa chút nào, chỉ biết kêu lên từng tiếng ưm ưm dâm mỵ.

Một lát sau, A Lan xin hàng, nàng không thể chống chọi lại với cảm giác đê mê này:

- Aa… Đừng, đừng như vậy nữa, muội muội, đừng…

Thụy Nhi tinh nghịch, không hề buông tha chút nào. Nàng vừa hóa hình, cảm thấy cuộc sống nhân loại vô cùng thú vị, nhất là việc hành hạ nữ nhân này. Thụy Nhi bản thể là Mỵ Hoàng Thụy xà, vốn mang tính dâm, lại nghe được những âm thanh kia thì kích thích vô cùng. Hơn nữa A Lan không có tu vi, chỉ là người thường mà thôi, làm sao kháng cự lại đại dâm xà Hợp Thể kỳ?

Thụy Nhi điên cuồng, trong mắt lóe lên chút suy nghĩ, sau đó nhìn Thanh Ngọc liếm môi, rồi phà ra một đạo phấn hồng vào mặt A Lan. A Lan sợ hãi, không biết nàng muốn làm gì.

Nhưng lúc sau thì A Lan biết rồi, nàng trúng xuân dược. Hơn nữa là loại xuân dược cực mạnh, mặc dù không có chút di chứng nào, nhưng sẽ khiến người ta trở nên dâm dục vô cùng.

A Lan qua một lúc kháng cự đã mơ mơ màng màng, vẫn biết mọi thứ xung quanh, nhưng không thể kiềm chế được. Nàng đáp lại những chiếc hôn của Thụy Nhi vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn đè ngược lại Thụy Nhi xuống mà điên cuồng hôn từ miệng, xuống ngực, cuối cùng còn lướt tới cả nơi âm huyệt xinh đẹp kia.

Thụy Nhi nằm im mà hưởng thụ, ngón tay thon dài còn nắm nhẹ vào tóc A Lan, thi thoảng lại oằn người lên mà tận hưởng đê mê hoan lạc.

Thanh Ngọc đứng một bên thì mệnh căn đã muốn nổ tung, không còn gì để nói. Mấy nữ nhân của hắn ai cũng ghê gớm vô cùng. Thụy Nhi nhìn Thanh Ngọc tinh nghịch, rồi lại đè ngược A Lan xuống, dùng đôi môi đỏ xinh mà mút lấy nơi khe hẹp mê người kia, còn cố ý chổng mông mình về phía Thanh Ngọc.