Chương 112: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Bên dưới là cái cổ cao trắng ngần, hai cánh tay thon dài, ngón tay mượt mà như liên hoa chớm nở. Bộ ngực sữa căng tràn láng mịn, đặc biệt hai núm nhỏ xinh kia không phải màu hồng, mà lại là màu đỏ đậm, vô cùng xinh đẹp. Eo thon tinh mỹ, đem cho người ta cảm giác siêu thoát phàm gian, như tiên tử giáng trần. Hai đùi cân đối, mông cong mềm mại, phía dưới vùng cấm huyệt kia còn có một chút cỏ màu đỏ nhạt điểm xuyết, làm Thanh Ngọc trong lòng đang bế thủ tâm thần cũng phải run lên nhè nhẹ.

Thụy Nhi mỉm cười, rồi nhẹ nhàng lấy mệnh căn Thanh Ngọc, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dập xuống thật mạnh. Khóe mắt Thụy Nhi tràn ra nước mắt, nhưng mặt nàng vẫn mỉm cười, dùng hai bàn tay xinh đẹp mà vuốt ve lấy khuôn mặt Thanh Ngọc. Nàng hiện tại không thể nói được, chỉ biết biểu đạt bằng cảm xúc của mình.

Chính bản thân Thụy Nhi cũng không thể ngờ được rằng có ngày mình lại thất thân cho tên nam nhân lạ mặt mà nàng mới chỉ gặp mặt đúng một lần duy nhất.

Nhưng thôi, để báo đáp công ơn cứu mạng của Thanh Ngọc, nàng chấp nhận trả giá bằng sự trinh trắng thuần khiết.

Thanh Ngọc mở mắt nhìn Thụy Nhi, rồi lấy ra một hạt Thiên Tầm Phù Dung nhét vào đôi môi đỏ quyến rũ kia. Thụy Nhi híp mắt khẽ cười, cảm thấy xem ra lựa chọn của nàng cũng không tệ.

Trên bầu trời, lúc này lôi vân đang kéo đến ầm ầm từng trận. Thiên Đạo cảm thấy ở bên dưới kia có hai người có ý định độ kiếp cùng nhau, nên tỏ thái độ vô cùng giận dữ. Lúc này, đám linh vân cũng đã phải tản ra, chuẩn bị nhường chỗ cho kiếp lôi khảo nghiệm, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến. Có lẽ chúng muốn chờ sau khi Thanh Ngọc độ kiếp xong thì lại tiếp tục công việc của mình.

Thanh Ngọc truyền cho Thụy Nhi Đạo Nguyên Kinh, nhưng chắc chắn nàng tu luyện sẽ không thể nào mạnh mẽ bằng hắn. Bởi vì Đạo Nguyên Kinh phải kết hợp với ba loại phù văn Hồng Mông, Hỗn Độn, Thiên Diễn, thêm cả Đại Đạo ấn ký nữa thì mới được hoàn chỉnh. Tuy nhiên, chỉ là Đạo Nguyên Kinh không thôi cũng đủ để mạnh mẽ hơn công pháp thiên phú của yêu tộc gấp trăm ngàn lần rồi, hơn nữa còn vượt xa cả tầm Hằng Thiên tinh cầu.

Sau khi hoàn thiện Đạo Nguyên Kinh, Thanh Ngọc đã có ý định truyền cho chúng nữ, nhưng chưa có cơ hội gặp các nàng mà thôi. Với lại, lần độ kiếp này là một lôi kiếp Nguyên Anh chưa từng thấy trong lịch sử tu hành, cùng với một lôi kiếp tấn thăng Hợp Thể kỳ, Thanh Ngọc phải lấy hết khả năng đang có ra mà chống đỡ.

Lôi kiếp Nguyên Anh kỳ của Thanh Ngọc tới trước.

Ầm…!

Một đạo tia chớp màu đen to bằng cánh tay đứa trẻ bổ từ trên cao xuống trúng vào thân hình Thanh Ngọc và Thụy Nhi, làm cả hai người rung lên bần bật, dù đang độ kiếp cũng phải cảm thấy tê dại nơi âm dương giao hòa.

Thanh Ngọc nhất tâm nhị dụng vận chuyển Tâm Tâm Tương Ánh Quyết và Đạo Nguyên Kinh, điên cuồng kháng cự với đợt lôi kiếp này.

Bỗng dưng, dị biến xảy ra.

Đài sen trắng muốt được tạo thành bởi Hám Thiên Hư Lôi kia bạo động, sau đó cả đóa Vô Trần Hoa biến lớn, bao phủ cả thân hình Thanh Ngọc và Thụy Nhi vào trong. Tia lôi kiếp vừa rồi chỉ có hai phần bị truyền vào thân thể hai người, còn lại tám phần bị Hám Thiên Hư Lôi cắn nuốt sạch sẽ.

Thanh Ngọc mỉm cười mãn nguyện, hai tay ôm chặt eo Thụy Nhi, rồi hôn lên môi nàng một chiếc hôn nồng ấm. Phải nói chiếc lưỡi rắn của Thụy Nhi thật điên cuồng, nó non mềm ẻo lả, cuốn lấy môi Thanh Ngọc làm hắn không muốn rời xa. Yêu khí của Thụy Nhi đã chuyển thành Khí Vận chân khí, bây giờ đang nhanh chóng lưu thông qua thân thể Thanh Ngọc, lưu lại Khí Vận chi nguyên, được tinh lọc qua rồi lại trở về người nàng theo đường âm huyệt.

Răng rắc răng rắc…

Viên Huyết Long Ma Đan của Thanh Ngọc đã xuất hiện vết nứt, có vẻ như bên trong nó đang có một thứ gì đó muốn phá tan lớp vỏ ngoài mà thoát ra.

Phía bên ngoài, đóa Vô Trần Hoa lúc này đã có tám đoàn Hỗn Nguyên chi khí bay vòng xung quanh, thì đột nhiên…

Uỳnh… Uỳnh…

Hai đạo tia chớp màu đen tiếp tục giáng xuống đôi thân thể đang giao hòa. Tám phần lôi kiếp bị đài sen Hám Thiên Hư Lôi nuốt lấy, còn hai phần thì rơi xuống Thanh Ngọc và Thụy Nhi. Hai người đang đắm chìm trong nụ hôn nồng thắm mà thân thể bỗng giật lên từng cơn, nơi âm dương giao hòa kia cũng bị kích thích, mang lại một cảm giác đê mê khó mà tả thành lời.

Một đoàn Hỗn Nguyên chi khí cuối cùng từ trên trời cao rơi xuống đóa Vô Trần Hoa, làm nó lập tức lớn thêm gấp đôi, hóa thành một đóa hoa sen hư ảo vô cùng tinh mỹ, bao phủ lấy thân thể hai người bên trong. Ba cánh hoa lớn màu đỏ rực bên ngoài mau chóng xoay chuyển, rồi khép bông sen lại.

Đùng! Đùng ! Đùng! Đùng!

Tiếp tục bốn tia sét trên lôi vân giáng xuống, đánh vào đóa hoa sen to lớn, lúc này ở bên ngoài không ai thấy được cảnh tượng gì cả.

Đằng xa, lão thái thái giơ hai tay lên trời mà nói:

- Tam Hoa Tụ Đỉnh, Cửu Khí Triều Nguyên! Ma Đạo Vĩnh Hằng, ta mượn lấy ý chí tối cao mà ban phước cho tộc nhân Thánh tộc chúng ta, tứ danh phong hào cho người thừa kế của Ma Đạo Chi Môn, khai!

Từ trên trời cao, bỗng dưng không biết từ đâu hiện lên một chữ màu đỏ khổng lồ ở phía bên trên bông hoa sen yêu dị. Đó là một ký tự tỏa ra khí tức tang thương mà mạnh mẽ, tuyên cổ mà thần dị, khi đọc được chữ này cả lão thái thái, Vân Chiến Thiên và tất cả Ma Thánh đang cảng giới xung quanh cũng phải giơ hai tay lên trời mà hô to:

- Thánh tộc vĩnh tồn! Thánh tộc vĩnh tồn!

Từng thanh âm ba đào hãi lãng kinh khủng bá tuyệt thiên địa truyền ra, làm cho cả Hằng Thiên tinh phải run rẩy một trận. Vô số tu sĩ và phàm nhân đều sợ hãi, dạo này thiên địa dị tượng quá nhiều rồi? Có chuyện gì ghê gớm sắp xảy ra hay sao?

Ký tự đỏ rực kia bỗng dưng rơi thẳng vào mi tâm Thanh Ngọc, làm cho cả hắn và Thụy Nhi vô cùng hoảng hốt. Nó lao thẳng vào thức hải, hiển hóa thành một Hắc Long Bảng vô cùng tinh xảo, sau đó đính thẳng lên trước cổng Ma cung, trên tấm biển đó chỉ có đúng một chữ “Ma”.

Cả tòa Ma cung run rẩy liên hồi. Ngọn sơn phong ở đằng sau chủ điện đang từ từ dâng lên bỗng nhiên ầm một phát đã cao đến ngàn trượng. Không biết từ đâu mà một dòng nước đỏ chảy từ sơn phong xuống, hóa thành một ngọn thác cao, đường rãnh tự động khai thông, ở bên dưới biến thành một chiếc hồ máu kinh dị. Trên đỉnh những tòa kiến trúc bắt đầu mọc lên những chiếc gai nhọn đáng sợ, những ma ký xung quanh càng sáng rõ hơn, tỏa ra ma quang lập lòe. Tất cả mọi thứ đều đang dần dần thay đổi, kể cả chiếc Ma tọa mà Ly Ly và Tâm Như đang nằm.

Ma tọa to lớn hơn gấp đôi, trên đỉnh còn mọc ra một Vương miện màu đen. Đại điện bỗng nhiên sáng rỡ, trên trần ngập tràn những đạo quang mang bày thành một trận đồ tinh không khó hiểu.

Ở bên ngoài bây giờ Thanh Ngọc hoàn toàn không biết những chuyện đó, mà hắn đang dồn hết sức mình chấn vỡ viên Kim Đan trong đan điền, mặc kệ lôi kiếp từ trên trời giáng xuống.

Lôi vân của Thanh Ngọc đã dần dần chấm dứt, linh vân xung quanh thiên địa lại tiếp tục cung cấp linh khí cho đan điền hắn. Lần này Thanh Ngọc đã chuẩn bị trước, quẳng ma mạch và linh mạch ra sẵn xung quanh, không để Thụy Nhi lâm vào nguy hiểm.

Nếu có tu sĩ bên ngoài chứng kiến lôi kiếp của Thanh Ngọc thì sẽ vô cùng hoảng sợ, bởi vì đó là lôi kiếp của Luyện Hư kỳ, chứ nào đâu phải bình thường gì!

Tu sĩ khi đạt tới Hóa Thần kỳ mới phải độ kiếp, nhưng chỉ độ có chín đạo mà thôi, đằng này Thanh Ngọc mới Nguyên Anh kỳ đã độ mười tám đạo, không biết là loại quái vật gì?

Lôi vân trên bầu trời lại tích tụ, lần này sẽ là sáu mươi tư đạo lôi kiếp của Thụy Nhi.

Ầm ầm ầm…!

Từng đạo từng đạo lôi kiếp to gấp bốn lần lúc trước bổ xuống bông sen rực rỡ đang được khép kín kia, vẫn là tám phần được Hám Thiên Hư Lôi hấp thụ, còn hai phần rơi xuống thân mình hai người.

Da thịt Thanh Ngọc bắt đầu nứt ra đau đớn tột cùng, nhưng hắn vẫn gồng người lên, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh và Tâm Tâm Tương Ánh Quyết. Thụy Nhi độ kiếp có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng rất lo lắng. Chủ nhân nàng còn yếu quá, không biết có sống qua được kiếp này hay không.

Muốn giúp Thanh Ngọc quên đi đau đớn, Thụy Nhi ôm chặt lấy hắn, hai bầu ngực to lớn ép sát vào mặt Thanh Ngọc, còn nàng thì dưới hạ thân lại bắt đầu di chuyển nhè nhẹ.

Thanh Ngọc gầm lên, toàn thân đang đau rát, lại được sự ôn nhu của Thụy Nhi làm cho tỉnh táo trở lại, hắn điên cuồng theo từng nhịp, từng nhịp của nàng.

Từ trên trời cao, từng đạo lôi kiếp to lớn như muốn diệt sát hai sinh linh bé nhỏ kia vẫn đùng đùng đánh xuống.

Đến một thời điểm.

Bỗng nhiên…

Uỳnh!…

Viên Kim Đan trong đan điền Thanh Ngọc vỡ vụn thành vô số điểm sáng li ti, một con Huyết Long to bằng nắm tay xuất hiện trong đan điền hắn. Thanh Ngọc gào lên dữ tợn:

- A a a a…! Graooo….!

Một con rồng đỏ rực hiện ra trên phía bầu trời Yến Tử sơn mạch, gầm lên từng tiếng kinh thiên động địa, tất cả mọi ngõ ngách trong Hằng Thiên tinh đều có thể nghe được rõ ràng.

Huyết Long vân du trường không, ngạo nghễ cửu thiên, bay xung quanh lôi vân một vòng lớn, rống lên một tiếng giận dữ, thể hiện sự khinh thường kiêu ngạo, sau đó lập tức lao ầm ầm xuống, nuốt lấy cả đóa Vô Trần Hoa cùng chín đạo Hỗn Nguyên chi khí, sau đó chui vào đan điền Thanh Ngọc.

Hai con Huyết Long trong đan điền hắn dung hòa vào nhau, rồi lóe ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi thập phương thiên địa, tỏa ra khí thế vô cùng cường đại.

Khắp nơi trong đất trời Hằng Thiên tinh được chiếu sáng bởi linh quang cửu sắc, thần thánh vô cùng, đến mãi một khắc sau mới dần dần biến mất.