Thanh Ngọc gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, đạp Thập Lý Bộ để lại vô số tàn ảnh, Trảm Thiên và Huyễn Diệt bay múa trong không trung, chỉ lóe lên từng đạo linh quang đỏ và trắng. Hắn lao thẳng vào giữa vòng vây của thiên binh vạn cốt, liên tiếp thi triển kiếm chiêu.
Từng đợt ma kiếm khí ba đào hãi lãng mà qua, theo kiếm thức Kinh Tuyết Trảm cường đại, lập tức xẻ một đám xương cốt ra làm muôn mảnh.
Kinh Tuyết Trảm là chiêu thức đối phó quần công mạnh mẽ nhất trong bộ tứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt của kiếm pháp nhập môn Huyễn Diệt Kiếm Quyết.
Cứ một kiếm chiêu từ Trảm Thiên bổ xuống, phạm vi ba mươi trượng trước mặt Thanh Ngọc lại được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bất cứ một bộ xương nào còn tiếp tục toàn thây.
Nhưng mà bọn chúng quá đông, Thanh Ngọc chém giết ngày ngày qua ngày khác, tháng này qua tháng khác mà mãi không thể nào giết hết được.
Tu vi trong đan điền cũng đang được tức tốc tăng lên, do được hấp thu lượng ma khí khổng lồ xung quanh. Lúc đầu, do chịu cảnh vô biên vô hạn thi cốt vây công, trên người Thanh Ngọc cũng dính vô số vết thương, nhưng hắn không để ý.
Sau khi cảm thấy Kinh Tuyết Trảm tiêu hao quá nhiều, Thanh Ngọc trực tiếp sử dụng kiếm khí giết địch, chẳng cần kiếm chiêu nữa.
Hắn đang vừa chém giết vừa cảm ngộ để luyện ra được đạo ma kiếm khí thứ hai của mình. Mười đạo mới có thể tấn nhập Kiếm Vương, lúc đó thực lực hắn sẽ được tăng lên trên diện rộng!
…
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu “Sát thi cuồng nhân”, nhận được 500 điểm tích lũy!
Giết mãi, giết mãi mà không hết, Thanh Ngọc đã ở đây tận chín tháng ròng rã rồi. Tu vi của hắn cũng đã gần bước tới ngưỡng Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.
Hiện giờ Pháp luân thu được mười phần ma khí thì sẽ chia cho Thanh Ngọc một phần, chỉ là một phần đó thôi cũng đã khiến tu vi của hắn tăng vọt theo thời gian.
Trong chín tháng chém giết ở đây, Thanh Ngọc vừa mài giũa khả năng quần công của mình, lại vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh tu luyện. Khi nào mệt quá hắn lại lùi ra ngoài phạm vi Yến Tử sơn mạch, nghỉ ngơi một lúc lại vào chiến đấu tiếp.
Hôm nay Thanh Ngọc đang chém giết thì bỗng nhiên mừng rỡ! Lượng thi cốt càng ngày càng ít đi, có vẻ như sắp hết rồi!
Hắn lập tức thả Tiểu Long và Tiểu Hôi ra, sau đó thu một ngọn núi xương nhỏ vào bên trong cho Tiểu Bàn. Tiểu Hôi nhìn thấy quá trời xương, chảy nước miếng, xồ lên tấn công, lớp lông màu xám nâu bỗng nhiên biến thành màu vàng chói mắt, hung mãnh dậm từng bước chân chắc nịch tới phía trước. Hai bàn móng vuốt điên cuồng vả loạn, trông có vẻ rất hung dữ.
Tiểu Long thì đứng trên đầu gấu mập, nắm lấy mấy sợi lông, thi thoảng lại chỉ trỏ một chút, ý nói đánh tên này đi, đánh tên kia đi…
Thanh Ngọc cũng không hề nhàn hạ, tung hoành ngang dọc khắp nơi trong chiến trận.
Phải đến hai ngày sau, một người một gấu mới dựa lưng vào nhau mà thở ra phì phì. Thân thể Thanh Ngọc lúc này đã có vô số vết thương, thậm chí bụng hắn còn có cả một cánh tay xương xẩu xuyên qua.
Tiểu Long bay tới trước mặt Thanh Ngọc, hút một cái, cánh tay xương kia bị nó nuốt vào trong miệng.
Thanh Ngọc cố gắng ngồi xếp bằng, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương. Vô số ma khí và sát khí xung quanh bị hắn hút vào trong người, làm Tiểu Long phải đứng trên đầu Tiểu Hôi bảo vệ nó, sợ bị ma khí nhập thể. Tiểu Long là thần thú, dĩ nhiên không hề sợ hãi mấy thứ khí tức này.
Vô số ma khí đậm đặc màu đỏ lòm, tạo thành một cái vòi rồng khổng lồ trên đỉnh đầu Thanh Ngọc. Vết thương trên người hắn đang dần dần mờ đi trông thấy. Thanh Ngọc lấy ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, một hơi nuốt sạch.
Trên mình hắn còn vang lên những tiếng “Lách cách”, chứng tỏ những xương cốt bị gãy đã trở về vị trí.
Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, cũng biết trong Trình Phong những bộ xương này mới chỉ là khởi đầu mà thôi, muốn phá phong ấn sẽ không hề đơn giản như vậy.
Thanh Ngọc ném cho Tiểu Hôi hai nhành Thúy Sinh Tảo chữa thương, rồi đi thu lại tất cả xương cốt ở đây làm đồ ăn cho đám thú. Mấy nhóc tiểu hồ ly cũng sắp lớn rồi, phải kiếm đồ ăn cho chúng. Những xương cốt này chứa tinh hoa tủy sống của một đời tu sĩ, đối với yêu thú chưa hóa hình đó chính là vật đại bổ, nên mới hay có chuyện yêu thú chạy từ sơn mạch ra giết chết tu sĩ nhân loại mà ăn xác.
Ở trong thế đạo này, kẻ nào mạnh mẽ thì kẻ đó còn sống, yếu thì phải chết chắc chắn không thể nghi ngờ.
Thanh Ngọc thu toàn bộ xương cốt xong, rồi cưỡi lên lưng Tiểu Hôi mà từ từ thượng sơn. Càng lên cao thì ma khí cùng sát khí trong thiên địa lại càng nồng đậm.
Thanh Ngọc phát hiện ra một Chiếu La Tàn Phong Trận, sát trận Đế cấp. Để cho Tiểu Hôi dừng lại đằng xa, hắn tiến vào mất tròn vẹn một tháng trời mới giải được trận pháp này.
Tuy không phải trận pháp sư, không biết bày trận, nhưng phá trận thì Thanh Ngọc rất có kinh nghiệm. Lần đầu tiếp xúc với sát trận Đế cấp, Thanh Ngọc học hỏi suy diễn được rất nhiều chỗ tốt.
Một đường tiếp tục đi tới, một người hai thú từ từ mà lên, không có gì vội vàng cả.
Hôm nay, sau khi phá được một khốn trận Đế cấp, thì từ trong đan điền Thanh Ngọc báo ra tin vui. Băng Liên Pháp Hỏa đã tiến hóa thành công, tăng thêm một phần uy lực cho Vô Trần Hoa. Thanh Ngọc cũng rất muốn tăng cấp cái đài sen Hám Thiên Hư Lôi kia, nhưng không biết phải làm thế nào cho phải.
Trên thế giới này làm gì có loại Thiên Lôi nào?
Có thì cũng phải ở ngoài vũ trụ rộng lớn ngoài kia.
Thanh Ngọc và hai thú phá giải sát trận và khốn trận đến đâu, thì ở nơi đó, sự sống lại bắt đầu bằng mắt thường trông thấy mà tái sinh dần dần. Hiện tại, một nửa Trình Phong đã trở lại trạng thái bình thường, không còn âm u chết chóc như trước.
Từng làn gió mát mang theo thân ý nhàn nhạt thổi qua người Thanh Ngọc và hai thú, như muốn khích lệ cả ba cố gắng lên. Mảnh thiên địa này hoàn toàn biết được ai đang cố gắng cứu lấy mình, nên cũng vô cùng ủng hộ.
Thanh Ngọc từng bước tiến tới, nhưng cũng phải mất tròn một năm ròng mới tới được đỉnh núi. Trước mắt hắn bây giờ là hai pho tượng đá vô cùng to lớn, được tạo hình như kiểu thiên thần có hai cánh vậy. Hai pho tượng này canh giữ lối đi vào một sơn động, mà theo những làn gió của bản nguyên hành tinh chỉ đường, có vẻ phong ấn là nằm trong đó.
Thanh Ngọc không hề nghĩ nhiều, một tay Trảm Thiên một tay Huyễn Diệt tràn lên bắt đầu tấn công. Hai pho tượng đá này cũng không có tu vi, nhưng lực lượng của chúng thì vô cùng đáng sợ. Toàn bộ pho tượng được đúc từ Vạn Trấn Thiết Thạch Đế cấp, khiến cho Thanh Ngọc không thể nào công phá.
Tốc độ của hai pho tượng rất nhanh, mặc dù thân người chúng vô cùng cao lớn và nặng nề . Thanh Ngọc duy trì thần thức, muốn xem xem ở xung quanh khu vực này đâu là nguồn cấp năng lượng cho hai pho tượng. Sau một hồi khai chiến, Thanh Ngọc trúng hai quyền vào lưng, bị bay ngược ra ngoài hơn dặm, miệng phun ra máu tươi.
Hắn không hề phát hiện một nơi nào từ ngoài cung cấp năng lượng cho hai pho tượng cả, chứng tỏ chúng sử dụng nội năng. Đầu óc xoay chuyển, Thanh Ngọc đang tìm kiếm giải pháp.
Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, hắn tức tốc lao về phía hai pho tượng, sau đó liên tục thi triển Toái Hồn Đao.
Vô cùng hiệu quả, hai pho tượng sau khi bị trúng công kích thần hồn thì ngơ ra vài giây, sau đó mới có thể cử động. Thanh Ngọc nhảy lên lưng Tiểu Hôi, ra lệnh nó vọt thẳng vào trong sơn động, không cần để ý tới hai pho tượng kia.
Một người hai thú cứ thế hữu kinh vô hiểm mà tránh né được hai pho tượng đá kinh khủng đó. Đây là do công kích thần hồn của Thanh Ngọc chưa được mạnh mẽ, nếu không chỉ cần một chiêu, hai pho tượng chắc chắn sẽ bị hủy.
Tiến vào trong sơn động tối om, thi thoảng ở trên trần chỉ có tia sáng từ dạ minh châu lờ mờ phát ra, Thanh Ngọc nhìn thấy bên trong nơi này lại ngập tràn một đoàn quân xương cốt.
Hai tay hai kiếm lao vào tấn công, Thanh Ngọc mới phát hiện ra những bộ xương trong này tay còn cầm vũ khí, hơn nữa hốc mắt chúng còn nảy lên những đốm lửa lập lòe màu vàng rực, vô cùng quỷ dị. Tốc độ và chiêu thức của mấy bộ xương này thì nhanh và mạnh hơn lũ xương ở ngoài chân núi kia nhiều lắm.
Đây là chiến đấu trong không gian hẹp, đúng là sở trường của kiếm tu như Thanh Ngọc. Hắn liên tiếp thi triển ra Vô Phong Trảm, ngàn vạn đạo kiếm khí đỏ rực mang theo Vô Trần Hỏa liên tiếp đâm vào thân thể đám xương cốt kia.
Tiểu Hôi và Tiểu Long đứng sau hộ pháp, không gian trong sơn động quá hẹp nên chúng không biết làm gì cả.
Chiến đấu mệt mỏi không biết thời gian, trên mình Thanh Ngọc đã bị ba nhát đao đâm xuyên qua, máu tươi chảy ra lênh láng. Hiện tại hắn đang so chiêu với một con Cốt Vương.
Con Cốt Vương này không cao lớn hơn Thanh Ngọc là bao, nhưng mà nó lại hung ác vô cùng. Đặc biệt là xương nó vô cùng cứng rắn, Thanh Ngọc tài nào cũng không thể chém gãy được, công kích thần hồn cũng vô dụng.
Chiêu thức của Cốt Vương vô cùng hiểm độc, chỉ trực nhắm vào đan điền, tâm mạch và mi tâm của Thanh Ngọc. Cốt Vương dùng một thanh chiến đao to bản, dù đã sứt mẻ đôi chỗ nhưng vẫn vô cùng sắc bén.
Thanh Ngọc tiến không được lùi không xong, chỉ biết tránh né, chờ đợi thời cơ phục hồi chân khí mà tung ra sát chiêu.
Sau nửa canh giờ chỉ cắm đầu chạy, Thanh Ngọc tung Huyễn Diệt lên, hai tay nắm chắc Trảm Thiên mà chém ra Toái Tinh Trảm, chiêu thức mạnh nhất của hắn bây giờ.
Một làn kiếm khí mang theo xu thế vạn quân áp đỉnh bổ từ trên cao xuống, trúng vào vai Cốt Vương làm nó phải khụy chân xuống, khiến cho mặt đất vỡ ra hai cái hố to.
Thanh Ngọc trong tay phải nắm kiếm, đè mạnh xuống vai Cốt Vương, tay trái bắt lấy Huyễn Diệt từ trong không trung, cắt phăng một đường, thủ cấp của nó lập tức vỡ vụn, gục xuống đất mà không có dị động nữa.
Thanh Ngọc ngã đánh bịch xuống sàn, máu tươi trong thân thể vẫn còn đang tràn ra từng hồi
Dị biến xảy ra.