Chương 110: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Lúc này, một hư ảnh như mờ như ảo bỗng nhiên hiện ra trong sơn động tối tăm, không nói không rằng mà bắn ra một chỉ lực vàng chói về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc linh giác hốt hoảng tột cùng, đã cảm nhận rõ được tử vong đang đến gần.

Chẳng lẽ một đời cứ kết thúc ở đây sao?

Hắn không hề cam lòng.

Nhưng…

Đường chỉ kia chưa kịp bay đến nửa đường, thì bỗng thanh âm của lão thái thái lại vang lên trong không trung:

- Hừ, tàn hồn một tên Thánh Quân rác rưởi mà thôi, dám động tới cháu ngoan của ta! Chết!

Không biết từ đâu xung quanh Thanh Ngọc hiện lên một lồng chắn phòng hộ, rồi bỗng dưng hư ảnh mờ ảo kia nổ tung, tan biến trong thiên địa, không còn thấy gì nữa. Đường chỉ lực vàng chói sau khi chạm vào lồng chắn thì cũng biến mất hoàn toàn, không nổi lên dù chỉ một gợn sóng.

Thanh Ngọc nằm im thở ra một hơi, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương. May mà lão thái thái cứu mình, nếu không bây giờ đã một mạng ô hô rồi.

Thanh Ngọc lần này phải chữa thương mất ba ngày mới khỏi hẳn, lại tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Tu vi của hắn qua những ngày tháng điên cuồng chém giết kia cũng đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong, nhưng Thanh Ngọc không đột phá vội. Hắn muốn đánh thật vững vàng cảnh giới, tiến bộ chậm nhưng chắc chắn, thì sau này mới có thể tiếp tục vượt cấp mà chiến đấu được. Phù Hoa nói ở Trung Đô có một số gia tộc vì ham muốn quyền lực mà cho con cháu trong nhà lạm dụng đan dược, sau này tiến cảnh là nửa bước khó đi.

Hiện tại trong đan điền Thanh Ngọc mới chỉ có tám đoàn Hỗn Nguyên Chi Khí, theo sư công lão nhân gia nói, phải tụ đủ chín đoàn thì mới gọi là vô thượng đạo cơ chân chính, sau này trên Đạo lộ mới có thể tiếp tục tiến xa hơn.

Theo cuốn tâm đắc tu luyện mà Hồng Vân Chân Nhân ghi lại, rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao thâm phải tán công tu luyện lại từ đầu, vì lúc đầu không củng cố được đạo cơ vô thượng, về sau tiến cảnh rất gian nan.

Thanh Ngọc cũng đang âm thầm lo lắng cho chúng nữ, không biết các nàng không có đạo cơ thì sau này có phải tán công trùng tu hay không.

Ly Ly nói:

- Chàng đừng lo, chỉ cần chàng có vô thượng đạo cơ, lại tu tập hoàn chỉnh Tâm Tâm Tương Ánh Quyết, chàng sau này có thể giúp các nàng bù đắp thiếu sót trong căn cơ của mình.

Thanh Ngọc nghe vậy mừng rỡ, xem ra Thánh pháp vẫn là ngưu bức a!

Một đường thăm dò vào sâu trong sơn động, ngồi trên lưng Tiểu Hôi, Thanh Ngọc cầm Dạ Quang Thần Thạch, trong người lại đang vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hấp thu ma khí nồng đậm xung quanh.

Cuối cùng, khi đi đến đoạn đường cuối cùng của sơn động, thì một căn địa đạo to lớn hiện ra trước mắt của Thanh Ngọc. Phía bên trong căn địa đạo vô cùng sáng sủa, không mù mờ tối tăm như bên ngoài.

Trung tâm địa đạo có một khối thạch bích khổng lồ màu trắng, Ly Ly nói cho Thanh Ngọc biết nó là một trong ba mảnh vỡ của Tinh cầu chi tâm, bị Tiên tộc phong ấn ở đây.

Một đoàn bóng mờ màu xám không rõ mặt mũi ngồi xếp bằng ở phía trước thạch bích, trong mắt còn tỏa ra hai luồng sáng vàng yêu dị. Bỗng nhiên nó cười khặc khặc:

- Ha ha, bao nhiêu năm rồi không có ai đến đây, hôm nay lại có một con chuột nhắt Kim Đan kỳ! Cũng tốt! Cũng tốt!

Thanh Ngọc dò xét, thì đoàn bóng mờ này lại chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, tại sao một tên yếu đuối như này lại xuất hiện ở đây?

- Chàng đừng coi thường nó, lúc nào nó cũng mô phỏng theo tu vi của người đối diện mà hiển hóa ra tu vi cao hơn một đại cảnh giới của bản thân. Nếu chàng là Hóa Chân đỉnh phong đến đây, nó sẽ biến thành Độ Kiếp đỉnh phong đấy. Nhưng mà nó chỉ hiển hóa được tu vi tu sĩ mà thôi, còn yêu thú thì không được, nếu không nó đã mô phỏng con gấu mập kia mà tăng lên Hóa Thần sơ kỳ rồi.

Thanh Ngọc nghe Ly Ly nói mà hít một ngụm khí lạnh, bọn Tiên tộc này cũng quá xảo trá đi, thảo nào không có ai tiến vào đây được mà giải khai phong ấn.

- Chàng chỉ được một mình đối chọi với nó thôi, Tiểu Hôi không được tham gia, nếu không tu vi nó sẽ tăng lên thêm nữa.

Thanh Ngọc hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Chưa bao giờ hắn nghĩ là mình sẽ chiến đấu với một kẻ cao hơn bản thân một đại cảnh giới cả. Tâm Như nói:

- Phu quân cố lên, ở nơi thiếp sinh ra, ai đánh được ngang tay với người cao hơn mình một đại cảnh giới được gọi là thiên tài, còn giết được thì gọi là yêu nghiệt! Phu quân của thiếp phải là yêu nghiệt, nếu làm được lần sau thiếp sẽ đưa mông cho chàng đánh thoải mái mới thôi!

Thanh Ngọc nghe xong, đang trong tình huống sinh tử mà cũng là hung tính bạo phát. Không nói nhảm nhiều, hắn đạp Thập Lý Bộ tiến lên phía trước, tung ra vô số Vọng Nguyệt Trảm. Khi mới giao đấu không thể lập tức tung ra sát chiêu được, mà phải thăm dò thực lực đối phương.

Cái bóng mờ kia lập tức cười khặc khặc, sau đó biến mất tại chỗ.

Thanh Ngọc âm thầm cảnh giác, vật thể loại bóng mờ này vô cùng khó đối phó. Bỗng dưng, từ bên eo Thanh Ngọc hiện ra một vết nứt hư không, rồi một đường đao sắc lẻm hiện ra, cắt một vết thương thật sâu lên người hắn.

Thanh Ngọc cả kinh, lập tức nắm kiếm phòng thủ. Đây là thủ đoạn quái quỷ gì vậy?

- Phu quân cẩn thận, đây là pháp tắc không gian! Cẩn thận cảm thụ đi, chàng cũng có mà.

Thanh Ngọc biết bây giờ không phải lúc tâm sự, nên hai tay hai kiếm, thủ thế phòng ngự. Bỗng dưng, từ sau gáy hắn lại lộ ra một vết nứt, đường đao hiểm yếu kia lại được đánh ra. Lần này thì tự động Huyễn Diệt thoát khỏi tay Thanh Ngọc, chặn đứng được đường đao này.

Một tiếng cười khặc khặc quái dị lại vang lên:

- Hộ chủ! Chỉ có tiềm chất Thánh khí mới có thể hộ chủ! Ha ha, hôm nay kiếm bộn rồi!…Khặc khặc…!

Thanh Ngọc biết mình không thể dùng mắt thường mà suy đoán tình hình được nữa, hạ thấp thân mình, hai tay nắm ngược hai cán kiếm lại, sẵn sàng xuất chiêu. Mắt hắn nhắm chặt, cảm nhận từng động tĩnh xung quanh.

Yên ắng. Tĩnh lặng.

Đột nhiên, một đường đao từ trên đỉnh đầu Thanh Ngọc bổ xuống, muốn chẻ hắn ra làm đôi. Lúc này, lập tức Thanh Ngọc vung Huyễn Diệt lên đón đỡ, sau đó dùng Trảm Thiên chém ra một Vô Phong Trảm về phía bàn tay đang cầm đao thò ra kia.

Keng! Keng!

Một tiếng kêu gào rú lên trong không gian, có vẻ như vô cùng tức giận.

- Khá lắm, một con kiến hôi Kim Đan mà cũng làm ta bị thương! Chết đi! Quỷ Âm Phệ Phách!

Grào hhú…

Trong không gian bỗng hiện ra muôn vàn tiếng kêu bén nhọn quái dị, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm thần Thanh Ngọc, làm hắn không thể nào tĩnh tâm thêm được nữa. Lúc này, một đường chém sắc bén từ sau lưng hắn hiện ra, muốn chọc thủng tim Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc ôm đầu, không kịp đón đỡ, bị đường đao kia một nhát chọc thẳng vào lưng, may sao bị phù văn Đạo Nguyên cản lại, nếu không chắc chắn chết trong gang tấc.

Đoàn bóng mờ kia lại gào rú lên:

- Phù văn Hỗn Nguyên! Không đúng, còn cao hơn cả Hỗn Nguyên nữa! Súc sinh, chết!

Một thanh đao thò ra trên cổ Thanh Ngọc, chỉ giây lát nữa thôi là nó sẽ chém bay đầu hắn. Thanh Ngọc gầm lên một tiếng giận dữ, lấy Huyễn Diệt chém phăng đường đao, sau đó dồn hết sức mạnh vào Trảm Thiên, bổ ra một Cửu Hoang Trảm vào sâu trong hư không.

Trong đầu Thanh Ngọc vừa rồi lóe lên linh quang, muốn giết chết tên đánh lén này phải là lúc hắn sơ hở nhất. Khi hắn nghĩ ăn chắc Thanh Ngọc rồi thì phải nhất đao đoạt mệnh. Thực ra vừa nãy những tiếng kêu quái dị kia Thanh Ngọc không hề bị ảnh hưởng chút nào cả, chẳng qua là hắn cố tình để bị thương mà thôi. Cửu Hoang Trảm thì lại có thể từ xa đánh trúng đối thủ, nên Thanh Ngọc đánh cược rằng kiếm chiêu này cũng có thể chém xuyên qua hư không.

Không để Thanh Ngọc thất vọng, đoàn bóng mờ kia gầm lên đau đớn, bị tách ra làm hai, sau đó một đoàn dần tan biến đi, còn đoàn ở lại thì lại mờ ảo hơn nhiều so với trước, lúc này tu vi cũng bị tụt xuống Nguyên Anh trung kỳ.

- Súc sinh! Ta phải giết ngươi!

Thanh Ngọc ghét nhất là loại nói nhảm, lập tức lao tới tiến công, không cho đoàn bóng mờ có cơ hội tránh thoát. Cửu Hoang Trảm được chém ra liên tục, vô hình vô chất, bao kín xung quanh. Tên kia gầm lớn một tiếng, lại chui tọt vào trong hư không, nhưng trên người cũng bị cắt thêm vài vết, lại mờ đi thêm một đoạn nữa.

Bỗng nhiên, từ đâu không biết hiện ra một cái đầu quỷ màu đen sì có hai sừng, trông vô cùng hung tợn. Thanh Ngọc cũng không hề sợ sệt gì, mà đứng im suy ngẫm một chút. Nếu tên này khó xơi như thế, vậy có phải kẻ đứng đằng sau Tiên tộc tất cả đều là bộ dáng giống của hắn hay không?

Loại sinh vật này hệ thống không giám định được, phải chăng đẳng cấp của nó vượt xa Hằng Thiên tinh?

Mặc kệ nó là cái giống gì, Thanh Ngọc tung mình lên xoay một vòng, chém vô số Vọng Nguyệt Trảm về cái đầu quỷ to lớn kia, nhưng không hề có tác dụng.

- Khặc khặc! Ta bắt đầu yêu thích cái thân thể của ngươi rồi, cho ta mượn dùng đi, rồi làm Ảnh nô đời đời kiếp kiếp cho ta! Khặc khặc! Tiểu Soa, lên!

Cái đầu quỷ đen sì kia bỗng dưng biến mất, sau đó ngay lập tức xuất hiện trong thức hải Thanh Ngọc, muốn đoạt xá thân thể này. Bỗng nhiên, tòa phi đảo Ma cung động. Lần này không cần Cửu Đỉnh Tháp xuất chiêu, hai con mắt đỏ lòm ở trước cửa Ma cung bắn ra hai tia sáng đỏ lòm, trực tiếp xuyên qua quỷ đầu, sau đó từ trong cái miệng đen ngòm lao ra hai sợi xích sắt to lớn, quấn lấy nó rồi lôi về.

Quỷ hồn sợ hãi tột cùng, sao tòa Ma cung này ở đâu ra mà kinh khủng như vậy, nhưng không thể nào tránh thoát được, một lúc sau thì đã bị lôi về cái miệng đen ngòm kia, một hơi nuốt trọn.

Ma cung được xây dựng lên kết hợp với pháp tắc tối cao của Ma Đạo Vĩnh Hằng, làm sao mà lại sợ một con quỷ rác rưởi như vậy?

Bên ngoài, đoàn bóng mờ kia bỗng dưng kêu gào thảm thiết, hai tay ôm đầu, gào lên từng tiếng man rợ. Nó cảm thấy liên kết giữa mình và quỷ hồn đã biến mất, lập tức vô cùng sợ hãi.