Chương 108: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc nghe vậy cũng dịu đi tâm tình trong lòng. Bao nhiêu nỗi muộn phiền cứ thế mà vơi dần đi. Hắn nói:

- Nãi nãi, sao người lại sống ở đây một mình vậy?

Lão thái thái cười cười, rồi lại nói:

- Ta ở đây để làm vài việc mà thôi, một lúc nữa ta sẽ đi rồi. Này, hài tử, con phải nhớ, nhân sinh có đến tám chín phần là không vừa ý, lúc nào cũng phải giữ cái đầu lạnh, thì mới giải quyết được vấn đề, có nghe không?

Thanh Ngọc ngồi nghe mà sửng sốt một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì lão thái thái lại nói tiếp:

- Được rồi, vì con đưa cho ta cái trận bàn kia, ta giúp con một chút vậy.

Lập tức, lão thái thái kéo ra hai thanh Trảm Thiên và Huyễn Diệt từ trong hư không, sau đó lại đánh ra vô số phù văn thâm ảo vào trong thân kiếm. Thanh Ngọc ngạc nhiên hoảng hốt nhưng phát hiện ra mình không thể nào nhúc nhích được mảy may, miệng cũng không nói nổi một lời.

Chưa dừng lại ở đó, sau khi trả hai thanh kiếm về hư không, lão thái thái lại tới gần ấn ngón tay vào trong mi tâm Thanh Ngọc.

Ở bên trong, thân hình Tâm Như và Ly Ly đang mờ ảo lại được một lực lượng khổng lồ rót vào, làm cho hai nàng lập tức ngưng thực trở lại, không còn yếu đuối như trước nữa.

Đến đây, lão thái thái mới ngừng lại, rồi đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thanh Ngọc:

- Hài tử, dĩ tâm vi kiếm, dĩ thân vi kiếm, vạn vật vi kiếm, nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!

Nói xong, toàn bộ căn nhà và cả lão thái thái cũng biết mất trong hư không, chỉ còn mỗi một mình Thanh Ngọc đang ngồi trên cái ghế trúc. Toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, lão thái thái thật kinh khủng!

Âm thanh Ly Ly và Tâm Như vui mừng kêu lên:

- Phu quân!

Thanh Ngọc ngạc nhiên, nội thị vào trong Ma cung thì đã thấy hai nàng trở lại ngưng thực từ lúc nào, không còn hư ảo nữa, hóa ra vừa rồi thái thái điểm vào mi tâm mình để cứu trị cho hai nàng.

Thanh Ngọc vội vàng nói:

- Lão thái thái là ai vậy?

Ly Ly nói:

- Chàng không nên biết, chỉ cần biết chàng gặp được người là vô cùng may mắn, người đến đây để chờ chàng đấy, ngốc ạ!

Thanh Ngọc lấy ra Trảm Thiên và Huyễn Diệt từ hư không, sau đó nắm lấy thân kiếm, vẫn ngồi trên cái ghế trúc của lão thái thái đưa cho mà lẩm bẩm:

- Dĩ tâm vi kiếm, dĩ thân vi kiếm, vạn vật vi kiếm, nhân kiếm hợp nhất, Ma Đạo kiếm ý, huyền nhất vô tượng!…

Huyền nhất vô tượng…

Đằng xa, lão thái thái nhìn thấy Thanh Ngọc như vậy cũng gật đầu mỉm cười. Bỗng dưng, ở bên cạnh lão thái thái xuất hiện thân ảnh lão giả Thiên Lộ Điện. Lão giả nói:

- Ai da mụ già này, mụ tới đây làm gì?

Lão thái thái cầm gậy đập vào mông lão giả mắng:

- Lão già mất nết!

Thanh Ngọc cứ ngồi im cầm hai thanh kiếm như vậy một ngày một đêm. Đột nhiên hắn đứng dậy, không hề thi triển chiêu thức nào, mà chỉ chém nhẹ một nhát trong hư không.

Một luồng kiếm khí màu đỏ phát ra từ trên thân Trảm Thiên, sắc bén lướt qua một cây cổ thụ, làm nó bị chẻ ra làm đôi.

Thanh Ngọc mừng rỡ, hắn biết hắn đã luyện thành đạo ma kiếm khí đầu tiên rồi!

Nhưng mà đột nhiên Thanh Ngọc nhớ lão thái thái có cho hắn uống một chén nước, nhưng không biết có tác dụng gì? Thanh Ngọc hỏi Ly Ly thì nàng nói:

- Đó là Chân Đạo Thánh Thủy, ức vạn năm mới được có một chén đó mà thôi, chàng uống hết của lão nhân gia người rồi!

Thanh Ngọc sợ hãi ngây người.

Ức vạn năm?

Thảo nào mà từ hôm qua đến giờ trong đầu hắn nghĩ gì cũng luôn thông thấu, tâm tư linh mẫn, không hề bị ngăn trở chút nào cả. Lão thái thái là ai mà lại tốt với mình như vậy nhỉ?

Không biết lão thái thái có nghe được hay không nhưng Thanh Ngọc vẫn nói lớn:

- Nãi nãi, con cám ơn người, sau này người có việc gì muốn tìm con thì con nhất định sẽ không chối từ!

Đằng xa, lão thái thái cười cười, nói với lão giả:

- Đồ mất nết, tới đây làm gì? Đây là người của Ma tộc ta đấy!

Lão giả vuốt râu:

- Người Ma tộc ngươi là Thánh tử của Chính Tu giới ta cũng đâu có sao?

Lão thái thái lại cầm quải trượng đập vào mông lão giả một cái, rồi nói:

- Ngươi khá lắm, đến cả Công chúa của Thần tộc cũng nhét vào cho người ta rồi, giờ còn dám đứng đây nói xàm? Có tin ta một gậy đánh nát mông ngươi không?

Thanh Ngọc đứng dây, nhìn cái ghế trúc của lão thái thái, không biết phải làm thế nào, bèn thu vào Đế Tinh giới, chờ sau này khi nào gặp lại thì trả cho lão nhân gia người vậy.

Thần thanh khí sảng, tâm tình thông tuệ, Thanh Ngọc rảo bước mà đi, tiến về phía Trình Phong. Bây giờ gặp yêu thú nào thì hắn chỉ so đấu rồi thả đi, không lạm sát nữa.

Gần một tháng sau, từ xa Thanh Ngọc đã trông thấy điểm dị thường. Ở giữa rừng núi ngát xanh vô biên vô tận trong Yến Tử sơn mạch, có một ngọn sơn phong hùng vĩ khổng lồ mà u ám dị thường. Bên trong trào ra những luồng khói đỏ vô cùng đậm đặc, lại còn vô số những đoạn quỷ khí âm u lượn lờ. Từ xung quanh ngọn núi trở về bên ngoài trăm dặm, không có một yêu thú nào dám bước chân lại gần cả.

Thanh Ngọc đứng ngoài xa quan sát Trình Phong, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy có một sự thân thiết kêu gọi không nói rõ lên lời, như thể là đang cầu khẩn mình giúp đỡ vậy.

Suy nghĩ một lúc, đây không phải là do ngọn núi tác quái, mà chắc là bản nguyên thế giới kêu gọi mình, Thanh Ngọc một tay Trảm Thiên, một tay Huyễn Diệt từ từ tiến lên.

Khi hắn bước vào phạm vi trăm dặm gần Trình Phong, vô số âm hồn quỷ khí kia từ xa cứ vậy mà lao thẳng tới thần hồn Thanh Ngọc, muốn tranh giành bữa mỹ thực này.

Thanh Ngọc mặc kệ đám âm hồn lao vào trong thức hải. Trước đây nếu nhiều âm hồn quá Thanh Ngọc còn sợ hãi, nhưng bây giờ thì không.

Từ khi có Đạo Nguyên Kinh, Cửu Đỉnh Tháp có thể tinh lọc toàn bộ thân thể Thanh Ngọc, không thiếu một bộ phận nào. Tất cả đám âm hồn quỷ khí kia vừa chạm phải thân thể hắn đều tức tốc tan biến, trở thành những đoạn tinh thần chi lực lờ mờ dung nhập vào bên trong Ma cung.

Thanh Ngọc vững bước không lùi, vừa đi vừa tâm niệm hiển hóa xây dựng tòa Ma cung trong thức hải của mình. Bên trên tòa phi đảo, đang có sự chuyển biến rõ rệt.

Hai pho tượng mãnh long thân đen mắt đỏ xuất hiện đặt ở trước cửa vào chủ điện, trông bộ dáng vô cùng hung tợn. Phía bên trong cũng tương tự, từng pho tượng ma thần được kiến tạo đặt khắp nơi trong không gian. Ở phía sau Ma tọa nơi Ly Ly và Tâm Như đang nằm, hiện ra một đồ án Huyết Long to lớn, giống y hệt hình xăm trên lưng Thanh Ngọc.

Từng tòa đại điện lầu các được xây dựng lên cạnh chủ điện, vô cùng tinh xảo mà chi tiết. Nếu có ai quan sát tòa Ma cung này sẽ phải vô cùng khiếp sợ. Nó trông giống một chốn Hung Cổ Ma Địa đỏ rực đang bay lấp lửng trong bầu trời tối đen, xung quanh chỉ có tám ngôi sao tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Tâm Như ở trên Ma tọa chỉ mặc mỗi một cái áo yếm mỏng manh, không mặc quần, khe hẹp của nàng còn đang bị Ly Ly đùa nghịch, nói:

- Aa, tỷ, muội sợ quá, ở đây trông thật đáng sợ…

Ly Ly ôm chặt lấy vòng eo tinh mỹ kia, đánh một cái vào mông nàng:

- Ngốc, tỷ ở đây, sợ cái gì, tiếp tục đi, mất hứng!

Phía ngoài, Thanh Ngọc vẫn còn đang đối chọi với ngập trời âm hồn, vừa đi vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh tinh lọc những cảm xúc hỉ nộ ái ố mà chúng truyền vào thức hải. Trăm dặm tiến tới, Thanh Ngọc mất tới tận mười ngày mới có thể đến được chân núi Trình Phong. Tất cả oan hồn oán niệm đều bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, dung nhập vào Ma cung. Bên trong đó bây giờ vô cùng đầy đủ, tất cả những gì nghĩ ra được Thanh Ngọc đều nghĩ rồi, kể cả căn phòng chuyên dùng để ân ái với nhị nữ các nàng cũng được kiến tạo không thiếu thứ gì.

Đứng ở ranh giới giữa Trình Phong và Yến Tử sơn mạch, Thanh Ngọc có cảm giác rùng mình một chút, như thể chỉ cần bước ra một bước kia là sẽ hình thần câu diệt vậy.

Trong tâm thức hắn vẫn còn vang lên thanh âm cầu cứu của bản nguyên Hằng Thiên tinh, Thanh Ngọc bình tâm tĩnh khí, hít một hơi thật sâu, sau đó tiến thẳng vào không gian âm u mịt mờ phía trước.

Khi vừa mới bước vào, vô số sát khí và ma khí nồng đậm ập vào mặt. Ma khí thì không cần phải nói rồi, đưa cho Thanh Ngọc bao nhiêu hắn lại mừng bấy nhiêu đấy.

Nhưng sát khí thì khác, trong mắt Thanh Ngọc bây giờ thì cả lòng trắng bên ngoài cũng đang biến dần thành màu đỏ tươi. Sát khí đậm đặc như thể muốn ăn mòn thần trí hắn, để Thanh Ngọc vĩnh viễn trở thành một ma đầu chỉ biết giết chóc và huyết tinh mà thôi.

Ong…! Ong…!

Trảm Thiên Kiếm bên tay phải rung lên bần bật, thu hết toàn bộ sát khí xung quanh, dồn vào trên thân kiếm. Thanh Ngọc bất ngờ tâm niệm hỏi xem có chuyện gì, thì mới biết hóa ra lão thái thái ban phước cho Trảm Thiên, để nó có thể thôn phệ tất cả sát khí, hung khí cường đại trong thiên địa.

Pháp luân màu hồng sẫm sau lưng Thanh Ngọc hiện ra, điên cuồng tham lam hút sạch cả sát khí và ma khí nồng đậm xung quanh, thậm chí còn chia sẻ lại một chút cho hắn nữa.

Mặt đất ầm ầm rung động một chút, hàng ngàn hàng vạn bộ khô lâu mặc giáp vàng sáng mờ chui lên từ bên dưới sơn thổ, nhiều đến mức Thanh Ngọc không đếm hết.

Bộ giáp này thì vô cùng quen thuộc rồi, trước đây ở trong bí cảnh Thiên Hồ tộc Thanh Ngọc đã từng chứng kiến qua. Hẳn đây là thi thể của đám Tiên tộc đi, sau khi chết thì bị đem về đây luyện thành tử khôi lỗi, bảo vệ điểm phong ấn này.

Những bộ xương khô kia không hề có tu vi, chỉ có lực lượng thân thể cứng rắn, nhưng bọn chúng vô cùng đông đúc, đứng tràn ngập hết tầng này đến tầng khác. Thanh Ngọc chiến ý sôi trào, hai tay cầm Trảm Thiên và Huyễn Diệt, nhớ tới phong thái hùng mạnh của ngoại công năm xưa. Kiếm thế tỏa ra, lúc này Thanh Ngọc đã đặt cho nó cái tên là Diệt Kiếm Thế, từng làn từng làn khí tràng cường đại mà sắc bén áp thẳng tới đầu những bộ xương đứng đầu kia, làm chúng tức tốc phải lùi lại.