Tâm Như và Ly Ly ở trong Ma cung lúc này lại đứng đối diện nhau, nhắm mắt chắp tay thành kính mà khấn nguyện, từ thân thể hai nàng tràn ra hai đạo linh quang đỏ trắng, lao vào trên thân hai thanh kiếm.
Ong…! Ong…!
Hai thanh kiếm rung lên bần bật, tiếng Tâm Như lại vang lên:
- Nhân tại kiếm tại, nhân vong kiếm vong! Hiển hồn, khai!
Rồi nàng lại nói với Thanh Ngọc:
- Nhỏ máu vào mau lên!
Thanh Ngọc lúc này chỉ biết nghe theo lời nàng, chứ còn suy nghĩ được gì nữa, nên trích ra hai giọt tinh huyết hòa vào hai thân kiếm. Nhưng đột nhiên, cả người và kiếm đều biến mất không thấy đâu nữa.
Trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, thì thân thể và hai thanh kiếm của Thanh Ngọc bỗng dưng hiện ra ở đạo đài bạch ngọc bên cạnh cây non Bồ Đề thụ.
Thanh Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì cái cây non mọc lên từ cái hạt mầm màu đen kia bỗng nhiên rung động một chút, rồi tỏa ra vài đạo phù văn vào trên thân hai thanh kiếm. Dị biến xảy ra, cán kiếm bằng sắt chưa được hoàn thiện bỗng dưng trào ra hai đoạn dây da, một đỏ một trắng cuốn lấy chuôi kiếm. Một lúc sau, hai chiếc dây da đó tạo hình thành một cái chuôi kiếm hoàn chỉnh, trên đầu mỗi chuôi còn có một con rồng nhỏ đang quấn quanh một viên long châu, vô cùng tinh xảo.
…
Lúc này, tại Thánh giới Tối cao của Ma tộc.
Nơi đây là một đại điện trong Thánh đường vô cùng rộng lớn, cũng không hề âm u đáng sợ như là tòa Ma cung của Thanh Ngọc, mà lại là kiểu kiến trúc nhẹ nhàng, tinh mỹ, xung quanh hoàn toàn làm bằng gỗ nâu, vô cùng hài hòa.
Một vị lão phụ nhân hiền lành, đầu tóc bạc phơ, quần áo gai giản dị đang ngồi ở trước mười sáu vị Ma Thánh và bảy mươi hai vị Ma Thần. Thái độ của chúng Thánh chúng Thần đối với bà lão này vô cùng cung kính, nếu người khác nhìn vào sẽ vô cùng khiếp sợ.
Ai mà lại có thể đứng đầu chúng Thánh chúng Thần của Ma tộc?
Bà lão đang định nói gì, bỗng dưng đứng bật dậy, giơ hai tay lên nói:
- A la la! Xuất thế rồi, xuất thế rồi!
Xong bà lão lại vứt luôn cây quải trượng đang cầm đi, kéo một vị Ma Thánh trông như một bộ xương gần nhất đứng dậy, rồi khiêu vũ một điệu như kiểu nhảy cha cha cha vậy, làm tất cả chúng Thánh và chúng Thần ở dưới trợn mắt há mồm, không biết có chuyện gì xảy ra. Bà lão vừa nhảy vừa nói:
- Đứng dậy! Nhảy đi! Nhảy đi!…
Thế là một hiện tượng kỳ quái xảy ra, ở trong Thánh đường trang nghiêm của Thánh giới vô thượng, người ta bắt gặp cảnh tượng Chí Tôn Đại Tế Tư cùng chúng Thánh và chúng Thần đang nhảy cha cha cha, vô cùng dị hợm.
Nhảy một hồi, bà lão thu lại cây quải trượng nói:
- Tất cả theo ta, bảo vệ xung quanh Hằng Thiên tinh, kẻ nào trên Đại Thừa kỳ mà dám tiến vào trong phạm vi ba ngân hà, giết!
Chúng Thánh chúng Thần nghe vậy, biết là sắp có biến thiên rồi, lập tức đứng dậy lên đường.
…
Lúc này, Thanh Ngọc đang nắm trong tay hai thanh kiếm.
Một luồng khí tức tang thương vô tận truyền vào trong tâm thần Thanh Ngọc, khiến thân hình hắn run rẩy một hồi. Từ bên tay phải, truyền đến ý niệm “Trảm Thiên” , còn từ bên tay trái lại là “Huyễn Diệt”, như thể là song kiếm muốn thông báo danh tự của bản thân mình cho chủ nhân vậy.
Hai thanh kiếm như thể tâm thần tương liên với Thanh Ngọc, vô cùng thân thiết, thậm chí Thanh Ngọc còn hiểu được chúng muốn nói gì.
Chúng cho Thanh Ngọc biết bây giờ chỉ cần tâm niệm vừa động, là Trảm Thiên và Huyễn Diệt sẽ tự ẩn mình vào hư không, chứ không thể bỏ vào trong Đế Tinh giới được nữa.
Khi giám định phẩm cấp của Trảm Thiên và Huyễn Diệt, thì Thanh Ngọc mới biết chúng đã tăng cấp lên Hoàng khí hạ phẩm.
Âm thanh của Ly Ly vang lên:
- Từ nay chàng không phải nâng cấp kiếm nữa, cảnh giới của chàng càng cao thì tự động phẩm cấp chúng sẽ càng cao.
Thanh Ngọc mừng rỡ, nhìn hai thanh kiếm của mình mà yêu thích không rời. Nhưng khi chìm đắm tâm thần vào trong Ma cung, thì lại thấy Ly Ly và Tâm Như mở ảo vô cùng, như thể sắp bị tan biến vậy. Thanh Ngọc hoảng hốt, vội vàng nói:
- Hai nàng làm sao vậy? Đã có chuyện gì?
Tâm Như nói:
- Chúng thiếp tiêu hao nhiều quá, bây giờ rất yếu, không sao cả, chàng đừng lo.
Thanh Ngọc thương tiếc nhị nữ, quyết tâm sau này sẽ không bội bạc các nàng. Tâm Như thì chưa nói, nhưng Ly Ly thì đã cho hắn quá nhiều rồi. Thanh Ngọc không hề biết Tâm Như và Ly Ly đã bỏ một phần lực lượng cuối cùng, thậm chí cả phân hồn cũng đưa ra đúc kiếm giúp hắn. Nếu sau này hai nàng đúc được lại thân thể cũng phải tu luyện lại từ đầu, tu vi và cảnh giới đã mất hết.
“Không thể phụ lòng các nàng được” Thanh Ngọc lập tức ra ngoài, sau đó đứng giữa làn cương phong kia, tâm thần mang theo ý chí mạnh mẽ mà hai tay hai kiếm xé tan từng đợt gió lạnh sắc bén. Kiếm công như vũ bão, kiếm thủ như mưa sa, thi thoảng chỉ có vài ngọn cương phong chui lọt, cắt vào thân thể Thanh Ngọc.
Hai thanh kiếm như hai mỹ nhân hiền hòa, vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát, không có một chút ý tứ kháng cự nào đối với chủ nhân. Đây chính là do Tâm Như và Ly Ly đã dốc hết sức mình, đặt niềm tin vào nơi Thanh Ngọc, muốn một lần đặt cược, được ăn cả, ngã về không.
Thanh Ngọc đối chọi với cương phong mà quên đi ngày tháng, tâm thần đắm chìm trong trạng thái không minh vi diệu.
Cho đến một lúc, không còn ngọn cương phong nào có thể tổn thương Thanh Ngọc nữa, bỗng dưng…
Choang…! Choang…!
Hai thanh kiếm nơi tay rung lên nhè nhẹ, truyền đến xúc cảm thân thiết khó hiểu, Thanh Ngọc mới vội vàng nhận ra. Cảm nhận lúc cầm kiếm nơi tay cũng giống y hệt như lúc ở cạnh Ly Ly và Tâm Như vậy.
Hóa ra hai người các nàng đưa phân hồn của bản thân vào làm kiếm hồn.
Thanh Ngọc lùi ra khỏi nơi cương phong cắt xé, trong lòng tâm niệm muốn Ly Ly đưa mình vào Ma cung, nhưng Ly Ly lại nói:
- Từ giờ chàng không được vào đây nữa, đến Hóa Thần kỳ tự chàng sẽ vào được.
Thanh Ngọc nghe xong mà chua xót cõi lòng, vậy chính là đến phần sức mạnh cuối cùng của bản thân các nàng cũng đã truyền vào việc đúc kiếm rồi. Giọng Ly Ly lại nhẹ nhàng an ủi:
- Phu quân đừng lo, chúng thiếp yêu chàng mà, chàng phải cố lên.
Thanh Ngọc buồn bã chậm rãi gật đầu, rồi ngửa đầu lên gào một tiếng thật to:
- A a a a…!
Thanh Ngọc ghét nhất là việc nữ nhân của mình phải chịu tổn thương. Hắn không bao giờ muốn vì bản thân mà các nàng phải trả bất cứ một cái giá nào. Trước đây lúc Lý Mỵ Nương bị đánh nát thân thể, Thanh Ngọc đã tự nhủ mình rằng phải bảo vệ thật tốt chúng nữ. Nhưng đến hôm nay chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, mặc dù do Ly Ly và Tâm Như tự nguyện, nhưng hắn không muốn vậy chút nào.
Ly Ly lúc này đang ôm Tâm Như trong lồng ngực ở trên Ma tọa, khóe miệng hai nàng chậm rãi nở một nụ cười vui mừng. Tâm Như nói:
- Xem ra chúng ta không chọn nhầm người.
Ly Ly vuốt ve tóc nàng:
- Ừm, không nhầm.
…
Sau khi thoát ra được khỏi sơn động tràn đầy cương phong kia, Thanh Ngọc lại tiếp tục hành trình của mình. Hai tay hai kiếm, nhất nhân độc hành, Thanh Ngọc quyết định tiến về phía Trình Phong. Một đường tiến lên, Thanh Ngọc mang theo tâm trạng ưu sầu mà một đường chém giết, bất chấp sinh tử. Mặc dù đã ngưng tụ kiếm hồn, nhưng không tài nào hắn luyện ra ma kiếm khí.
Đôi tròng mắt Thanh Ngọc đang từ màu đen đã trở thành màu đỏ yêu dị.
Bỗng nhiên, phía trước mặt hắn lại có một căn nhà gỗ nhỏ, bên ngoài tràn ngập cánh hoa đào tung bay trong gió. Thanh Ngọc không ngờ nơi hoang vu tràn đầy yêu thú này lại có người sinh sống ở đây.
Hắn nhìn xung quanh một chút, tiến vào trong sân nhà mà gọi:
- Ở đây có ai không?
Từ bên trong nhà, một lão phụ nhân tóc trắng, khuôn mặt vô cùng hiền lành, chống một cây quải trượng dạo bước đi ra. Lão thái thái nhìn Thanh Ngọc rồi hỏi:
- Vị thiếu hiệp này có chuyện gì vậy?
Thanh Ngọc kinh ngạc, tại sao ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại có một lão thái thái sống ở đây? Khi giám định tu vi thì Thanh Ngọc thấy không giám định được, vậy chắc lão thái thái là phàm nhân rồi.
Không được, để một mình lão thái thái ở đây quá nguy hiểm.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Ngọc lấy ra một cái trận bàn Hoàng cấp, hơn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm, rồi đưa cả trận bàn cho lão thái thái rồi nói:
- Lão thái thái, nơi đây rừng núi tràn ngập nguy hiểm, sao người lại sinh sống ở nơi này? Ở đây con có một cái trận bàn bảo vệ. Người cầm lấy đi, người lưu ý một chút, khi nào thấy viên đá này tối đi thì người phải thay viên đá khác, như vậy mới an toàn.
Lão thái thái thấy vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lấy một cái ghế trúc ra, để Thanh Ngọc ngồi xuống. Xong xuôi, lão thái thái lại rót cho Thanh Ngọc một chén nước, rồi hỏi:
- Hài tử à, ta ở đây cũng không có vấn đề gì đâu. Được rồi, tấm lòng của con ta nhận lấy vậy. Con uống nước đi.
Thanh Ngọc uống xong chén nước mà lão thái thái đưa cho, cảm thấy trong người mình tự nhiên có cái gì đó khác khác một chút, nhưng không biết khác ở điểm nào.
Lão thái thái nhìn Thanh Ngọc cười hiền hòa:
- Hài tử, con lớn lên trông đẹp thật đấy. Con cứ gọi ta là nãi nãi được rồi.