Thanh Ngọc nhìn hai thân hình một thiên thần một quỷ dữ quấn lấy nhau, bên dưới hạ thân muốn nổ tung, không thể kìm chế được. Sau lưng Tâm Như cũng có một hình xăm, giống hệt như Ly Ly vậy, có điều nữ nhân khỏa thân này lại có đôi cánh màu đen.
Ly Ly nói:
- Chàng quỳ thẳng lên đi, để Tâm Như hầu hạ chàng.
Thanh Ngọc lập tức chống hai đầu gối lên, giương ra vật anh dũng nam tính. Lúc này Tâm Như lại phải quỳ xuống chống hai khuỷu tay xuống đất, ngậm lấy vật cương mãnh của Thanh Ngọc mà phun ra nuốt vào. Mông nàng chổng lên đằng sau thì lại bị Ly Ly dùng tay điên cuống xoa bóp đánh đập. Nhiều lúc Ly Ly còn dùng tay mình vuốt nhẹ khe hẹp tinh mỹ kia mà khiến Tâm Như đang ngậm mệnh căn cũng phải run lên một đợt.
Lúc sau, Thanh Ngọc lật ngược Tâm Như lại, rồi dùng cái lưỡi ma quỷ của mình tấn công vào khe hẹp của nàng. Ly Ly cũng không nhàn rỗi, lại cúi đầu hôn lấy ngực Tâm Như, làm nàng phải kêu rên những tiếng dâm mỵ.
- Aa…Đừng…Đừng làm nữa …aa…
Thanh Ngọc nhìn Ly Ly, thi thoảng nàng lại cắn môi, làm hắn không thể chịu đựng được nữa. Thanh Ngọc để Tâm Như nằm xuống Ma tọa, sau đó nói dịu dàng:
- Thả lỏng ra, có biết không?
Sau khi thấy Tâm Như gật đầu, Thanh Ngọc đâm một nhát thật mạnh vào trong thân thể nàng, khiến hai hàng lệ của Tâm Như trào ra. Nàng cũng không hề kêu lên chút nào. Bỗng nhiên, có vài đạo thần văn từ thân thể Ly Ly truyền sang vai Thanh Ngọc, nhưng hắn chưa để ý đến việc này vội.
Thanh Ngọc hôn môi Tâm Như, rồi lại xoa nắn bầu ngực cao vút kia, sau một lúc chờ nàng hết đau, rồi lại dần dần di chuyển. Lúc này, Tâm Như cũng không thể nào nín nhịn được nữa:
- Aa, phu quân, nhẹ nhàng thôi, nhẹ thôi, aa…
Nhưng nàng còn chưa kịp kêu xong thì đã bị bờ môi đỏ mọng của Ly Ly lấp đầy khoang miệng. Cái lưỡi nhỏ của Ly Ly như ma như quỷ quấn lấy đôi môi hồng kia, khiến Tâm Như chỉ biết ưm ưm trong miệng, không nói ra lời. Một tay của Ly Ly bóp chặt lấy bên ngực Tâm Như, điên cuồng nhào nặn, nàng còn cố ý chổng cái mông đẫy đà về phía Thanh Ngọc, có ý khiêu khích hắn.
Thanh Ngọc giơ tay ra, bóp thật mạnh, rồi đánh đốp đốp vào mông Ly Ly, rồi nói:
- Nàng muốn ta kiệt sức mà chết sao?
Ly Ly đang hôn Tâm Như cũng phải cười lên khanh khách, sau đó lại làm liều, ngồi thẳng lên bụng nàng, sau đó cúi xuống bắt Tâm Như mút lấy hai bầu nhũ hoa to lớn của mình. Tâm Như cũng chỉ đành nghe lời, dùng cái miệng nhỏ xinh cắn nhẹ vào hai quả táo mọng nước kia.
Thanh Ngọc điên cuồng, càng ngày càng điên cuồng. Sau khi Tâm Như tiết thân lần đầu tiên, Thanh Ngọc bắt Ly Ly đứng dậy, rồi điên cuồng đâm thật mạnh vào thân thể nàng từ phía sau, khiến Ly Ly phải kêu lên:
- Aa, thiếp sướng quá, aa… Tâm Như lại đây, lại đây…
Tâm Như cũng chỉ đành đứng thẳng dậy, để hai tay Ly Ly khoác trên vai mình, còn khuôn miệng lại để Ly Ly điên cuồng bá chiếm. Thanh Ngọc không tài nào chịu nổi sự hòa quyện của ma quỷ và thần thánh này, càng ngày càng thúc mạnh hơn, sau đó còn vỗ vào mông Ly Ly từng cái thật mạnh.
- Aa…ưm ưm…aa…
Một hồi sau, Thanh Ngọc thả Ly Ly ra khi nàng đã tiết thân, rồi lại để Tâm Như quỳ xuống, muốn nàng từ phía sau. Tâm Như bị chọc điên cuồng vào trong thân thể, cũng chỉ đành kêu rên:
- Aa, tha cho thiếp, tha cho thiếp…aa…
Ly Ly quỳ bên cạnh Thanh Ngọc, dâng lên môi thơm đỏ mọng, một tay ôm lấy hắn, một tay lại vuốt ve bờ mông đang nảy lên từng hồi của Tâm Như.
Trận cuồng hoan lên đến đỉnh điểm khi Tâm Như tiết thân lần thứ hai xong, lại chủ động đè Ly Ly xuống, làm Thanh Ngọc cũng phải sững sờ. Xem ra nàng tiểu thiên sứ này cũng không chịu lỗ bao giờ. Nhìn hai nữ nhân quần nhau, Thanh Ngọc dâm tính bạo phát.
Hắn tiến tới, bắt hai nàng quỳ xuống, rồi đứng thẳng để lần lượt từng người hầu hạ mình bằng miệng. Hai nữ ganh đua nhau, mỗi người đưa ra một cái lưỡi tinh xảo, tha hồ tranh giành mà mút lấy vật khí khái của nam nhân kia. Ly Ly thi thoảng còn chui xuống, mút lấy hai trái tròn săn bóng, làm Thanh Ngọc đê mê vô tận. Một lúc sau, luồng tinh hoa nóng hổi của hắn dồn hết vào miệng Tâm Như, rồi lại được Ly Ly làm sạch một lần nữa.
Thanh Ngọc ngồi ở chính giữa bồn tắm đỏ rực như máu, hai bên tay ôm hai đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Ly Ly nói:
- Chàng đó, nếu không phải nguyên âm thần hồn của Tâm Như có khả năng tự động chữa trị thì chàng chết chắc rồi!
Thanh Ngọc hỏi:
- Tự động chữa trị là sao?
Tâm Như ở trong lòng Thanh Ngọc thỏ thẻ nói:
- Chỉ cần chàng không chết, dù bị thương nặng mấy thì những vết thương đó sẽ tự khỏi, hơn nữa thời gian rất nhanh. Nhưng mà chỉ là vết thương ngoài da thôi, nếu vết thương thần hồn thì sau này chàng phải lấy được nguyên âm thân thể thiếp.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Thần sứ chi tâm”, nhận được 500 điểm tích lũy!
Thanh Ngọc nghe mà cảm thán trong lòng, một nữ vương ma quỷ và một thiên sứ thần thánh đều cho hắn niềm vui bất ngờ. Ai, nhưng mà vẫn là gánh nặng đường xa, biết càng nhiều, hưởng thụ càng nhiều, thì trách nhiệm cũng càng lớn.
Ôm lấy hai nàng, rồi trao cho mỗi người một nụ hôn nồng ấm, Thanh Ngọc lại trở về thân xác của mình.
…
Thanh Ngọc mở mắt ra, không gian xung quanh đen kịt, không có một chút động tĩnh nào. Ngồi dậy, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh để chữa nốt vết thương, Thanh Ngọc lấy ra Dạ Quang Thần Thạch rồi soi tình hình xung quanh.
Không có gì cả, nơi đây chỉ là đáy một sơn động sâu dưới lòng đất mà thôi.
Khoan đã!
Thanh Ngọc thấy được một bộ di hài đang ngồi xếp bằng ở cuối hang động, bên cạnh còn có một cái bọc vải, trông rất cũ kỹ nhưng không hiểu sao vô cùng sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào.
Cầm Dạ Quang Thần Thạch tiến tới, Thanh Ngọc nhìn thấy ở phía trước bộ xương có bốn chữ: Chờ người hữu duyên.
Cung kính lễ bái trước di hài kia, rồi lại mở cái bọc ra xem, bên trong chỉ có một cuốn điển tịch ghi bốn chữ “Tâm Đắc Luyện Kiếm”. Thanh Ngọc thấy hứng thú, rồi đi về chỗ cũ lật giở từng trang điển tịch một ra xem. Hóa ra bên trong có toàn bộ tâm đắc mà vị tiền bối này đã rèn giũa ra trong cả một đời luyện kiếm!
Thanh Ngọc cần nhất là thứ này, lâu lắm rồi kiếm đạo của hắn chưa có bước tiến bộ. Điển tịch ghi lại, những yêu cầu và các bước tu tập tới tận Kiếm Tôn!
Cố nhồi nhét toàn bộ điển tịch vào trong đầu, sau đó mới tiến đến trước bộ di hài kia khấu tạ, Thanh Ngọc mới lùi trở ra. Điển tịch này chỉ dành cho người tu luyện đơn trường kiếm, nhưng đối với người có Đạo Nguyên Kinh như Thanh Ngọc thì lại chẳng khó khăn gì.
Đại Đạo tam thiên, trăm sông đổ về một biển.
Hiện tại, theo như lời điển tịch đã nói, Thanh Ngọc phải ngưng tụ ra được kiếm hồn của mình, thì mới có thể dung nhập Ma Đạo vào trong kiếm khí, trở thành Ma kiếm khí.
Cách tu tập ra kiếm hồn thì lại vô cùng gian nan, đó chính là dùng một viên Linh Cương Hồn Thạch tế kiếm, và tự bản thân cầm kiếm đi lên chỗ có cương phong sắc bén kia, khi nào người và kiếm hòa làm nhất thể, không còn bị cương phong cắt trúng thì chính lúc đó sẽ khai sinh ra kiếm hồn. Khi đó, kiếm chiêu tung ra sẽ vừa đúng uy lực, vừa đúng chính xác, hơn nữa kiếm thậm chí có thể tự động hộ chủ.
Kiếm hồn có linh, có thể hòa hợp bao nhiêu với chủ nhân thì còn do nhiều yếu tố.
Nếu hai kiếm tu đối chọi với nhau, thì kiếm hồn của ai mạnh mẽ hơn, hòa hợp với chủ nhân hơn thì người đó sẽ chiếm ưu thế.
Kiếm hồn của bản thân cường đại còn có thể áp chế toàn bộ các binh khí loại hình kiếm khác, khiến chúng giảm đi uy lực đáng kể. Cứ thử nghĩ xem hai người đang so chiêu mà kiếm của một người lại bị rung lên bần bật, dùng chân mà nghĩ cũng có thể biết kết quả sẽ thế nào.
Nhưng mà Thanh Ngọc không có Linh Cương Hồn Thạch a!
Âm thanh của Tâm Như vang lên:
- Phu quân, chàng ra tế kiếm đi, chúng thiếp sẽ giúp chàng, không cần Linh Cương Hồn Thạch đâu.
Thanh Ngọc nghe vậy mừng rỡ, đúng là có lão bà vẫn tốt hơn không có a!
Thanh Ngọc quần áo rách nát từ trước, cũng không để ý, hai tay cầm hai thanh trúc kiếm phi thẳng vào nơi cương phong đang gào thét, điên cuồng thi triển kiếm chiêu, dùng kiếm chống đỡ những làn gió sắc bén.
Lúc này, Tâm Như và Ly Ly đang ôm nhau ở trong bồn tắm, thì Tâm Như bỗng nhiên lại nói:
- Tỷ, chúng ta giúp chàng một chút, nắm lấy tay muội.
Hai người nắm lấy tay nhau, rồi Tâm Như mở miệng tâm niệm một loại chú văn thần thánh nào đó, thì từ thân thể hai nàng bỗng dưng bay ra hai đạo thần ký và ma ký.
Tâm Như đọc chú văn càng ngày càng nhanh, sau đó nói:
- Thần vi đoản, ma vi trường, khai!
Lập tức hai đạo ấn ký kia bay từ phòng tắm của Ma cung lao ra ngoài, nhập vào trong hai thanh trúc kiếm của Thanh Ngọc. Lúc này, âm thanh của Tâm Như lại vang lên:
- Chàng có thể tâm niệm thay đổi hình dạng của kiếm như chàng mong muốn, mau lên, liên thông tâm thần với kiếm, niệm theo lời thiếp “Đoản vi thần, trường vi ma, khai!”
Thanh Ngọc lập tức làm theo, rồi tâm niệm sửa đổi hình dạng hai thanh trúc kiếm. Lập tức hai thanh kiếm này ngập trong linh quang màu trắng và màu đỏ. Thân kiếm bỗng dưng trở nên hơi uốn một chút, nhưng không đáng kể. Mũi kiếm vốn nhọn hoắt, nhưng bây giờ lại hóa thành một đường cong ưu mỹ. Toàn bộ hai thanh kiếm sáng ngời, chuôi kiếm cũng được thay đổi, không còn làm bằng trúc nữa, mà trở thành tay nắm bằng thép vô cùng chắc chắn, nhưng chưa được hoàn thiện kỹ càng.
Trường kiếm dài hai thước một tấc, thân kiếm có một đường rãnh sâu, quang hoa nội liễm, dọc theo thân kiếm có chín ma ký màu đỏ rực tỏa ra linh quang, uy thế sắc bén hùng mạnh mà khát máu điên cuồng.
Đoản kiếm dài một thước ba tấc, thân kiếm không có đường rãnh, thần quang mịt mờ, trên thân có chín đạo thần ký sáng rỡ, làm người ta cảm tưởng nắm nó trong tay có thể trấn áp chư thiên, bình định vạn cổ.